Minh tinh đại trinh thám: thôn làng hoang vắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh tinh đại trinh thám: thôn làng hoang vắng

Tên gốc: 明星大侦探之荒村惊魂

Tác giả: 洛泱

Thể loại: chương trình tạp kỹ suy luận.

(DROP)

---

【 Mùa 1 】

Chủ đề kỳ này: thôn làng hoang vắng.

MC cố định: Hà Cảnh, Uông Hàm, Tát Bối Ninh, Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác.

Khách mời kỳ này: Tạ Na.

Nội quy chương trình: Sáu vị minh tinh thám tử lập ra tổ chuyên án 'Mã Lan Sơn', đến với các bối cảnh khác nhau do ê-kíp chương trình sắp xếp để phá án.( Vốn là chương trình cấm bạo lực máu tanh nên trong các vụ án người chết sẽ thay bằng ma nơ canh, mặt khác các nhân vật xuất hiện đều là diễn viên quần chúng đóng vai, trẻ vị thành niên vui lòng xem dưới sự quan sát của cha mẹ.)

〖 nhân viên công tác tổ tiết mục〗: Tất cả các bộ phận chú ý, chương trình bắt đầu ghi hình.

Một chiếc xe thương vụ màu đen dán hình đài xoài chạy trên đường núi gồ ghề, sáu người trong xe đều đeo bịt mắt, bọn họ đã chờ trên xe gần bốn tiếng rồi, rất mệt mỏi.

"Mấy người lúc trước ghi hình chương trình cũng thần bí như vậy hả?" Uông Hàm dựa lên ghế ngồi ngáp một cái.

Hà Cảnh cười giải thích, "Nào có, lúc trước đều là ghi hình trong đài nhưng đạo diễn muốn thay đổi từ kỳ này, biến thành hình thức tương tự như chương trình thực tế ngoài trời của các minh tinh."

"Có hơi giống đóng vai nhân vật, chúng ta hóa thân thành thám tử, đến bối cảnh chân thật của vụ án, cảm giác rất thú vị đấy." Tát Bối Ninh bổ sung.

Tạ Na cười chế giễu, " Nghe nói cả hành trình này đều năng lượng cao* đấy, bạn học nào nhát gan phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đừng để đang ghi hình thì bỏ chạy!"

*Năng lượng cao: ngôn ngữ mạng, ý chỉ những nội dung hoặc thú vị hoặc cực kỳ kinh khủng,... mà người chơi cần chuẩn bị tâm lý.

Vương Nhất Bác bị cue lập tức lui về ngực Tiêu Chiến, có hơi tủi thân trả lời: "Không thể nào đâu, hợp đồng cũng đã ký rồi."

Mọi người bị cậu chọc cho bật cười, đang lúc tiếng cười nói vui vẻ xe thương vụ dừng lại ở địa điểm đích -- thôn Lưu Gia thuộc quyền quản lý của huyện Thái Trạch, thành phố Nhạc Dương, tỉnh Hồ Nam.

Tổ tiết mục phát cho mỗi người một thiết bị liên lạc, công cụ để phá án cùng với một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, sáu người mang theo túi du lịch mà tổ tiết mục 'tri kỷ' chuẩn bị đi vào làng.

Lúc bọn họ đến đã là xế chiều, sắc trời tối dần, đứng ở bên ngoài thôn có thể nhìn không xót gì cảnh tượng tan hoang bên trong, có vài ngôi nhà rải rác trên đồng cỏ hoang, thậm chí có những nhà được xây nên bằng cỏ tranh nhìn không có chút an toàn nào.

"Chậc chậc..." Tát Bối Ninh cau mày phàn nàn, "Thật là làm khó tổ tiết mục để tìm được thôn làng rách nát như vậy."

Lúc này một đàn quạ đen bay qua trên bầu trời, tiếng kêu khàn khàn thê lương càng làm tăng thêm vài phần quỷ dị, gió lạnh thấu xương chui vào cổ áo khiến Vương Nhất Bác không khỏi rùng mình một cái.

Một cái tay thuận tiện nhét vào túi áo anh, ngón tay cậu được lòng bàn tay ấm áp của người nọ bao trọn, hai mắt Vương Nhất Bác nhìn về phía xa xăm, má sữa hai bên mặt lại phồng lên.

"Ngốc."

Cậu nghe thấy Tiêu Chiến nhỏ giọng chê cười mình.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu sang chỗ khác trừng mắt liếc anh một cái, độ cong nơi khóe môi lại càng trắng trợn.

"Hai người chú ý một chút đi mà, đang ghi hình đó!" Tạ Na đứng sau lưng nhìn không nổi phải lên tiếng nhắc nhở.

Uông Hàm lộ ra nụ cười hiền từ của người cha già, "Bọn trẻ hiếm lắm mới được vui vẻ như vậy, để bọn nó chơi thật vui đi, đến lúc đó bảo hậu kỳ cắt đi là được."

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác xấu hổ mà cúi đầu cười trộm.

Bỗng nhiên vang lên âm thanh gậy ba toong đập lên mặt đất từ nơi gần đó truyền đến, chỉ thấy một ông lão tóc bạc trắng đội mũ nồi màu xanh run run rẩy rẩy đi đến chỗ bọn họ, bên cạnh lão là một người đàn ông trung niên.

"Tôi là trưởng thôn, Lưu Đại Chí." Lão trưởng thôn giới thiệu đơn giản rồi đưa bọn họ về nhà lão.

Nhà của Lưu Đại Chí là một căn nhà lớn được làm từ những hòn đá chồng lên nhau, điều kiện so với mấy căn nhà trong thôn tốt hơn nhiều, lão đứng trước cửa ra vào tỏ ra hơi ngại, chỉ có bốn người được ở trong nhà, hai người còn lại phải đến nhà Lưu Hải, cũng chính là người đàn ông bên cạnh lão.

Tổng cộng có sáu người, sau khi bàn bạc, kết quả là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ra ở riêng, hai người họ vui vẻ đồng ý.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi theo Lưu Hải về nhà, Lưu Hải vừa đổi giầy vừa hướng về trong nhà gọi: "Quyên Tử, Anh Tử, khách quý của trưởng thôn đến rồi!"

Chỉ chốc lát sau có hai cô gái, một trong số đó đang đeo tạp dề bên hông, cô có mái tóc đen, khí chất dịu dàng đáng yêu, cô vén tóc xõa bên trán, tay lau lau hai cái trên tạp dề, cười nói: " Hai cậu bé này lớn lên còn rất đẹp trai, tốt hơn nhiều so với mấy thanh niên không đứng đắn!" Sau đó nói với thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, "Anh Tử, chào người ta đi."

Không nghĩ tới thiếu nữ chỉ liếc mắt, qua loa gật gật đầu với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rồi xoay người rời đi.

"Ôi chao, cái đứa bé này..." Người phụ nữ thở dài rồi cười nói: "Anh Tử nhà tôi tính cách như vậy đấy, rất kì quái, không cần chấp nhặt nó làm gì."

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vội vàng xua tay chào hỏi, vất vả một hồi mới vào được phòng.

Hai người bọn họ nhận được tư liệu tổ tiết mục gửi đến.

〖 Họ và tên: Lưu Hải giới tính: Nam tuổi: 30 tuổi

Nghề nghiệp: Nông dân 〗

〖Họ và tên : Dương Văn Quyên giới tính: Nữ tuổi: 25 tuổi

Nghề nghiệp: Không 〗

〖 Họ và tên: Lưu Anh giới tính: Nữ tuổi: 19 tuổi

Nghề nghiệp: Không 〗

Lưu Anh là em gái ruột của Lưu Hải, cha mẹ mất sớm, cô và anh trai nương tựa nhau mà sống, hai năm trước Dương Văn Quyên gả cho Lưu Hải, cô là người hiền lành sống rất hòa thuận với Lưu Anh.

Cùng lúc đó, hội người lớn tuổi bên kia gửi tin nhắn đến.

【 Nhóm chat tổ chuyên án Mã Lan Sơn 】

Uông Hàm: @ Vương Nhất Bác @ Tiêu Chiến, bên hai đứa tình huống như thế nào?

Vương Nhất Bác: Bọn em vừa mới vào đi phòng.

Tiêu Chiến: Nhà Lưu Hải có ba người, anh ta, vợ và em gái ngoài ra tạm thời chưa có phát hiện gì mới.

Hà Cảnh: Lão trưởng thôn vừa mới kể cho bọn anh một chuyện kì lạ xảy ra ở thôn này, đầu tiên là một người tên Lưu Đông Cường bất ngờ rơi xuống ven núi sau đó con trai cả của trưởng thôn Lưu Thành Văn và vợ Lưu Hiểu Mai cũng mất tích, hai người bạn của Lưu Thành Văn là Lưu Tử Huy và Lưu Hiên cũng bị sát hại trong một vụ hỏa hoạn.

Tát Bối Ninh: Theo lời kể của ông ấy thì không thể biết được đây là vụ giết người hay ngoài ý muốn, dự là ngày mai chúng ta sẽ đi đến hiện trường điều tra thử xem.

Uông Hàm: Vậy ngày mai chia thành hai nhóm, bốn người bọn anh đến nơi xảy ra hỏa hoạn nhìn một chút, hai đứa đi xem xét xung quanh thôn, nhân tiện nghe ngóng, đừng để bị lạc đó.

Tạ Na: Buổi tối cẩn thận một cút, trưởng thôn nói ở đây có ma quỷ lộng hành!

Vương Nhất Bác: ! ! !

Tiêu Chiến thấy tức cười mà xoa đầu Vương Nhất Bác, "Chúng ta ghi hình thì làm gì có ma chứ? Na tỷ đang dọa em thôi...!"

Vương Nhất Bác cũng thuận theo nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Gần tối, cơm nhà Lưu Hải đã nấu xong, Dương Văn Quyên vô cùng nhiệt tình gọi bọn họ qua ăn.

Trên bàn bày sáu bát cơm, ba món ăn, một bát thịt kho tàu, khoai tây hầm cải trắng và một đĩa đậu xào.

Tiêu Chiến nhìn bát cơm trước cái ghế trống hỏi: "Trong nhà có khách sao?"

Lưu Hải và Dương Văn Quyên sững sờ, đưa mắt nhìn nhau tựa như không biết phải trả lời thế nào, lúc này Lưu Anh đang yên lặng ngồi ăn cơm bỗng nhiên xen vào, " Dành cho cố nhân."

"À, ngại quá..." Tiêu Chiến có hơi áy náy mà xin lỗi liên tục, cho rằng đã chọc trúng chuyện đau lòng nhà người ta.

Bầu không khí có vẻ khá lúng túng, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đành phải vùi mặt ăn cơm, không thể không thừa nhận tay nghề của Dương Văn Quyên rất tốt, hai người bọn họ ăn rất nhanh còn liên tục khen, khiến cho Dương Văn Quyên cười đến nở hoa.

Cơm nước xong xuôi, Lưu Hải ôm hai bộ giường đệm dẫn bọn họ đi vào phòng ngủ, đối diện với căn phòng trống rỗng, Lưu Hải gãi đầu xấu hổ nói: "Thôn tôi vốn nghèo, nhà tôi đã được tính là khấm khá rồi đó, quý khách đừng ghét bỏ ha."

Tiêu Chiến nhìn hắn cười ôn nhu, "Nơi này rộng rãi sáng sủa, chúng tôi rất thích."

"Có chuyện này, không biết các cậu đã nghe đến chưa." Lưu Hải nghiêm túc nói: "Trong thôn tôi có ma quỷ lộng hành, buổi tối tốt nhất không nên ra ngoài."

Vương Nhất Bác nắm chặt cánh tay Tiêu Chiến, hỏi Lưu Hải: "Có ai biết bộ dạng nó ra sao không?"

"Đúng là có nghe người ta nói qua." Lưu Hải nhớ lại, "Nghe nói là ma nữ, mặc váy dài màu trắng, trông cực kì dọa người."

Nói xong còn thật thà bổ sung một câu, "Nhưng mà tôi chưa từng thấy, mong ông trời phù hộ đừng để chúng ta thấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro