Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiếu gia, Tiêu thiếu gia trở lại Tiêu phủ rồi. Lát nữa lão gia và phu nhân đi chúc mừng, hỏi người có muốn đi cùng hay không?"

Trong thư phòng thoang thoảng hương hoa lan, thiếu niên ngồi bên cổ cầm, ngón tay thon dài linh hoạt gảy trên từng sợi dây mảnh nhỏ, âm thanh du dương mê hoặc lòng người. Nghe hạ nhân thông báo, y dừng lại một chút, đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ nhìn cành mai đã sắp chuyển mình thay lá.

Mùa xuân lại sắp đến rồi.

Khóe môi nhẹ nhàng cong lên mỉm cười, đáy mắt là mặt hồ tĩnh lặng, thiếu niên gật nhẹ đầu.

"Đi, nói với phụ thân, ta chuẩn bị một chút."

.

Chớp mắt đã tám năm, kể từ ngày hẹn ước kia được lập ra.

Vương Nhất Bác thay ra bộ y phục màu trắng như tuyết của mình, khoác lên người một lớp y phục màu đen, bên ngoài thêm một tà áo màu trắng mỏng thêu hoa văn mây trôi bằng chỉ màu vàng chìm xuống, lúc ẩn lúc hiện trên nền màu đen của lớp y phục bên trong theo từng cử động.

Hóa ra màu đen cũng có thể kinh diễm đến mức này, còn có thể che đậy nhiều thứ con người ta không muốn phô bày ra cho người khác xem. Không giống như màu trắng, rõ ràng là thanh khiết chân thật, nhưng lại tàn nhẫn biết bao nhiêu.

Vương lão gia yêu thương nhìn con trai nhu thuận đứng trước mặt, do dự không biết nên nói với đứa nhỏ này ra sao.

"Nhất Bác, con thật sự muốn đi sao?"

"Phụ thân, sao người lại hỏi như vậy?"

Ông thở dài, đứa nhỏ này là chính mình bao bọc mà yêu thương, là tâm can mà ông nâng niu trong lòng sợ y chịu thương tổn.

"Liễu tiểu thư cũng đến."

Vương Nhất Bác lại không có vẻ gì là bất ngờ hay kinh ngạc, vẫn như cũ mỉm cười nhẹ nhàng, giống như cho dù bây giờ là bất cứ người nào khác không phải Liễu tiểu thư, đối với y cũng chỉ là chuyện nhà người khác, một chút cũng không liên quan với mình.

"Thật tốt, Liễu tỷ tỷ đến cùng, ca ca không sợ cô đơn."

Vương lão gia không khuyên nhủ được con trai, đành thỏa hiệp đưa y đi theo. Dù sao thì, cho dù Nhất Bác có quyết định như thế nào, ông vẫn luôn sẽ ủng hộ. Hơn ai hết, ông hiểu y luôn làm việc theo khuôn mẫu, tuyệt không làm ra chuyện không có phép tắc.

.

"Ca ca, Liễu tỷ tỷ. Chúc hai người về sau mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, không lo toan không sầu muộn."

Mọi người trên bàn đều cảm thấy không khí có chút không tự nhiên.

Tiêu gia hai vị trưởng bối chính là không đành lòng nhìn đứa nhỏ Vương gia vì con trai mình đến đây mỉm cười chúc phúc, mà phụ mẫu Vương gia lại là cảm thấy đau lòng cho con trai.

Tiêu Chiến bình tĩnh đưa ánh mắt nhìn vào gương mặt mỉm cười thản nhiên của thiếu niên đối diện, tay cầm lấy ly rượu cũng siết chặt đến nổi cả gân xanh.

Vì sao lại đi đến kết cuộc như ngày hôm nay?

Liễu Thanh ngồi bên cạnh cũng không thấy thoải mái bao nhiêu, nàng mơ hồ cảm thấy, bản thân từ đầu không nên tham gia vào chuyện này.

"Thân thể không tốt, đừng uống rượu."

Thanh âm nhàn nhạt của Tiêu Chiến truyền tới, không ai biết, nhưng y đã nhìn thấy ngón tay cầm rượu của Vương Nhất Bác cơ hồ run rẩy co lại, sau đó lại nhanh chóng tỏ ra không có gì, thanh âm nhẹ nhàng không cao không thấp.

"Không sao, hôm nay là ngày vui, về sau e là không chúc được nữa."

Vương Nhất Bác không đợi Tiêu Chiến nói nữa, sợ rằng ca ca nói thêm hai câu, y sẽ không chống đỡ nổi làm ra chuyện mất mặt, liền tự mình uống hết ly rượu trong tay.

Tiêu Chiến lạnh lẽo nhìn y vẫn cố chấp, người này từ nhỏ vẫn thế, đã ra quyết định sẽ không ai có thể phản đối, cho dù là có muốn hay không. Tiêu Chiến không biết trong lòng vì sao lại trỗi lên một cỗ tức giận trong vô thức, cầm lấy ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch không nói chuyện.

"Bá phụ, bá mẫu. Thật thất lễ, Nhất Bác trong người không khỏe, mọi người nói chuyện vui vẻ, con xin phép ra ngoài một chút."

Nói xong lời cần nói, Vương Nhất Bác cũng không muốn ngồi lại nhìn cảnh người cùng người tay trong tay trước mặt mình nữa, liền muốn ra ngoài hít thở một chút.

Tiêu phu nhân còn chưa kịp cho người đi theo Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã đứng dậy lên tiếng.

"Ta đi cùng ngươi."

Ta đi cùng ngươi...

Vương Nhất Bác mỉm cười không nói.

Ca ca, nếu như trước đây ngươi nói câu này sớm hơn một chút, hai người chúng ta có lẽ sẽ có một kết cuộc tốt đẹp hơn chăng?

Đó chỉ là nếu như, mà trên đời này tuyệt sẽ không có nếu như.

"Không cần đâu, ngươi ở lại bồi Liễu tỷ tỷ, ta tự mình đi là được rồi."

Nói rồi lễ phép cúi người, ra ngoài sân chờ đợi tiệc tàn.

Vương Nhất Bác rất thích một góc vườn Tiêu gia, nơi đó trồng đầy hoa lan, lúc hoa nở còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, khiến tâm tình u uất cũng thấy dễ chịu phần nào.

Năm nay còn chưa đến lúc hoa lan nở, nhưng hình như y không chờ được nữa rồi.

Tiểu Cát đứng bên cạnh nhìn thiếu gia nhà mình ưu thương, không nỡ thông báo tin tức sáng nay mình nhận được cho y nghe. Thế nhưng vừa nghĩ tới, thiếu gia đã như thấu hiểu mà hỏi.

"Mặc Khanh đã hồi âm rồi?"

"Vâng, Vũ công tử nói chờ chúng ta đến liền đi."

"Ta biết rồi."

Vương Nhất Bác đưa tay vuốt ve một phiến lá, thầm nghĩ nếu có một con sâu nhỏ bò ra thì làm sao đây?

Không làm sao cả, vị ca ca giúp y bắt sâu nay đã không còn nữa. Dù sao thì nhắm mắt chờ một chút, nó cũng sẽ chán chường bỏ đi.

Vương Nhất Bác nhắm mắt suy nghĩ, không nhìn thấy bóng dáng cao lớn phía sau đã ra hiệu cho tiểu Cát rời đi, chính mình đi đến nắm lấy chiếc lá trong tay y lật lại, bên dưới quả thực là hai con sâu nhỏ.

Vô thức giật mình lùi lại, Vương Nhất Bác không nghĩ đến phía sau lưng là lồng ngực mạnh mẽ của nam nhân, mím môi tách ra cách người nọ hai bước, rũ mi điều chỉnh thần sắc gọi một tiếng.

"Ca ca."

Tiêu Chiến lưu luyến mùi hương hoa lan nhẹ nhàng trước chóp mũi vừa mới đó đã cách xa, ánh mắt bình tĩnh thêm một chút gợn sóng.

"Tại sao?"

"Không có tại sao."

Tiêu Chiến không thích vẻ mặt bình thản này của y, đối với bất kỳ ai cũng giống như không quen biết, cũng không có ý nghĩa gì đối với y.

"Vương Nhất Bác, tàn nhẫn với chính mình vui lắm sao?"

Vương Nhất Bác không trả lời.

Trên thế gian này, làm gì có ai tự lấy dao đâm mình một nhát, sau đó chờ vết thương sắp lành lại gieo mình xuống hồ băng lạnh lẽo, đem miệng vết thương nhiễm độc thối rữa mới cảm thấy vui vẻ?

Mọi người đều cảm thấy y dùng dao cắt bỏ phần vết thương nhiễm độc kia ra khỏi thân thể là tàn nhẫn, vậy để lại một phần u oán đó thì sẽ vui vẻ sao?

Nói y tàn nhẫn cũng được, nhưng sống cùng bi thương, y không làm được.

"Ngươi thật không còn gì muốn nói với ta?"

Còn, còn biết bao thiên ngôn vạn ngữ trong lòng đang dậy sóng. Nhưng bắt y phải nói ra làm sao?

Nói Vương Nhất Bác mười tuổi moi tim mình cho Tiêu Chiến, một mực chờ đợi ca ca quay đầu nhìn mình một lần?

Nói Vương Nhất Bác tám năm mong mỏi chỉ duy nhất một chữ 'yêu', thế nhưng Tiêu Chiến cứ như vậy xem y là đứa nhỏ nhà bên cạnh mãi cũng không lớn?

Nói Vương Nhất Bác đem tám năm chờ tình cảm hồi đáp của Tiêu Chiến, nhưng y lại trả lời bằng một hôn lễ với nữ nhân khác?

Dù sao thì trong mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vẫn chỉ là một đứa nhỏ tùy hứng không trưởng thành.

"Ca ca, quay lại đi, Liễu tỷ tỷ đang chờ ngươi."

"Ngươi nói một câu, ta sẽ không cùng Liễu Thanh thành thân."

Nhìn thần sắc kiên định muộn màng của người nọ, Vương Nhất Bác xoay người đưa lưng về phía y, giọng nói tựa như mỉa mai, lại không đành lòng mà run rẩy thanh âm.

"Tiêu tướng quân nói ra lời này, không sợ mất đi tín nhiệm của tướng sĩ hay sao?"

Tiêu Chiến chưa từng cảm thấy phẫn nộ như vậy, không quan tâm Vương Nhất Bác có đau hay không, đưa tay nắm chặt cổ tay y kéo người quay mặt lại đối diện với chính mình.

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?!"

Cổ tay Vương Nhất Bác hôm trước bất cẩn bị dây đàn cứa qua một đường, đến bây giờ vết thương vẫn chưa khép miệng, bị Tiêu Chiến mạnh mẽ kéo lấy đau đến chấn động cả người. Phía sau lưng mồ hôi lạnh thấm ra cả y phục, vết thương chắc chắn lại chảy máu rồi.

Y muốn thế nào? Y còn có thể muốn thế nào?

"Ca ca, đừng cố chấp nữa. Thành thân là việc cả đời, không phải chuyện vui vẻ nhất thời. Liễu tỷ tỷ nghe được lời kia sẽ đau lòng."

Giữa lúc người nọ còn đang sửng sốt, Vương Nhất Bác liền dùng sức rút tay ra khỏi gọng kìm kia, cánh tay đã tê rần không còn cảm giác.

.

"Nghịch tử! Ngươi yêu nữ nhân khác ta đã không can thiệp, nay lại mang người đến tận đây là muốn ép chết ai hả?!"

Tiêu lão gia nhìn người quỳ dưới sàn, thẳng tay ném ly trà nóng xuống người y. Mặc kệ máu tươi tràn ra nhuốm đỏ cả y phục, Tiêu Chiến vẫn cắn răng cúi đầu không hé miệng kêu đau, cũng không giải thích bất cứ lời nào.

Tiêu lão gia tức giận bỏ ra ngoài, Tiêu Chiến mới thì thào hỏi Tiêu phu nhân, càng như tự hỏi chính mình.

"Mẫu thân, con làm sai rồi sao?"

Tiêu phu nhân đau lòng nhưng không biết phải làm sao, chỉ thở dài lau nước mắt.

"Con không làm sai, chỉ khiến đứa nhỏ kia tâm bị thương tổn lại càng tuyệt vọng."

Chờ đến khi từ đường Tiêu gia tĩnh lặng, người bên trong cũng đã mệt mỏi nhắm mắt trong tư thế quỳ, bóng người mặc y phục màu đen bên ngoài mới không tiếng động bước vào.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng dùng khăn tay lau đi vết máu trên trán Tiêu Chiến, cẩn thận rắc thuốc bột trị thương lên rồi băng lại cho y. Đưa tay phác họa đường nét tuấn tú của người nằm trong lòng, Vương Nhất Bác cảm thấy như thế này đã viên mãn rồi.

"Ca ca, đây là lần cuối. Ta sẽ không đến tìm ngươi gây phiền toái nữa."

"Ta thật sự thích ngươi, thích đến mức tâm đều thống khổ, nhưng lại khiến ngươi khó chịu."

"Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa."

Vương Nhất Bác bỏ thuốc vào bên cạnh Tiêu Chiến, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống trán y rồi quay người rời đi. Khoảnh khắc bóng dáng kia khuất trong màn đêm, nước mắt người ở lại rốt cuộc cũng rơi xuống.

Tại sao không thể như trước đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww