Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng sợ, có anh ở đây.

Vương Nhất Bác xông ra thang máy, liên tục va phải người khác, miệng không ngừng xin lỗi.

Rốt cuộc cậu cũng thấy được bóng dáng Tiêu Chiến ở cuối hành lang khu phẫu thuật, thiếu niên đột nhiên không chạy nổi nữa.

Một đường lao vội đến đây, toàn thân Vương Nhất Bác đều tỏa ra hơi nóng, mồ hôi trên trán trượt xuống, thẳng tắp chảy vào trong cổ áo.

Tiêu Chiến không bị thương nặng, chỉ là trên mặt có một vết máu, không nghiêm trọng lắm.

Dường như có cảm ứng, anh quay đầu nhìn về phía nam hài còn đứng bất động.

Vương Nhất Bác còn đang thở hồng hộc, giây sau liền bị nam nhân sải bước đến dùng sức ôm vào trong ngực.

Có lẽ là thật sự bị dọa, sự việc của Dư Tuy lần trước cũng không khiến thiếu niên sợ hãi đến mức này. Cả người Vương Nhất Bác nóng hầm hập, nhưng cậu dường như rất lạnh, ôm chặt Tiêu Chiến.

Hơi thở vẫn hỗn loạn, giọng nói đã nhảy vọt ra khỏi cổ: "Không sao là được... không sao là được, anh không sao là tốt rồi."

Vương Nhất Bác cứ lặp lại bốn tiếng "không sao là được", cánh tay ôm Tiêu Chiến càng thêm siết chặt, rốt cuộc không nhịn được mà nghẹn ngào: "Nếu anh có chuyện gì thì làm sao bây giờ... Tiêu Chiến, nếu như, nếu như anh thật sự có chuyện gì thì em phải làm sao?"

Tiêu Chiến ôm chặt người trong lòng, nghiêng đầu hôn lên mặt cậu: "Không sao hết, không phải anh không có chuyện gì rồi sao, đừng lo lắng."

Tiêu Chiến rũ mắt, đôi con ngươi tràn đầy áy náy cùng tự trách: "Đã để em lo lắng rồi, anh xin lỗi."

Ánh đèn đỏ trước cửa phòng giải phẫu cũng chuyển xanh, bác sĩ bước ra ngoài.

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, không có gì đáng ngại, chút nữa sẽ chuyển đến phòng bệnh thường."

"Cảm ơn bác sĩ."

Lâm Tễ Sắc cũng được băng bó vết thương, vừa giương mắt đã thấy hai người đang ôm nhau.

"Anh vẫn ổn chứ?", Tiêu Chiến hỏi.

Lâm Tễ Sắc gật đầu: "Vẫn được, nếu không bị hai người ở đây bắt ăn cơm chó thì càng ổn hơn."

Tiêu Chiến nghe được tiếng bước chân từ xa vọng lại, kẻ đến mặc một thân đồ đen, có vẻ là người của Lâm Tễ Sắc, anh quay đầu nhìn nam nhân: "Anh định đi à?"

"Chứ không thì sao?", Lâm Tễ Sắc xoay xoay vai, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, "Chắc tôi phải đến cục cảnh sát một chuyến, dù sao tôi cũng được xem là nhân chứng lúc Lâm Nhuận Phong tự sát."

"Anh..."

Vương Nhất Bác muốn nói lại thôi.

"Ngày đó nhờ em đưa Giản Suyễn đi là vì chuyện này." Lâm Tễ Sắc bình tĩnh kể lại, "Vốn dĩ Lâm Nhuận Phong muốn đồng quy vu tận cùng em ấy, hoặc là... muốn mượn cái chết của mình buộc tội em ấy."

"Vậy sao anh lại muốn Giản Suyễn ở yên trong phòng?"

"Tôi gắn máy chặn tín hiệu ở gần nhà hai người." Lâm Tễ Sắc mỉm cười, "Nếu như lắp ở nhà Giản Suyễn, em ấy sẽ nhanh chóng phát hiện điều kỳ lạ, cho nên đành làm phiền em."

Vương Nhất Bác sững sờ: "Máy chặn tín hiệu?"

"Ừm, phòng ngừa em ấy nhận được cuộc gọi của Lâm Nhuận Phong hoặc ghi âm gì đó." Lâm Tễ Sắc cúi xuống chỉnh trang quần áo, trên môi vẫn là ý cười ôn hòa.

Tiêu Chiến hỏi tiếp: "Vậy trước đó, người một mực ở gần nhà cậu ấy..."

"Ừm, là người của tôi."

Tiêu Chiến cũng không nói nên lời, anh hít sâu một hơi: "Anh thật sự không định trị liệu sao?"

"Tôi không có ý định này." Lâm Tễ Sắc cười xòe tay, dáng vẻ bất đắc dĩ, "Đừng nhìn tôi như vậy, chỉ là tôi cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì thôi."

Tiêu Chiến cũng không nói thêm gì, trong lòng dự định đợi Giản Suyễn tỉnh lại sẽ nói chuyện với Lâm Tễ Sắc.

Vương Nhất Bác sờ lên mặt Tiêu Chiến, bật cười một tiếng: "Mặt mày hốc hác, thật khó coi."

Tiêu Chiến hơi cúi đầu hôn lên mi tâm thiếu niên: "Anh xấu rồi, em không cần anh nữa phải không?"

"Làm sao có thể?" Đôi mắt Vương Nhất Bác vẫn ửng đỏ, "Trong lòng em, anh là đẹp nhất."

Sáng hôm sau Giản Suyễn mới tỉnh, vết thương có chút nghiêm trọng nên cần nằm viện theo dõi vài ngày.

"Lâm Tễ Sắc đâu?"

Đây là câu hỏi đầu tiên sau khi Giản Suyễn tỉnh dậy.

Tiêu Chiến vừa gọt táo vừa đáp: "Đi rồi."

Giản Suyễn mở mắt nhìn trần nhà, nước sơn trắng tựa hồ càng làm nổi bật sự trống rỗng trong đôi con ngươi kia, "Ừm."

"Không đuổi theo sao?"

"Anh ta đi cũng bao lâu rồi, đuổi cái rắm." Giản Suyễn khó khăn chống nửa người dậy, Tiêu Chiến giúp đỡ điều chỉnh giường bệnh để đối phương dễ chịu hơn một chút.

Thanh niên cười chế giễu: "Đồ không tim không phổi, tốt xấu gì người ta cũng cứu cậu một mạng."

"Nói đến tôi cũng muốn hỏi cậu một chuyện." Giản Suyễn hỏi, "Lúc đó làm sao cậu biết ông ta hết đạn?"

"Hộp đạn của khẩu Colt M1911 đựng được bảy viên, lúc đuổi theo chúng ta đã bắn ba viên, một viên cảnh cáo tôi, một viên bắn vào cậu, một viên lại bắn vào Lâm Tễ Sắc, viên cuối cùng trong lúc bối rối lại bắn một phát."

"Tôi biết, ý của tôi làm sao cậu biết đó là Colt?"

Tiêu Chiến thở dài đưa cho Giản Suyễn trái táo đã gọt xong: "Cái này nên cảm ơn người yêu tôi, em ấy mê game, lâu lâu sẽ rủ tôi chơi cùng, thời điểm em ấy phổ cập kiến thức tôi cũng ghi nhớ."

Giản Suyễn: ...

Đúng là trùng hợp.

Việc Tiêu Chiến bị thương rất nhanh đã đến tai cha mẹ Tiêu, cả hai bất luận thế nào cũng muốn đến xem con mình ra sao.

Lúc Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác, thiếu niên qua loa gật đầu: "Đương nhiên phải tới thăm rồi, anh bị thương chẳng lẽ không nên đến sao?"

Tiêu Chiến hận tên nhóc đầu gỗ này vô cùng, kéo người vào trong ngực hôn một trận mới nói: "Cha mẹ anh đều biết em."

Bạn nhỏ trong lòng lập tức cứng đờ.

Tiêu Chiến vui vẻ đùa giỡn: "Thế nào, không phải là em không muốn gặp phụ huynh chứ?"

Vương Nhất Bác gượng cười: "Có nghĩ tới."

Thấy sắc mặt thiếu niên không đúng, Tiêu Chiến nắm chặt tay cậu: "Đừng lo lắng, có anh ở đây."

Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc, Tiêu Chiến biết cậu đang chuẩn bị tâm lý, anh cũng không lên tiếng quấy rầy, im lặng chờ thiếu niên mở miệng.

"Em cảm thấy... mình làm như vậy, rất có lỗi với cha mẹ anh." Vương Nhất Bác nói, "Cha mẹ anh chắc là hy vọng tương lai anh sẽ có một gia đình hạnh phúc viên mãn."

Vương Nhất Bác đột nhiên không nói được nữa.

Rõ ràng lời đã đến bên miệng, nhưng cậu đột nhiên không muốn nói, cũng không dám nói.

Hy vọng anh có một gia đình hạnh phúc viên mãn, hy vọng anh tìm được một người vợ hiền lương biết quan tâm, sau đó cả hai cùng có con, hài tử hẳn là sẽ giống anh, vừa đẹp lại ôn nhu.

Mà những thứ này, em không thể nào cho anh.

Đây là điều mà cậu không cách nào thay đổi được.

Vương Nhất Bác không nói, không có nghĩa là Tiêu Chiến không hiểu suy nghĩ trong lòng cậu.

Tiêu Chiến thở dài một hơi: "Nhất Bác, trước khi gặp em, những việc này anh đều đã nghĩ đến."

Anh là một người bình thường, đương nhiên sẽ nghĩ đến những chuyện này.

"Nhưng sau khi gặp em thì lại khác, em không cần cảm thấy xa cách vì những vấn đề như vậy."

"Sau khi ở bên nhau, anh đều đã cân nhắc những chuyện này. Anh thật sự muốn đi cùng em thật dài thật lâu, cho nên tương lai anh đều nghĩ xong. Về phần chúng ta, thời gian đi học em cứ ở chỗ anh, anh sẽ tiết kiệm tiền, chờ đến khi em tốt nghiệp là có thể đi du lịch, khám phá bốn bể. Em không muốn đi làm cũng không sao, vậy anh sẽ nuôi em, dù sao anh vẫn dư sức nuôi em."

"Chúng ta ở bên nhau, không cần quan tâm ánh mắt của người khác, đây là chuyện của chúng ta."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, ánh sáng trong mắt khẽ lay động: "Ừm."

Thời điểm cha mẹ Tiêu đến vẫn đánh hai người không kịp trở tay.

Giữa trưa, Tiêu Chiến nấu cơm trong bếp. Hiếm khi anh có được một ngày nghỉ, lại còn vào cuối tuần, đôi tình lữ liền ở nhà dính nhau đến trưa.

"A, anh nấu món gì đó?"

"Cá nục chiên giòn, thích ăn không?"

"Thích."

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Tiêu Chiến hỏi: "Giờ này sao lại có người đến nhà? Em đi xem thử ai vậy."

"Được."

Vương Nhất Bác nhìn qua màn hình một chút, sau đó mở cửa.

Ba người mặt đối mặt nhìn nhau.

"Xin hỏi hai người tìm... ai?"

Mẹ Tiêu: "Con là Nhất Bác phải không?"

Vương Nhất Bác: ...

Không biết tại sao, thiếu niên đột nhiên có chút hoảng hốt.

Quả nhiên một giây sau mẹ Tiêu liền nở nụ cười ôn nhu: "Dì là mẹ của Chiến Chiến, lần đầu gặp mặt nha."

Sắc mặt Vương Nhất Bác cứng đờ.

Trên bàn ăn, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

"Cha mẹ, sao hai người đến mà không nói trước vậy?"

Mẹ Tiêu oán trách nhìn thanh niên: "Nói trước để con sớm chuẩn bị xong xuôi sao, đến lúc đó chúng ta cũng không biết con rốt cuộc sống có tốt không."

Tiêu Chiến liếc nhìn bạn nhỏ đang ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, khóe môi cong lên: "Rất tốt."

Mẹ Tiêu vui vẻ nhìn Vương Nhất Bác: "Nhất Bác ở đây có quen không?"

Bàn tay đang gắp thức ăn đột nhiên run lên, một miếng cải trắng rơi xuống mặt bàn, cậu nghiêm mặt, căng thẳng đáp: "Rất... rất tốt, cảm ơn, cảm ơn dì đã quan tâm."

Tiêu Chiến không nhịn được bật cười.

Vương Nhất Bác đỏ mặt, dưới bàn âm thầm đạp người bên cạnh một cái, khuôn mặt nhỏ vừa xấu hổ vừa tức giận.

Mẹ Tiêu tiếp tục: "Chuyện của con và Tiêu Chiến lúc trước nó đã nói cho chúng ta biết rồi, chú dì cũng có suy nghĩ qua. Tiêu Chiến đã lớn, làm gì đương nhiên có chừng mực, chú dì sẽ không can thiệp quá nhiều vào quyết định của nó. Nếu Tiêu Chiến chọn con, vậy con cũng là con của chúng ta, chúng ta đối xử với nó thế nào thì đối với con cũng sẽ như vậy."

Tiêu Chiến cười: "Mẹ, lúc trước mẹ còn đánh con, vậy mẹ cũng muốn đánh Nhất Bác sao?"

Mẹ Tiêu: ...

Cha Tiêu từ đầu đến cuối đều không có thái độ gì, Tiêu Chiến biết trong lòng ông ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng anh tin tưởng thời gian sẽ đưa ra câu trả lời tốt nhất.

Trước khi có đáp án, bọn họ chỉ cần làm tốt phần mình là được.

Gặp được cha mẹ Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng đang suy nghĩ làm sao mở miệng nói chuyện với phụ huynh nhà mình.

Thiếu niên sợ cha mẹ sẽ phản đối kịch liệt, càng sợ bọn họ nói chuyện thẳng thừng, cậu sợ cha mẹ thất vọng về mình, rất sợ...

Nhưng Tiêu Chiến đã đi một bước này vì cậu, không thể đến mình liền bại lui vì chuyện này được.

Cậu cũng muốn bước tiếp cùng anh.

Ngày hôm sau, thiếu niên dành thời gian gọi điện cho cha mẹ mình, vừa kết nối, cậu liền một hơi nói hết những gì cần nói.

"..."

Bốn bề tĩnh lặng.

Vương Nhất Bác hắng giọng: "Mẹ, mẹ... có sao không?"

Mẹ Vương mười phần bình tĩnh, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Là nam sinh thế nào, có thời gian thì đưa đến gặp cha mẹ một chút."

Vương Nhất Bác: "???"

"Có phải con cho là chúng ta sẽ kịch liệt phản đối không?" Mẹ Vương dường như hiểu được sự nghi hoặc của con trai, bà khẽ cười, "Nhất Bác, bậc cha mẹ nào cũng mong con mình có thể bình an vui vẻ, nếu như con ở bên nam sinh đó cảm thấy hạnh phúc, người làm cha mẹ như chúng ta tại sao lại phản đối?"

Đúng nha, cậu rất hạnh phúc.

Vương Nhất Bác cười: "Dạ, tết năm nay con sẽ dẫn anh ấy về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro