22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22

Tiêu Chiến tìm một vòng quanh tiểu khu trước, rồi lái xe vòng vòng quanh đó, mà không thấy Vương Nhất Bác đâu.

Bên Ngải Trừng cũng tới những nhà hàng, quán cà phê, tiệm bánh ngọt mà Vương Nhất Bác hay ghé đều không có kết quả, cứ như đâm đầu vào tường, cô cũng không biết mình đã nghĩ gì khi mà đồng ý cho Vương Nhất Bác đi bộ về nhà một mình.

Muốn tìm một người kỳ thật cũng không khó, nếu như người đó không cố tình trốn tránh, nhưng thành phố này quá lớn, những nơi hắn muốn tới quá nhiều làm mục tiêu trở nên xa vời, cứ như là mò kim đáy biển.

Tiêu Chiến ngừng xe ở ven đường, mở một nửa cửa sổ xe, gió mùa xuân buổi tối nói không lạnh thì cũng không hẳn, có thể để hắn bình tĩnh một chút. Sau một lát, Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ tới cái gì, lái xe trở về nhà, lục lọi phòng chứa quần áo một lát tìm được chùm chìa khóa dự phòng, ngay sau đó lại ra cửa.

Lúc này, Tiêu Chiến tới nhà của Vương Nhất Bác, chính là căn nhà trước khi kết hôn của cậu. Một người đã trải qua khó khăn khó có thể thừa nhận đả kích, nếu không phải tìm nơi mượn rượu giải sầu, thì tất nhiên tìm đến nơi mình cảm thấy an toàn nhất, để toàn thân thoải mái. Nhà, tự nhiên là sự lựa chọn tốt nhất.

Mở cửa nhà ra, trong nhà không bật đèn, tối đen như mực, Tiêu Chiến dựa theo chút ánh sáng bên ngoài hắt vào, thấy được Vương Nhất Bác đang ngồi dưới đất.

Tìm được người rồi, cục đá trong lòng Tiêu Chiến cũng rơi xuống đất, không nói gì mà nhẹ nhàng đóng cửa, đi qua ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.

Trên mặt đất là mấy lon bia rỗng, trên người Vương Nhất Bác cũng mang theo mùi rượu, không quá nồng nhưng lại không hòa hợp với mùi nước hoa.

"Không nói không rằng chạy về đây làm ai cũng lo cho em." Tiêu Chiến nhỏ giọng trách móc, không còn giọng điệu ngả ngớn ngày thường.

"Em xin lỗi......" Vương Nhất Bác thấp giọng nói, mồm miệng rõ ràng, còn chưa say.

Tiêu Chiến nhắn tin cho Vu Dĩnh để các cô bớt lo, rồi đặt điện thoại di động lên mặt đất, mới nói: "Không có gì phải xin lỗi, ai cũng có lúc không vui."

Vương Nhất Bác lại uống lên một ngụm bia: "Anh, em rất mệt mỏi."

Tiêu Chiến mở một lon bia ra, nhẹ nhàng cụng ly với Vương Nhất Bác: "Anh vừa nghe Ngải Trừng nói em có chứng lo sợ sân khấu."

Trước đó hắn gạt Vương Nhất Bác, hiện tại vẫn muốn gạt như cũ, chỉ cho là mình vừa biết, nếu Vương Nhất Bác biết hắn biết rõ mà còn giấu diếm, thì có khả năng sẽ mất đi tín nhiệm, thậm chí sinh ra cảm giác không an toàn với hắn.

"Ừ......" Vương Nhất Bác mang theo một chút giọng mũi, "Em còn cho rằng tâm tình tốt thì sẽ khá hơn, ai dè sự thật chứng minh là không phải."

Tiêu Chiến dựa vào sô pha, giống như ngày thường hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm, cũng là vì không muốn tạo áp lực cho Vương Nhất Bác: "Anh chưa nói với em, anh có người em họ học về tâm lý. Mỗi lần con bé gặp anh đều sẽ hưng phấn giảng giải về những bài viết mà nó học được, nó thật sự thích tâm lý học."

Vương Nhất Bác không tiếp lời, hắn không biết Tiêu Chiến muốn nói gì, cũng không muốn Tiêu Chiến giới thiệu bác sĩ tâm lý cho hắn, bài xích không muốn làm phiền người ta.

Tiêu Chiến nói tiếp: "Con bé nói những lập luận tâm lý anh đương nhiên không hiểu, nhưng anh vẫn nhớ rõ vài lời. Nó nói bệnh tâm lý cũng là bệnh, cũng giống với những bệnh lý khác, muốn khỏi hẳn cũng cần phải có thời gian, không có chuyện không trị bệnh mà lại khỏi được. Cũng như chứng lo âu sân khấu của em, em không thể yêu cầu nó đột nhiên hết được, cái này không thực tế tí nào. Em phải tin vào khoa học, từ từ trị bệnh thì mới khá lên được chứ."

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, ánh sáng quá mờ làm hắn cũng không thể thấy rõ mặt Tiêu Chiến, nhưng lời Tiêu Chiến nói cứ lặp đi lặp lại bên tai hắn, làm hắn cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Tiêu Chiến uống thêm nửa lon bia: "Em bị áp lực, nhưng không phải do em làm sai, mà do lời lẽ bạo lực của người khác gây thương tổn cho tinh thần làm em không xử lý được, dẫn đến lo âu. Cũng như bệnh trầm cảm mà nghệ sĩ hay mắc phải, đều do tác động ngoại cảnh gây nên, mấy câu nói 'làm nghệ sĩ là phải chịu mắng chửi, có tinh thần thép' là ích kỉ, không hiểu biết, nhưng anti là anti, có nói thế nào bọn họ cũng không nghe, nên mình phải kiện cáo tới cùng để bịt miệng bọn họ. Cho dù là nghệ sĩ thì cũng là người thường, cho nên em bị chứng lo sợ sân khấu cũng là chuyện dễ hiểu."

"Em không cần phải nghĩ nhiều về những lời công kích đó, bởi vì không có người nào làm được, chuyện cần làm bây giờ là em phải điều trị chứng lo âu. Không phải fans em hay nói người ta càng mắng em thì em càng nổi đó sao? Vậy thì anti càng cáu. Truyền lại những bất xúc này cho bọn họ thì mới là cách đánh trả tốt nhất." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác chôn mặt lên đầu gối: "Anh, bây giờ em rối lắm, không biết phải làm sao......"

"Không sao." Tiêu Chiến cười trấn an, nói, "Nhất Bác, anh rất thích giọng hát của em, chắc là em không biết, anh đã hâm mộ em từ trước khi em gia nhập UNIQ, anh còn có album của em."

Vương Nhất Bác chậm chạp nói: "Em có thấy, lần trước em tìm văn kiện cho anh đã thấy rồi."

Tiêu Chiến cười khẽ: "Thì ra là biết rồi hả, sao không hỏi anh?"

"Không có mặt mũi." Vương Nhất Bác cũng tự nhiên hơn một chút.

"Biết rồi thì tốt, từ lúc em gia nhập nhóm anh không còn thấy dấu ấn cá nhân của em nữa, cho nên từ khi em rời khỏi nhóm, anh đã hy vọng em có thể đứng ra solo lại lần nữa, anh tin em sẽ làm ra điều bất ngờ."

Vương Nhất Bác cười khổ: "Bất ngờ gì nữa chứ?"

Tiêu Chiến nhìn hắn: "Anh biết em vẫn nhớ sân khấu, anh sẽ giúp em khắc phục, chúng ta từng bước đi tới, chậm rãi quy hoạch, không tạo nhiều áp lực cho bản thân, chỉ cần có thể chậm rãi khắc phục lo âu, chính là thành công rồi. Em có muốn thử không?"

Vương Nhất Bác yên lặng nhìn Tiêu Chiến, hắn đã nghĩ tới rất nhiều loại phương pháp khắc phục tình trạng của mình, thậm chí còn nghĩ tới cuộc sống sinh hoạt sau này mà chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày người muốn giúp hắn vượt qua sóng gió sẽ là Tiêu Chiến.

Đôi mắt Vương Nhất Bác long lanh, ngẩng đầu hỏi: "Nếu không được thì sao?"

"Vậy thì sau này em chỉ cần hát cho anh nghe là được rồi, anh là người thẩm định âm nhạc cho em." Tiêu Chiến trịnh trọng nói, ít ra Vương Nhất Bác vẫn hát được trước mặt hắn đó, không phải sao?

"Em...... Có lẽ sẽ càng ngày càng kém ......" Vương Nhất Bác bị lo lắng tra tấn lâu như vậy, vẫn chưa có tự tin.

Tiêu Chiến ôm chầm bờ vai của cậu, nói bên tai cậu: "Idol của tôi ơi, anh đây không cần em tán đồng, cũng không tiếp thu phản bác gì hết."

Vương Nhất Bác rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bật khóc —— có lẽ lần này hắn sẽ gây thêm thất vọng, nhưng hắn nguyện ý tin tưởng Tiêu Chiến, cũng như nguyện ý thử lại một lần nữa!

Tiêu Chiến vỗ nhẹ bờ vai của cậu, cũng không an ủi gì nhiều, chỉ là để cậu phát tiết cảm xúc, Vương Nhất Bác bật khóc hắn không cảm thấy buồn cười, nếu Vương Nhất Bác không khóc, thì hắn mới thật sự lo lắng.

Chờ Vương Nhất Bác phát tiết xong, ngượng ngùng kéo ra khoảng cách với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mới khôi phục ngữ khí tùy ý như ngày thường, cười nói: "Nhìn là biết ngày thường em không hay uống rượu phải không, đồ nhắm cũng không có, uống vậy cào ruột lắm."

Trong bóng tối, Vương Nhất Bác cũng biết Tiêu Chiến không nhìn rõ mặt mình, tùy tiện lau một phen, cũng không đáp lời. Tửu lượng của cậu chỉ tàm tạm, ngày thường không hay uống, nên sẽ không để ý đồ nhắm.

"Lần sau anh mở chai rượu ngon, bảo dì làm vài món đồ nhắm để chúng ta thưởng thức ha."

"Em không biết thưởng rượu đâu, đừng lãng phí." Cậu không quen uống rượu, cũng không ai yêu cầu cậu phải hiểu rõ chuyện này, cho nên phẩm rượu gì đó, cậu thật sự không biết.

Tiêu Chiến đứng lên, lấy đi nửa lon bia trong tay cậu, lại thu dọn mấy lon bia rỗng trên mặt đất, cho vào thùng rác: "Uống chơi cũng có thể làm em ngủ ngon."

Nói xong, duỗi tay kéo Vương Nhất Bác đứng dậy: "Say chưa?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, người nhà cậu có tửu lượng không tệ, di truyền tới cậu cũng không phải là cọng bún có sức chiến đấu bằng 5.

Tiêu Chiến một tay cầm cái túi, một tay lôi kéo Vương Nhất Bác, nói: "Về nhà đi, có điều không thể lái xe, chỉ có thể gọi xe."

Đi đâu cũng không thoải mái bằng nhà mình, để Vương Nhất Bác tắm rửa một cái, ngủ một giấc ngon, ngày mai cũng sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.

Sau khi Vương Nhất Bác ngủ rồi, Tiêu Chiến mới liên lạc với Ngải Trừng để cô yên tâm, bọn họ cũng hàn huyên về bệnh tình của Vương Nhất Bác cùng với ý tưởng của hắn. Hôm nay, Ngải Trừng cũng là bị dọa sợ đến chết khiếp, cũng may là có Tiêu Chiến, tự nhiên cũng nảy sinh một chút tín nhiệm với Tiêu Chiến, mà phương án trị liệu Tiêu Chiến đưa ra cô cũng không có ý kiến, hơn nữa Vương Nhất Bác sống chung với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến có nhiều cơ hội chú ý tới Vương Nhất Bác hơn cô, có hắn hỗ trợ, Ngải Trừng tin bệnh tình của Vương Nhất Bác sẽ được cải thiện nhanh thôi.

Bước đầu đạt chung nhận thức, Tiêu Chiến cũng không quấy rầy Ngải Trừng nghỉ ngơi nữa, cúp điện thoại, sau đó, không hề có nhân tính mà đi làm phiền giấc ngủ của cô em họ Từ Du Dao, nhờ cô tìm bác sĩ tâm lý đáng tin cậy ở trong nước giùm mình.

Từ Du Dao nghe được thì chết khiếp, không truy cứu rốt cuộc là ai muốn xem bác sĩ, chỉ nói hẹn được sẽ báo.

Tiêu Chiến lúc này mới vừa lòng mà cúp điện thoại, nghĩ nghĩ lại sợ Vương Nhất Bác sáng mai tỉnh lại sẽ nghĩ tới chuyện hôm nay, ảnh hưởng tới cảm xúc, suy xét trong chốc lát, lấy chai nước hoa mà lần trước Vương Nhất Bác dùng sai trong phòng quần áo, để lại trên đầu giường Vương Nhất Bác, để Vương Nhất Bác ngày mai tỉnh lại nhìn thấy cái này, có thể bị phân tán lực chú ý. Vì thế, hắn còn tỉ mỉ viết thêm tờ giấy nhắn, chữ viết rồng bay phượng múa—— tặng cho em, mỗi ngày tỉnh dậy dùng một chút, nhớ kĩ có anh ở bên cạnh.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác tỉnh lại, quả nhiên liếc mắt một cái là thấy được chai nước hoa kia, vì thế trên người Vương Nhất Bác từ sáng sớm là mùi hương này.

Chuyện Vương Nhất Bác tới sân khấu âm nhạc mùa xuân bị một fan qua đường chụp được đăng lên mạng, đưa ra nghi vấn vì sao cậu tới rồi mà không lên trình diễn.

Ngải Trừng lên tiếng giải thích trước, lý do đương nhiên là giống với ban tổ chức.

Các fans đương nhiên vẫn là đau lòng cho Vương Nhất Bác, hy vọng hắn bảo trọng thân thể, không để sinh bệnh. Hơn nữa tai nạn hiện trường lần trước của UNIQ, làm người qua đường cũng có thể lý giải lí do vì sao Vương Nhất Bác không thể lên sân khấu, để tránh làm trò cười. Vương Nhất Bác lại không phải là khách mời chính thức, các fans cũng không được thông báo, càng không có tuyên truyền, không tính là lừa gạt mọi người, cho nên khắp nơi bao che cho Vương Nhất Bác, anti không tìm được vết nhơ, không thể nào mượn cớ bôi đen.

Ngải Trừng không nói với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng không đề cập tới, Vương Nhất Bác không lên Weibo, tự nhiên cũng không biết việc này, sự tình cũng bâng quơ trôi qua.

Bên Từ Du Dao cũng nhanh chóng hẹn được bác sĩ, thông báo cho Tiêu Chiến, mà cô có tra hỏi thế nào, Tiêu Chiến cũng chưa nói ai muốn đi xem bệnh, Từ Du Dao cho rằng Tiêu Chiến muốn đi, cô cũng không nói gì, cô biết giới giải trí lắm áp lực.

Vì thế sáng sớm hôm nay, Tiêu Chiến mang theo Vương Nhất Bác tới phòng khám của bác sĩ tâm lý. Khi Từ Du Dao nhìn thấy Vương Nhất Bác, đôi mắt sáng trưng, nhưng lúc biết được người tới khám là Vương Nhất Bác, thì trong đầu cô tự động sổ ra bài văn ngược mười ngàn chữ, hận không thể bắt lấy quần áo Tiêu Chiến liều mạng hỏi cái người đã cướp đi người chồng quốc dân của các cô đã làm gì người ta?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro