Chương 29 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tích cực điều trị một thời gian dài, cuối cùng thì Tiêu Chiến đã được xuất viện, tình trạng của anh đã hoàn toàn ổn định, những vết thương bây giờ đã lành lại, những vết sẹo cũng mờ đi, không còn thấy rõ như lúc đầu.

Điều này làm cho mọi người đều vui vẻ và phấn khởi. Không cần phải nói, Vương Nhất Bác chính là người vui vẻ nhất, cuối cùng thì nỗi day dứt trong lòng cậu cũng được buông bỏ, sự nặng trĩu trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ đi phần nào.

Thế nhưng trái ngược với sự vui vẻ và phấn khích của mọi người, thì Tiêu Chiến lại mang trong mình nỗi lo sợ, bất an, không thể nói thành lời. Bởi vì những biểu hiện khác lạ gần đây của Vương Nhất Bác, cho nên khiến anh hoang mang lo sợ, không thể nào vui vẻ nổi, dù biết rằng chuyện này đúng là một điều nên vui vẻ.

Mà hình như Vương Nhất Bác không có nhận ra điều đó, không phải là cậu vô tâm, mà do là những lúc gần bên nhau, Tiêu Chiến vẫn luôn thể hiện mình bình thường, giống như không có gì xảy ra, vẫn luôn vui vẻ như mọi khi, cho nên Vương Nhất Bác cũng không phát giác ra được Tiêu Chiến đang lo lắng.

"Anh làm sao vậy, sao mấy hôm nay em thấy anh có vẻ thẫn thờ, không tập trung, bộ anh có chuyện gì sao?" Vương Nhất Bác vừa tắm ra, nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi trên ghế, vẻ mặt đăm chiêu, khiến cậu lo lắng.

Tiêu Chiến đang suy nghĩ mông lũng, nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác gọi mới hoàn hồn trở lại, anh quay lại nhìn cậu mỉm cười.

"Không! Anh đâu có sao, anh vẫn bình thường mà, chỉ là đang nghĩ đến chút chuyện ở công ty thôi."

Vương Nhất Bác giống như không tin, cậu nheo mắt nhìn anh nghi hoặc :"thật vậy không? Sao em thấy anh giống như đang lo lắng chuyện gì đó, nếu anh lo lắng chuyện gì thì cứ nói với em, không được giấu trong lòng rồi tự mình chịu đựng, nếu để em biết được anh giấu diếm em chuyện gì, em không tha thứ cho anh đâu."

Tiêu Chiến mỉm cười, anh đưa tay kéo cậu lại ngồi trên đùi mình, vòng tay qua ôm lấy eo cậu, giống như làm nũng nói :"không có gì thật mà, anh chỉ là đang nghĩ đến chút chuyện thôi, mà mấy hôm nay bộ em bận lắm hả? Sao hay về trễ vậy?"

Vương Nhất Bác bị hỏi thì có chút chột dạ, hơn nữa bị anh ôm trong tư thế này khiến cậu ngại ngùng, cũng không thoải mái, cho nên liền muốn đứng dậy đi xuống, thế nhưng Tiêu Chiến vẫn nhanh hơn, anh lập tức siết chặt cậu lại, không cho Vương Nhất Bác bước xuống khỏi đùi mình, để cậu giữ nguyên tư thế đó.

"Anh thả em xuống."

"Không! Anh muốn ôm em một chút." Tiêu Chiến ôm lấy cậu, đầu dựa vào ngực cậu, nũng nịu nói.

Vương Nhất Bác lại bị hành động này của anh làm cho mềm lòng, cậu đưa tay ôm lấy đầu anh, giống như ôm lấy một đứa trẻ ở trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sự mềm mại của từng sợi tóc trong lòng bàn tay, ngửi lấy mùi hương dịu nhẹ của dầu gội, hương đào thơm nhẹ thật khiến người ta dễ chịu.

Mà cái người đang được vuốt ve kia cũng rất biết cách tận hưởng sự yêu chiều này, anh ôm chặt lấy eo cậu, dựa đầu vào ngực cậu, nhắm mắt lại cảm nhận sự thoải mái khi được người mình yêu thương vuốt ve.

"Sao em không trả lời anh?" Tiêu Chiến ngước mặt lên hỏi cậu.

Vương Nhất Bác bị hỏi có chút chột dạ, cậu cứ tưởng là anh đã quên, nhưng không ngờ anh vẫn còn nhớ, lại hỏi bất ngờ như vậy khiến cậu chưa chuẩn bị kịp, nhất thời không biết phải trả lời làm sao.

"Em sao thế, sao không trả lời anh, hay là em đang giấu diếm anh chuyện gì?"

"Hả? Không....không có, em...em thì giấu anh chuyện gì được chứ, chỉ là...chỉ là..."

"Chỉ là thế nào?" Tiêu Chiến nheo mắt nghi hoặc hỏi.

"Chỉ là....là tại vì mấy hôm trước phải nghỉ ngơi do việc kia, bây giờ em bận quay bù lại quảng cáo cho các sản phẩm đã ký trước đó, cho nên có chút bận rộn." Vương Nhất Bác cố gắng hít thở sâu, mắt không chớp, bình tĩnh trả lời.

"Thật như vậy sao?"

"Ừm! Anh không tin em sao?

"Không phải! Anh sao có thể không tin em cơ chứ, anh chỉ muốn biết em làm gì, vì thấy em dạo này bận rộn quá thôi."

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói như vậy thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, cậu cứ sợ Tiêu Chiến biết được chuyện kia, lại khiến anh lo lắng, cũng sợ nếu anh biết chuyện cậu giấu anh, sẽ khiến anh giận mình. Cậu cũng rất muốn nói cho anh biết việc mình làm, nhưng bởi vì chuyện này không liên quan đến anh, nên cậu quyết định tự mình giải quyết, cũng không nói cho anh biết.

"Vậy bây giờ không còn gì khúc mắc nữa, mình đi ngủ thôi."

Vương Nhất Bác nói xong định đứng lên, nào ngờ lại bị Tiêu Chiến một phát bế lấy, khiến cậu giật mình mà ôm lấy cổ anh, hốt hoảng nói :"anh...anh định làm gì thế?"

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ nhìn cậu mỉm cười, rồi cứ thế một đường bế cậu đến bên giường, đem cậu nhẹ nhàng đặt xuống. Đến bây giờ, Vương Nhất Bác không thể nào không biết ý đồ của Tiêu Chiến là gì, thế nhưng cậu vẫn buộc miệng mà hỏi ra.

"Anh....anh muốn gì?"

"Không phải em nói đi ngủ sao, đã đến lúc đi ngủ rồi." Tiêu Chiến thản nhiên trả lời.

"Nhưng mà....nhưng mà....ý của em không phải là như thế này, em....em chỉ muốn đi ngủ bình thường."

"Nhưng mà anh lại không muốn đi ngủ bình thường." Tiêu Chiến dừng lại một chút, quan sát khuôn mặt đang ửng đỏ của Vương Nhất Bác, trong lòng cảm thấy rất thú vị, sau đó liền cúi đầu xuống bên tai cậu thì thầm :"anh muốn chúng ta hâm nóng tình cảm một chút, đã lâu rồi không phải chúng ta còn chưa....cho nên nhân cơ hội này, không bằng chúng ta....."

Vương Nhất Bác vội đưa tay chống đỡ trước ngực anh, khuôn mặt ửng đỏ, ngại ngùng nói :"nhưng....nhưng mà anh vẫn chưa khỏe hẳn, không nên....không nên vận động mạnh, sẽ không ổn."

"Anh không sao, bác sĩ nói cơ thể anh hồi phục rất tốt, vận động mạnh để thư giãn các cơ sẽ tốt hơn cho cơ thể, cho nên em không cần quá lo lắng."

"Nhưng mà....nhưng mà.....ưm...." Không đợi Vương Nhất Bác nói hết câu, Tiêu Chiến đã cúi đầu xuống chặn miệng cậu lại bằng một nụ hôn.

Anh rất nhanh chóng đem môi lưỡi của mình quấn lấy môi lưỡi của cậu, tham lam gặm nhấm đôi môi đầy mê hoặc của cậu. Mà Vương Nhất Bác giống như bị anh hôn cho đầu óc mụ mị, cuối cùng là ôm lấy cổ anh, cùng anh môi lưỡi triền miên quấn quýt dây dưa.

Hai người cứ thế hôn nhau say đắm, cho đến khi nhìn lại, quần áo đã bị vứt dưới sàn nhà lạnh lẽo, trên thân thể hai người giờ phút này hoàn toàn trần truồng, không một mảnh vải che thân. Vương Nhất Bác bị nhiệt độ của máy điều hòa làm cho cơ thể trở nên lạnh, cậu rùng mình một phát, Tiêu Chiến thấy thế, liền dừng lại động tác, đem điều khiển máy lạnh tăng nhiệt độ lên một chút rồi lại tiếp tục công việc dở dang của mình.

Anh bắt đầu hôn lên từng tất da thịt trên người Vương Nhất Bác, từ trên cổ, rồi dọc một đường xuống đến xương quai xanh quyến rũ, tiếp đến là hai điểm nhỏ ở trước ngực, ở đó Tiêu Chiến còn đay nghiến nhẹ, khiến Vương Nhất Bác phải rùng mình, cả người giống như có dòng điện chạy qua, khiến cậu cong người lại, trong miệng vô thức phát ra tiếng rên rỉ nức nở.

"Ưm....ưm....."

Tiếng rên rỉ của cậu khiến cho Tiêu Chiến càng thêm hưng phấn, anh lại tiếp tục ở đó mút mát gặm nhấm, cho đến khi nhìn nó ửng đỏ mới hài lòng. Rồi tiếp theo, Tiêu Chiến lại hôn dọc một đường xuống đến rốn, cứ mỗi nơi đi qua, Tiêu Chiến đều cố ý để lại mấy dấu vết hồng hồng trên người cậu, trông thật đẹp mắt.

Tiêu Chiến dừng lại, anh nhìn cơ thể của cậu, rồi mỉm cười, có vẻ anh rất hài lòng với dấu vết mình để lại trên người cậu. Sau đó lại vươn người lên, một lần nữa cùng cậu hôn môi.

Hôn nhau thật lâu, cho đến khi cảm nhận người dưới thân có chút khó thở, thì anh mới dừng lại. Tiêu Chiến ngồi dậy, mở ra ngăn kéo của cái tủ bên cạnh, lấy ra một cái lọ nhỏ, và một hộp bao cao su.

Vương Nhất Bác nhìn những thứ này, toàn thân lại đỏ như tôm luộc, cảm giác xấu hổ đến mức không dám nhìn.

Tiêu Chiến nhìn cậu nhắm mắt lại, liền bật cười lớn, anh chồm người đến, hôn nhẹ lên khóe mắt cậu, rồi nhỏ giọng trêu chọc :"em xấu hổ gì chứ? Chẳng phải chúng ta cũng đã làm qua, cũng đã sử dụng những thứ này rồi sao? Sao em còn ngại ngùng như thế."

Vương Nhất Bác bị anh trêu chọc, liền lập tức phản kháng, cậu mở mắt ra, đẩy Tiêu Chiến một phát, còn trừng mắt với anh.

"Anh còn không mau làm cho nhanh lên, bộ anh không được hả? Sao phải nói nhiều như vậy."

Tiêu Chiến lại bật cười, anh đem chất lỏng trong cái lọ kia đổ lên tay của mình, rồi đem hai ngón tay làm ướt, sau đó từ từ đem tay mình thăm dò động huyệt nhỏ ở phía sau, còn không quên trêu chọc cậu.

"Được hay không, không phải em đã được biết rồi sao."

"Anh....ưm...." Vương Nhất Bác còn chưa kịp mắng, thì phía sau đã cảm nhận được vật xâm nhập vào, khiến cậu rên lên một tiếng.

"Tiêu Chiến, anh....anh nhẹ thôi."

"Được." Dứt lời, Tiêu Chiến lại tiếp tục đem ngón tay còn lại xâm nhập vào huyệt động của cậu, bắt đầu từ tốn mà thăm dò.

"Ưm...ưm....."bên trong cổ họng của Vương Nhất Bác, liên tục phát ra những tiếng rên rỉ nỉ non như mèo con gọi mẹ.

Tiêu Chiến vẫn rất kiên nhẫn thăm dò huyệt động của cậu, khi cảm thấy nó đủ ướt át, cũng nới lỏng hơn một chút, anh liền rút tay ra, đem bao cao su đeo vào dương vật của mình, từ từ đem nó tiến vào bên trong.

"Ưm...." Cảm nhận vật thể có chút to hơn ba ngón tay xâm nhập vào bên trong, khiến cho cậu dâng lên cảm giác đau đớn, Vương Nhất Bác đem tay nắm chặt ga trải giường, hai bàn chân cũng co lại.

Anh biết là cậu đau, cho nên không vội đưa sâu vào trong, vẫn nhẹ nhàng ở cửa huyệt nhẹ nhàng ma sát, miệng không ngừng an ủi cậu.

"Em thả lỏng ra một chút, thả lỏng ra sẽ không đau nữa."

Vương Nhất Bác đó nghe lời anh, cậu hít thở một hơi thật sâu rồi thở ra, đem cơ thể mình thả lỏng ra :"ưm....được rồi....anh mau....mau tiến vào đi."

Tiêu Chiến mỉm cười, anh trườn người lên phía trên, hôn lên môi cậu một cái, giống khích lệ, rồi lại từ từ đem vật thể của mình nhẹ nhàng tiến sâu vào bên trong cậu.

"Ưm...." Hai người đồng thời thở ra một hơi, khi Tiêu Chiến đem cự vật của mình tiến vào.

Sau đó Tiêu Chiến bắt đầu động thân, anh được đà đưa đẩy liên tục, cả người chìm trong khoái cảm dục vọng, trong cổ họng của anh phát ra mấy tiếng rên rỉ trầm thấm, giống như tiếng săn mồi của sư tử.

Anh vẫn miệt mài đưa đẩy hông, để dương vật của mình đỉnh thật sâu vào nơi mềm mại ướt át kia.Vương Nhất Bác mở rộng chân, quấn chặt lấy eo anh, để Tiêu Chiến dễ dàng tiến vào thật sâu bên trong.

Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau, lên xuống nhịp nhàng.

Cứ như vậy hai người quấn lấy nhau thật lâu, sau đó Tiêu Chiến ưỡn người một cái, đem toàn bộ tinh dịch xuất ra bên trong bao cao su, đồng thời Vương Nhất Bác cũng đạt được khoái cảm mà lên đỉnh.

Hai người thở phắt ra một hơi, Tiêu Chiến gục đầu xuống vai cậu. Vương Nhất Bác đem tay lau đi mồ hôi trên trán anh, còn dịu dàng ôm lấy mặt anh hôn lên khóe mắt anh một cái.

Giống như được tiếp thêm động lực, Tiêu Chiến đang mệt mỏi liền có động lực trở lại, anh cũng ôm lấy mặt cậu, hôn loạn xạ lên đó, khiến Vương Nhất Bác phải bật cười, đưa tay đẩy trước ngực anh, ra hiệu anh dừng lại.

"Anh làm gì vậy?"

"Anh đang nạp năng lượng."

"Năng lượng gì chứ? Em cũng không phải máy sạc năng lượng của anh."

"Phải! Em chính là máy sạt năng lượng của anh, là trân bảo quý báu nhất trên đời này, chỉ có anh mới có thể sở hữu nó, ngoài ra không một ai khác có được."

"Anh thật khéo nịnh bợ." Vương Nhất Bác bĩu môi nói.

"Anh thật sự không có nịnh bợ, em chính là bảo vật trân quý nhất của anh, trong cuộc đời Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chính là điều tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho anh, không có gì có thể sánh bằng. Anh cũng thành tâm cảm ơn em, cảm ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã ở bên cạnh anh, hy vọng chúng ta của sau này sẽ mãi như thế này, cùng nhau già đi, cho dù nhiều nhiều kiếp sau, chúng ta vẫn ở bên nhau, được không em?"

Vương Nhất Bác nhìn sâu vào đôi mắt đầy chân thành của anh, trong đôi mắt ấy chất chứa thật nhiều sự chân thật, không mang chút dối trá. Đôi mắt ấy sáng lấp lánh, mang theo thật nhiều niềm hy vọng của một sự khát khao to lớn, thật khiến người ta chẳng thể chối từ, và Vương Nhất Bác cũng thế, cậu bị chính đôi mắt ấy chinh phục, không thể từ chối.

Cuối cùng không kiềm lòng được, cậu lại ôm lấy mặt anh, rồi vươn người lên đặt lên môi anh một nụ hôn, sau đó mỉm cười dịu dàng nói với anh.

"Được, em đồng ý với anh, chúng ta sẽ cùng nhau già đi, cùng nhau nắm chặt tay đi đến địa lão thiên hoang."

Tiêu Chiến bật cười đến vui vẻ, anh ngồi dậy, rồi kéo cậu ngồi dậy theo, sau đó ôm chầm lấy cậu, hét lên thật to.

"Vương Nhất Bác, anh yêu em."

Vương Nhất Bác cũng bật cười, cậu cũng hét lên thật to.

"Tiêu Chiến, em cũng yêu anh."


Hai người lại lần nữa trao cho nhau nụ hôn đắm say, hôn nhau triền miên quấn quýt không rời, nụ hôn của một tình yêu nồng cháy không bao giờ phai, dù có qua bao nhiêu lâu, trải qua bao nhiêu kiếp, họ vẫn một lòng hướng về nhau, nguyện đời đời kiếp kiếp bên nhau.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Vương Nhất Bác lại lần nữa hôn lên trán anh một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi lại thì thầm nhỏ bên tai anh.

"Tiêu Chiến, kiếp này sống lại để em yêu anh."

.......

Sáng hôm sau, lúc Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vẫn còn ôm nhau ngủ say, thì ở ngoài kia, tin tức sáng nay khiến mọi người đều chấn động.

Lâm Minh Viễn, tổng giám đốc của công ty Lâm Thị, vừa mới hôm trước bị bắt về việc mua bán trái phép ma túy, và Tiêu Giai Thụy, phó giám đốc của Tiêu thị, cũng vừa mới bị bắt hôm trước vì tội bắt cóc, cố ý giết người, cả hai đã đồng loạt tự tử vào tối hôm qua trong trại giam, nguyên nhân ban đầu vẫn đang được điều tra làm rõ.

Nhưng mà mọi người đều cho rằng, có lẽ hai người họ không thể chịu được áp lực từ dư luận, hoặc không thể nào chịu được bản án của mình, cho nên tìm cách tự tử để thoát tội.

Nhưng mà không ai biết được, hai người họ chết đi, chính là cái giá phải trả cho những gì mình đã gây ra, cũng chứng minh rằng, làm điều ác thì nhất định phải trả giá.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro