21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Vương Nhất Bác ăn một đũa mì gói, đột nhiên lại cảm thấy không còn ngon miệng nữa, có lẽ món hoành thánh Tiêu Chiến làm cũng ăn không ngon, nhưng hắn tựa hồ có thể nếm được vị thịt, tôm, cùng với nước canh súp tươi ngon, đôi khi chỉ là nguyên liệu nấu ăn đơn giản, nhưng chỉ cần có ký ức, đều sẽ trở thành mỹ vị.

Tiết mục còn đang tiếp tục, người chủ trì Lý Viễn Tân không tiếp tục đào sâu vào chuyện Vương Nhất Bác nữa, tùy thời đổi chủ đề khác.

Hai chén hoành thánh được làm xong, hai người di chuyển ra bàn ăn. Không bàn tới hương vị thế nào, ít nhất trang trí không tồi, thành công bảo vệ được hình tượng cho Tiêu Chiến ——mọi người đều biết một người đàn ông không hay nấu cơm, có thể nỗ lực làm thành như vậy thì còn gì để bắt bẻ nữa? Fans sẽ cảm động đến mức phát khóc đó chứ.

Lý Viễn Tân lại bàn về kế hoạch trong tương lai với Tiêu Chiến, cùng với một số lời đồn trong giới, trò chuyện một hồi cũng chuyển về Vương Nhất Bác.

Lý Viễn Tân: "Có mấy chuyện anh không biết có nên hỏi hay không, nhưng cậu cũng biết, chương trình của chúng ta rất chân thật nên anh phải hỏi."

Tiêu Chiến cười gật đầu, động tác cầm muỗng cũng không loạn.

Lý Viễn Tân: "Fans Vương Nhất Bác đều nói sau khi kết hôn cậu ấy không làm việc nữa, anh có hỏi qua rồi, đúng là có giảm bớt cường độ công việc, không biết là có lí do gì không?"

Tiêu Chiến bình tĩnh nói: "Trước kia Nhất Bác đăng Weibo có nói mình đang chuyên tâm sáng tác nhạc, cũng như muốn nghỉ ngơi một thời gian, cả hai chuyện đều đúng. Em ấy xuất đạo mấy năm nay, khối lượng công việc còn nhiều hơn em, mà con người không thể lúc nào cũng căng chặt thần kinh, nên nhân cơ hội này thả lỏng một chút. Hơn nữa, em ấy cũng đang muốn phát triển con đường cá nhân, lúc còn ở trong nhóm thì mỗi người phải đồng đều, mỗi thành viên đều phải bỏ hết cái tôi của mình, không thể thể hiện phong cách của bản thân, có như vậy mới hình thành một tổng thể hoàn chỉnh. Nhưng phát triển cá nhân thì không giống như vậy, cần phải có cá tính riêng, một lần nữa phải định hình hướng đi, chỉ chuyện này thôi cũng đủ để em ấy bận rộn rồi, cho nên em ấy nhân khoảng thời gian này để tìm hiểu các phong cách khác nhau đó mà."

Lý Viễn Tân cười nói: "Chính xác, mỗi người tới một giai đoạn nào đó đều có chủ ý khác nhau, các fans của Vương Nhất Bác hẳn là quá yêu cậu ấy, cho nên ba ngày không thấy cậu ấy xuất hiện là mấy cô đã nôn nóng rồi."

"Em hiểu mà, để cho em ấy nghỉ một thời gian rồi em ấy sẽ mang lại bất ngờ cho các bạn."

Vương Nhất Bác bỗng thấy ấm lòng, trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn trốn tránh, ngày đó đăng Weibo là đang sáng tác album mới để qua mặt các fans, ngay cả chuyện Tiêu Chiến hỏi cậu có ra album tạm biệt các fans không, cho đến bây giờ cậu vẫn không có ý định sẽ làm. Nhưng nhìn thấy đoạn phỏng vấn này của Tiêu Chiến, cuộc sống tối tăm mờ nhạt của cậu như có ánh sáng le lói chiếu vào.

Tương lai của cậu không chỉ xoay quanh những việc này, cậu còn có rất nhiều hoài bão, cũng như những chuyện cậu muốn làm, ra album mới, sợ hãi sân khấu cũng thế, đều chỉ là một phần của cuộc sống, nhưng cuộc sống không thể chỉ dừng tại đây, vì sao cậu không nhìn xa hơn, có lẽ sẽ tìm được mục đích để sống tốt đẹp hơn thì sao.

Cũng như thay vì lo lắng suy nghĩ nhiều, không bằng nghĩ tới sau khi lui vòng mình muốn làm gì, buôn bán gì đó hay là đi học lại, hay là sáng tác ca khúc mới cũng không cần phải đem lên sân khấu, chỉ là mình thích thì mình sáng tác, tốn chút tiền làm thành bài hát hoàn chỉnh, không cần phát sóng, chỉ cần mình vui là được......

Đổi góc độ suy nghĩ, tâm tình của Vương Nhất Bác cũng thả lỏng hơn rất nhiều, hơn nữa vốn dĩ trong khoảng thời gian này tâm tình của cậu cũng không tồi, lúc này cũng bắt đầu sinh ra dũng khí. Cho dù có thất bại hay thành công cậu vẫn muốn thử, nếu không như cậu tưởng tượng thì thay đổi trọng tâm sinh hoạt thôi, có lẽ sẽ có thu hoạch tốt hơn không chừng.

Vương Nhất Bác buông mì gói, lấy qua di động nhắn tin cho Ngải Trừng.

Ngải Trừng nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác thì kinh ngạc không thôi, Vương Nhất Bác nhờ cô liên lạc với Tinh Lộ giúp cậu ra album cuối cùng tặng cho fans, cũng như giúp cậu lên sân khấu một lần nữa, cậu muốn thử sức.

Tâm tình của Ngải Trừng khá là phức tạp, cô đương nhiên hy vọng Vương Nhất Bác có thể vượt qua chứng lo sợ sân khấu, nhưng đồng thời cô cũng sợ lỡ như có sự cố thì sao, nếu là như vậy, thì có khả năng Vương Nhất Bác không chấp nhận được kết quả, mà cô lại càng không.

Suy xét mãi, Ngải Trừng mới gọi điện thoại cho Vu Dĩnh. Từ khi biết bệnh tình của Vương Nhất Bác, Vu Dĩnh vẫn luôn quan tâm tới Vương Nhất Bác, Ngải Trừng muốn hỏi Vu Dĩnh xem làm vậy có tốt không, đúng là càng để ý càng lo lắng, sợ sự cố, sợ bản thân tự trách nếu như làm không tốt.

Bởi vì Tiêu Chiến chú ý đến Vương Nhất Bác, cho nên Vu Dĩnh cũng bắt đầu lưu ý thị trường âm nhạc, có lẽ không dùng được, nhưng nếu có yêu cầu, cô cũng không phải cuống cuồng đi tìm.

Cho nên lúc Ngải Trừng tìm được cô, cô nguyện ý gặp mặt nói chuyện. Cô cũng biết Vương Nhất Bác là một tay Ngải Trừng lăng xê, bệnh tình của Vương Nhất Bác cũng tạo nên áp lực rất lớn cho người bạn của mình, mà các cô lại là bạn tốt, giúp được thì sẽ cố gắng giúp thôi.

Khi Tiêu Chiến trở về thì chương trình đã kết thúc, Vương Nhất Bác đã trở lại phòng làm việc tiếp tục sáng tác, cậu không đề cập tới chuyện đó với Tiêu Chiến, đều là người lớn cả rồi, không phải chuyện gì cũng cần nói.

Ba ngày sau, Ngải Trừng mang tin tức đến cho Vương Nhất Bác, cuối tuần này chương trình ca nhạc ngoài trời sẽ bắt đầu trở lại, cô thay Vương Nhất Bác đăng kí vào danh sách khách mời.

Chương trình ca nhạc này thường được tổ chức ở quảng trường chính vào cuối mùa đông để nghênh đón mùa xuân. Sân khấu lộ thiên, không có vé vào cửa, người xem tự kiếm chỗ ngồi, khách mời thường là ca sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước, được nhiều khán giả trẻ mến mộ, buổi biểu diễn bắt đầu từ hai giờ trưa, kết thúc lúc mười giờ rưỡi khuya.

Khách mời cũng chia làm hai nhóm, nhóm đầu tiên là do ban tổ chức mời tới, họ được biểu diễn sáu đến bảy bài hát, official website sẽ công bố khách mời chính thức vào mỗi đầu tuần để fans có thể chuẩn bị sẵn sàng ủng hộ. Nhóm còn loại là khách mời đột xuất đăng kí, không xác định ngày tham gia, phía ban tổ chức sẽ không công bố, mỗi ca sĩ tham gia sẽ được cho mười phút, đủ hát hai bài, xem như tạo bất ngờ cho khán giả.

Năm ngoái UNIQ là khách được ban tổ chức mời tới, hát được sáu bài, năm nay UNIQ không báo danh, chắc là do sự cố truyền hình trực tiếp lần trước nên không dám lộ diện nữa.

Vương Nhất Bác vẫn có chút lo âu, lại không biểu hiện ra ngoài, nếu muốn hát thử, thì không thể lùi bước khi chưa bắt đầu được.

"Đừng tuyên truyền gì hết, em sợ hát không được lại làm fans thất vọng." Vương Nhất Bác nói, vậy thì áp lực của hắn sẽ giảm bớt một chút.

"Chị biết, chị cũng không nói với ai, yên tâm đi." Ngải Trừng cũng muốn giảm rủi ro đến mức thấp nhất.

Tối hôm đó, Vương Nhất Bác suy xét có nên nói với Tiêu Chiến hay không, ngẫm lại vẫn không đi gõ cửa, chuyện của mình không nên đi làm phiền người khác.

Một tuần sau, Ngải Trừng xác định ngày giờ cho Vương Nhất Bác, buổi biểu diễn sẽ vào ngày thứ tư, giữa tuần nên sẽ không có nhiều khán giả, để Vương Nhất Bác làm quen với sân khấu là tốt nhất.

Buổi chiều Ngải Trừng lái xe mang Vương Nhất Bác đi trang điểm, chạng vạng mới tới hiện trường.

Dù không phải là cuối tuần, nhưng hiện trường cũng rất náo nhiệt, đặc biệt là sinh viên tranh thủ hết tiết học chạy ra đây, với lại xung quanh quảng trường là phố ẩm thực, đúng là tiện lợi vô cùng.

Nhân viên công tác biết Vương Nhất Bác tới, đều rất kích động, nếu không có gì sai, thì đây chính là lần đầu tiên Vương Nhất Bác đơn ca, dù không thông báo với fans, nhưng cũng là một sự kiện trọng đại.

Vương Nhất Bác xuống xe, bên này không có phòng nghỉ chuyên dụng, nhưng nhân viên công tác an bài thỏa đáng, tới đưa Mic, giảng thích quá trình, đâu vào đấy. Vương Nhất Bác là khách quý, không cần tham gia diễn tập, chỉ cần nhớ vị trí máy quay trên sân khấu là được.

Âm thanh trên sân khấu rất lớn, tiếng thét chói tai của khán giả hòa cùng với giọng hát của ca sĩ làm không khí sôi động hơn bao giờ hết.

Thân thể của Vương Nhất Bác dần dần cứng đờ, nhưng vẫn chưa tới mức tệ lắm. Cho đến khi đi vào hành lang ra sân khấu, khách mời kì này còn ba bài phải hát, còn đang khuấy động sân khấu với khán giả, ít nhất cũng phải chờ hai mươi phút nữa. Vương Nhất Bác ở phía sau lặng lẽ nhìn ra sân khấu, đột nhiên hít thở không thông, không cần phải nói nhiều Vương Nhất Bác biết mình vẫn chưa hát được, cảm giác cứng ngắc bắt đầu trở nên rõ ràng, đầu cũng đau theo, dù có chuẩn bị tâm lý với an ủi bản thân thế nào, thì tới giờ phút này, thân thể lại mỏng manh như một tờ giấy.

Giọng nói của Vương Nhất Bác như là bị khóa lại, Ngải Trừng đứng bên cạnh xác nhận lần cuối cùng với Vương Nhất Bác: "Còn được không?"

Vương Nhất Bác biết kiên trì là vô dụng, há miệng thở dốc, không phát ra được tiếng nào.

Ngải Trừng biết cái gì tới sẽ tới, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Vương Nhất Bác, giả vờ cười nhẹ nhàng: "Không sao đâu, chúng ta trở về thôi."

Dứt lời, Ngải Trừng cũng mặc kệ ánh mắt của người khác, kéo Vương Nhất Bác về xe.

Nhân viên công tác há hốc mồm, không biết chuyện gì đã xảy ra, là họ không hài lòng với âm thanh hay là sân khấu đây?

Ngải Trừng giúp Vương Nhất Bác tháo xuống tai nghe, bộ mic, đưa bình nước ấm cho cậu.

Vương Nhất Bác không nhận, cả người cứng đờ còn chưa hồi hồn.

Ngải Trừng đặt bình nước xuống ghế ngồi, xuống xe đưa đồ cho nhân viên công tác, lại giải thích vài câu với ban tổ chức, nói Vương Nhất Bác bị cảm, nguyên bản còn cho rằng có thể hát, nhưng không ngờ cảm lạnh kéo dài làm giọng nói có hơi khàn, thật sự không lên sân khấu được, xin lỗi đã làm chậm trễ thời gian của mọi người.

Ban tổ chức tuy rằng thất vọng, nhưng hôm nay cũng không có fans của Vương Nhất Bác ở đây, mà Vương Nhất Bác lại là khách mời đột xuất, họ không xuất hiện cũng là chuyện thường, nên ban tổ chức cũng không so đo điều này, rốt cuộc chỉ là chuyện thêu hoa dệt gấm. Ban tổ chức cũng không muốn đắc tội Vương Nhất Bác cùng Ngải Trừng, đều ở trong một vòng tròn, sớm muộn gì cũng có cơ hội hợp tác, không cần phải tính toán chi li, làm cho khó coi.

Xe chở Vương Nhất Bác lén lút tới, lại lén lút rời đi, người biết đến không nhiều lắm, ban tổ chức cũng nhắc nhở nhân viên công tác không được lắm miệng.

Rời khỏi quảng trường ầm ĩ thì Vương Nhất Bác mới chậm rãi khống chế được thân thể của mình, không còn cứng ngắc nữa.

Ngải Trừng điều tiết không khí, nói: "Chị mang em đi ăn lẩu ha, đến nhà hàng em thích nhất đó."

Vương Nhất Bác lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Chị Trừng à, em lại mang phiền toái đến cho chị."

Ngải Trừng đau xót, nói: "Ai nha, không phiền toái gì hết, chị nghĩ đủ mọi biện pháp rồi, giờ lấy ra dùng là được, em không cần nghĩ nhiều đâu."

Vương Nhất Bác không nói chuyện nữa.

Khi xe chạy tới gần cửa tiểu khu, Vương Nhất Bác mới mở miệng: "Chị Trừng bảo tài xế cho em xuống ở đây đi, em muốn chạy bộ về nhà."

"Vậy sao được?" Lỡ bị phát hiện ra thì sao?

"Em sẽ mang khẩu trang, chỗ này vắng người, sẽ không ai nhận ra em đâu." Nói xong cũng không đợi Ngải Trừng phản đối, bảo tài xế dừng xe bên lề.

Ngải Trừng thở dài ở trong lòng, Vương Nhất Bác chỉ muốn ở một mình, mà nơi này chỉ cách cổng tiểu khu khoảng hơn hai trăm bước chân, để Vương Nhất Bác đi trở về cũng được, nên không phản đối nữa.

Vương Nhất Bác xuống xe, Ngải Trừng nhìn cậu đi xa, mới bảo tài xế quay đầu trở về, thuận tiện gửi tin nhắn cho Vu Dĩnh, hẹn ra ngoài uống rượu. Vu Dĩnh cũng thông báo cho Tiêu Chiến, nói Vương Nhất Bác về đến nhà thì nói một tiếng cho cô, còn cô đi tìm Ngải Trừng.

Kết quả nửa tiếng trôi qua, Tiêu Chiến ở nhà chờ hoài cũng không thấy Vương Nhất Bác vào cửa, lập tức gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, bên kia truyền đến âm thanh thông báo điện thoại đã tắt máy.

Tiêu Chiến nhíu mày, trực tiếp gọi cho Ngải Trừng hỏi tình huống, Ngải Trừng mới vừa ngồi xuống ghế trong quán bar cũng hoảng hốt, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, nhưng lại mờ mịt đứng ở ven đường, không biết phải đi tìm ở đâu.

Tiêu Chiến bảo cô chờ Vu Dĩnh, rồi cùng nhau đi tìm, còn mình cầm lên chìa khóa xe ra cửa, hắn cũng không biết Vương Nhất Bác đi đâu, chỉ có thể tìm từng nơi, chỉ hy vọng Vương Nhất Bác đừng làm việc gì dại dột, thành thành thật thật để hắn tìm trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro