Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đêm nay oắt con vậy mà muốn qua đêm ở quán bar? Được rồi, xem anh làm sao dạy dỗ em." —— Nhật ký của Tiêu tổng.

Vương Nhất Bác chui trong ngực của Tiêu Chiến ngủ một đêm. Rõ ràng ban đầu thoả thuận em chỉ xin một góc nhỏ, kết quả thì sao, em chiếm luôn bà nó nửa cái giường. Tiêu Chiến bị ép sát góc giường, phòng ngừa trường hợp mình ngủ say bị té xuống đất, đành phải đem Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực.

Vương Nhất Bác nói đúng, em không có ngáy, cũng không có lăn, thay vào đó cái tướng ngủ của em, nói tới đó Tiêu tổng chỉ biết lắc đầu. Tiêu Chiến bị giày vò cả một đêm, tức giận nhìn cún con nhà ai đang ngủ say sưa, chân vô cùng hồn nhiên gác lên bụng mình.

"Vương Nhất Bác, mau lấy cái chân em ra, tôi phải đi làm." Tiêu Chiến nhăn mặt, muốn hất chân em ra.

Bạn nhỏ đang ngủ bị động tĩnh làm cho khó chịu, nhíu mày chu môi, lăn lộn một vòng, không tình nguyện đem Tiêu Chiến ôm chặt thêm chút nữa.

Tiêu Chiến nhìn cái môi nhỏ xíu vểnh ra, vậy mà luống cuống tay chân, muốn đẩy người cũng không dám đẩy.
Anh ngồi ngây ngốc một hồi, sau đó vừa vuốt vuốt huyệt thái dương vừa cảm thán, chỉ mới kết hôn một ngày, bao nhiêu điềm đạm, quyết đoán, nghiêm nghị bay biến đi đâu hết, hoá ngốc không biết bao nhiêu lần. Kết hôn quả thật quá nguy hiểm.

Cún con trong ngực cơ hồ bị lạnh, lại áp vào ngực Tiêu Chiến sâu thêm một chút, đầu tóc mềm mại dụi dụi vào cổ anh. Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài, một tay ôm lấy bạn nhỏ, một với lấy điện thoại trên đầu giường, gọi cho trợ lý.

"Tiểu Lý, tôi hôm nay sẽ đến trễ hai tiếng. Cậu chuẩn bị một chút, sắp xếp cuộc họp xuống đầu giờ chiều giúp tôi." Tiêu Chiến lúc nói đến công việc thanh âm đặc biệt nghiêm túc.

Đầu dây bên kia, Tiểu Lý có chút sửng sốt, từ lúc làm chủ Tiêu thị tới nay, chủ tịch nhà mình chưa bao giờ đi làm trễ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu tổng cũng là mới kết hôn, "Không vấn đề Tiêu tổng, đêm tân hôn do có mỹ nhân trong ngực nên không thể rời xa? Ngài cứ nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ sắp xếp mọi việc ở công ty!"

Tiêu Chiến lạnh lùng "Hừ" một tiếng, nhìn xem mỹ nhân trong ngực mà Tiểu Lý vừa nhắc, "Đúng, tôi là bị chơi đùa đến không thể xuống giường."

Tiểu Lý: "Cái gì. . . Tiêu tổng, ngài không xuống giường được? Chẳng lẽ. . . Ngài không phải 1? !"

Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi: "Ngậm miệng."

—————————————

Thời điểm Vương Nhất Bác thức dậy, Tiêu Chiến vẫn nằm ngay bên cạnh, một tay ôm lấy em, một tay có chút khó khăn cầm lấy Ipad đọc qua tin tức tài chính kinh tế ngày hôm nay. Vương Nhất Bác nhớ tới tối qua  mình tại cửa phòng của Tiêu Chiến vừa khóc vừa năn nỉ anh cho vào ngủ cùng, bộ dáng xấu hổ sờ mũi một cái, sau đó cười hì hì lên tiếng, "Tiêu tổng, sao giờ này còn chưa đi làm ha?"

Tiêu Chiến đưa cặp mắt quầng thâm, liếc em một cái, cười như không cười, "Vương thiếu gia, chân em gác kiểu đó, tay thì giữ chặt lấy tôi, tôi đi làm kiểu gì?"

Vương Nhất Bác nghe xong vội vàng buông tay, "Anh. . . Anh cũng có thể đẩy tôi ra mà."

"A, dạng này, tôi làm sao dám đẩy Vương thiếu, lỡ đâu lát nữa người nào đó lại muốn khóc nhè" Tiêu Chiến nhún vai, sau đó không báo trước liền lập tức xoay người, cúi người đè em xuống giường, một mặt cười xấu xa, "Mỹ nhân muốn ôm ấp yêu thương, đẩy ra thì còn đạo lý gì chứ?"

Vương Nhất Bác vừa mới tỉnh ngủ, não em chưa hoạt động hết công suất, bị anh đè xuống giường mặt nhỏ bắt đầu phiếm hồng, ngốc ngốc kéo chăn trùm kín đầu trốn. Sau khi trốn xong liền tỉnh ngộ, mình thế quái gì phải trốn, thế là em vùng dậy, trở tay trùm chăn lên đầu Tiêu Chiến, đánh túi bụi.

Tiêu Chiến bị đánh cho một trận tê người, trong lòng liên tục kêu khổ, "Vương Nhất Bác. . . Em có xem tôi là ca ca không. . ."

Em đánh xong một trận, cho vơi bớt nỗi nhục đêm qua mới bằng lòng dừng tay.

Tiêu Chiến xoa xoa bả vai, "Tiểu tử thúi, trên đời này dám đánh tôi như vậy chỉ có em thôi đó Vương Nhất Bác. . ."

Vương Nhất Bác: "Anh mắng tôi!"

Tiêu Chiến trưng ra bộ dáng hung dữ, "Đúng, em đó, mắng em đó thì sao!"

Tốt, Tiêu tổng cùng Vương thiếu lại ở trên giường cãi nhau gần hơn nửa giờ. Không hiểu tại sao, Tiêu Chiến gần đây phát hiện, bọn họ gần nhau một chút liền sẽ lập tức cãi nhau. Được rồi, anh xác nhận, là anh toàn nói ra mấy câu thiếu đánh. Anh cũng xác nhận là dạo gần đây anh ngớ ngẩn, mỗi lần thấy em liền nổi lên tâm tư muốn trêu chọc em một chút. Nhưng mà tiểu má sữa rất ngoan, tuy dễ giận nhưng cũng rất dễ dỗ, giống như lúc này đây, chọc em giận, bị em đánh, xong lại nhào lên ôm em dỗ, mọi chuyện coi như xong.

Hôm nay Vương Nhất Bác phải đi học lại, à thì, em đi học vũ đạo ấy mà. Tiêu Chiến thì đến công ty. Hôm qua em không có mang theo motor, thế là Tiêu Chiến đành phải lượn hơn nửa vòng đưa bạn nhỏ đến phòng tập sau đó mới trở lại đi làm.

Tiêu tổng cảm thán, mình kết hôn thật là uất ức.

Trên đường đi, anh lại bày trò lải nhải ầm ĩ một phen với Vương Nhất Bác, cuối cùng vẫn như cũ Tiêu tổng nói lý hơn người giành chiến thắng, cho nên tâm tình đặc biệt vô cùng tốt.

"Buổi chiều sau khi tan làm tôi đến đón em? Dẫn em đi ăn lẩu."

Vương Nhất Bác vừa bất bình vừa giận, vung cửa xuống xe, băng lãnh lên tiếng, "Không cần đón! Không đi!"

"Nói cho em biết, nhà mười giờ rưỡi đóng cửa, về trễ tôi khoá cửa cho ngủ ngoài đường."

·

Vương Nhất Bác xoay một vòng, cơ thể uyển chuyển lắc lư theo giai điệu, từng cái nhấc tay, từng bước chân đều xinh đẹp hoàn mỹ. Em quỳ xuống sàn, kết thúc bài hát bằng một cú trượt hoàn hảo. Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, "Hey bro, cool!"

Vương Nhất Bác trời sinh vũ đạo hơn người. Mỗi lần hoà mình vào giai điệu liền triệt để quên hết thế giới bên ngoài. Em vô cùng xinh đẹp, dáng dấp mê người, thần thái kiều diễm lại có chút kiêu ngạo, trước đây mỗi khi em tập nhảy, nếu có người đi ngang qua phòng vũ đạo kiểu gì cũng sẽ bị Vương Nhất hấp dẫn đến không thể rời mắt.

Em quả nhiên đắm chìm vào giai điệu, mị lực vô biên, Lý Vấn Hàn ngắm em nãy giờ vẫn không thể rời mắt. Cho đến khi một bên khuyên tai của em đeo rơi xuống sàn, hắn mới tỉnh mộng, cúi đầu xuống nhặt, sau đó đưa tới tay em.

"Ca! Anh cũng quay về rồi?" Vương Nhất Bác cười híp mắt, vui vẻ nhào tới ôm hắn một cái.

"Được được được, ca ca về rồi." Lý Vấn Hàn ôm lấy vai em, "Tất cả mọi người đều chuẩn bị về nước phát triển, dù sao nhà đều ở nơi này, ở bên ngoài trôi nổi hoài cũng không tốt. Lại nói em út của chúng ta trở về rồi, người làm ca ca này sao lại không về chứ?"

Vương Nhất Bác đưa nước cho Lý Vấn Hàn, ngoan ngoãn gọi một tiếng, "Ca."

Lý Vấn Hàn vỗ vỗ vai em, "Sau khi kết hôn cảm giác thế nào?"

Vương Nhất Bác nghe xong vội thở dài, mồ hôi trên vầng trán trắng nõn trượt dần xuống chiếc cằm tinh xảo, hắn tiện tay vén ống tay áo, lau lau cho em, "Đừng nói nữa, em là bị một lão sói xám lừa cưới."

Lý Vấn Hàn trêu ghẹo: "Ôi cái gì mà lừa cưới, em biết có bao nhiêu người muốn gả cho anh ta không, em đúng là đã chiếm được tiện nghi còn ở đó khoe mẽ."

Vương Nhất Bác tức giận dậm chân: "Ca ca. Anh không nên nhìn vẻ bề ngoài ôn nhu, phong độ của anh ta đánh lừa. Anh ta đích thị là lão sói xám giả thành thỏ trắng. Ca ca, em chính là bị vẻ bề ngoài đánh lừa, anh sau này chọn bạn đời, phải chọn kỹ một chút, đừng theo vết xe đổ của em."

"Thế nào, cưới hỏi đều xong rồi, đừng nói là em muốn ly hôn?" Lý Vấn Hàn lo lắng hỏi.

Vương Nhất Bác uống xong bình nước trong tay, tưởng tượng Tiêu Chiến là chai nước rỗng bóp nát, ánh mắt phảng phất ý muốn giết người: "Ly hôn, em chắc chắn sẽ ly hôn!"

Lý Vấn Hàn: "Tiêu tổng không tệ đến vậy chứ?"

Vương Nhất Bác: "Có!"

Một bên khác tại Tiêu thị.

Tiêu Chiến đối với lời trêu ghẹo mắt gấu trúc của Uông Trác Thành phẫn uất lên tiếng, "Tôi nói thật, khoảng thời gian này đúng là chịu không nổi."

Uông Trác Thành: "Cứ nói quá, Vương thiếu không tệ đến thế chứ? Vương thiếu nổi tiếng xinh đẹp cao lãnh cơ mà?"

Tiêu Chiến: "Cũng không biết các người lấy đâu ra ấn tượng ít nói cao lãnh, thằng nhóc đó giận lên còn dám ra tay đánh người."

Uông Trác Thành: "Chưa gì đã muốn ly hôn, mới có kết hôn được bao ngày đâu."

Tiêu Chiến: "Ly hôn, nhất định phải ly hôn."

—————————————

Tiêu Chiến đúng bảy giờ liền ôm hết giấy tờ về nhà. Ngồi trong thư phòng đem hết công việc nhanh chóng giải quyết, sau đó liền đi ra phòng khách, lấy cớ là coi phóng sự chim cò, thật ra là chờ oắt con về nhà.

Tám giờ. . . Cún con còn chưa về.

Chín giờ. . . Vương Điềm Điềm còn không về nhà, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không có.

Mười giờ. . . Vương thiếu gia vẫn không có ý định về nhà.

Mười một giờ. . . Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu nhắn Wechat cho anh.

Vỏn vẻn bốn chữ.

Đêm nay không về.

Tiêu Chiến nhìn thấy chẳng biết tại sao, trong lòng lại có chút buồn buồn. Anh ngồi suy nghĩ nửa ngày, không hiểu tại sao mình vừa buồn vừa bực, cuối cùng đem lo lắng của bản thân quy kết thành một câu, "Nam nhân đã kết hôn" phải có tinh thần trách nhiệm, nam nhân đã có gia đình phải biết về nhà đúng giờ, nhìn xem, ra ngoài muộn như thế, rất nguy hiểm. Vừa nghĩ tới vấn đề này, Tiêu Chiến lại thấy lo lắng, lập tức nhắn tin lại.

"Đã trễ như vậy còn ở bên ngoài chơi? Em đang ở cùng với ai? Ban đêm ở một mình? Không sợ sao?"

Vương Nhất Bác rất lâu không trả lời.

Tiêu Chiến không đủ kiên nhẫn, trực tiếp gọi cho em. Thời điểm đầu dây bên kia bắt máy, anh có thể nghe được âm thanh ồn ào náo loạn, còn có nhạc Rock n' Roll hòa với nhịp trống, Tiêu Chiến không vui nhíu mày.

"Đang ở cùng với ai?"

Vương Nhất Bác buồn bực, dù sao về nhà cũng không dám ngủ, vậy thì ngủ ở quán Bar, em nhấp một hớp Whisky: "Ai cần anh lo."

Tiêu Chiến thấp giọng: "Lập tức về nhà."

"Không về."

"Nhất định phải về, không về thì sau này tôi không cho em ngủ cùng nữa."

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro