Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản trans nhận được sự giúp đỡ to bự từ chị roseony ❤️💚

-----

Vương Nhất Bác sau khi tỉnh dậy cũng không khóc nháo như mẹ Tiêu sự liệu, chỉ tự mình ngoan ngoãn xuống giường, hoàn toàn không biết trên khuôn mặt nhỏ đang tồn tại một vòng dấu răng rõ ràng.

"Nhất Bác dậy rồi?"

Mẹ Tiêu ân cần đem bàn chải đánh răng cùng ly nước mới đưa tới. Hôm qua biết được bạn nhỏ này thích sư tử con, vì muốn để cục bông vui vẻ một chút, bà đã đặc biệt dậy sớm đi mua, nhưng không ngờ tới con trai mình lại không hiểu chuyện như vậy.

"Sư tử con?"

Chỉ khi bắt gặp vật nhỏ bản thân yêu thích, khuôn mặt Vương Nhất Bác mới để lộ chút ngây thơ đúng với lứa tuổi, bộ dạng vui vẻ không cách nào che giấu, cũng không còn câu nệ hiểu chuyện như vậy nữa.

"Con cảm ơn dì."

"Nhất Bác thích là tốt rồi."

Mẹ Tiêu vui mừng cười cười, lại nhìn thấy dấu răng rõ ràng trên mặt bé con, bà liền tức giận đến không chịu được.

"Tiêu Chiến, mau qua đây xin lỗi đệ đệ."

Thiếu niên mới sáng sớm đã phải chạy bộ mấy vòng quanh sân, lề mà lề mề đi đến trước mặt Vương Nhất Bác.

Cái này cũng không thể trách anh được.

Tiêu Chiến vốn chỉ muốn thắt cho đệ đệ một cái nơ bướm, bánh bao lớn lên đẹp mắt như vậy, cả người mềm mại, so với món quà nhỏ không khác là bao.

Buộc xong mới phát hiện nơ bướm của mình vô cùng xấu, quả thực xấu đến thê thảm, thiếu niên cố cứu vớt bằng cách thắt thêm một nút, kết quả càng làm càng xấu, sau đó cũng không cởi ra được.

Không còn biện pháp nào khác, tiểu bá vương sợ túi khóc nhỏ sau khi tỉnh dậy lại rơi lệ, chỉ có thể rón rén cởi nút. Không tháo được thì cắn, cắn cắn một lúc mới phát hiện cánh tay trắng múp này còn rất mềm mại, liền không nhịn được ngoạm nhẹ thêm một cái.

Khoảnh khắc đó tựa như mở ra chiếc hộp Pandora, Tiêu Chiến trải qua cảm giác trước đây chưa từng gặp. Bản thân cứ như vậy bị tiểu đệ đệ, hay gọi cách khác là con dâu nuôi từ bé chinh phục.

Đứa nhỏ này sao lại mềm mại đến vậy, không phải là không xương đó chứ?

Khuôn mặt đặc biệt giống với bánh pudding, Vương Nhất Bác lúc ngủ trông không khác bánh bao nhỏ là mấy.

Đôi mắt ngoan ngoãn nhắm lại, hàng mi đen tuyền dịu dàng rũ xuống, làn da trắng trẻo tựa hồ vừa được vớt ra khỏi vạt sữa bò. Khiến người nhìn có cảm giác bé con không cần cử động vẫn tản mát mùi sữa nhàn nhạt, hai má bánh bao mềm mại cũng phồng lên.

Tiêu Chiến đem đủ kiểu dặn dò khiển trách không được khi dễ đệ đệ của mẹ Tiêu vứt hết ra sau đầu, dứt khoát cắn xuống má sữa. Cảm giác quả nhiên không khác mấy so với pudding, vừa mềm mềm lại đàn hồi, rõ ràng là bản thân không dùng sức, nhưng vì mặt Vương Nhất Bác quá non, mới lưu lại một vòng dấu răng như hiện tại.

"Ca ca sai rồi, Nhất Bác đừng khóc có được không?"

Người lớn hơn chột dạ thừa nhận sai lầm, còn sờ lên dấu răng trên mặt bạn nhỏ.

Vẫn thật mềm, anh thậm chí còn muốn cắn thêm cái nữa.

"Không sao."

Tiểu bảo chạm tay lên vết cắn, ngoan ngoãn ôm sư tử con trong ngực lắc lắc đầu.

"Cảm ơn dì và ca ca mua sư tử nhỏ cho con."

Mẹ Tiêu suýt bị bánh bao nhỏ nãi thanh nãi khí làm cho trong lòng nở hoa, đây mới là bé ngoan. Sao có thể đáng yêu như vậy, lại quay sang nhìn con trai mình, suốt ngày chỉ biết nhảy nhót tưng bừng đi gây hoạ, khác nhau một trời một vực, tức muốn chết.

"Nhất Bác thật ngoan, chúng ta đi đánh răng rửa mặt, sau đó cùng dì và ca ca xuống ăn điểm tâm, có được không?"

"Dạ được."

Cục bột nhỏ với dấu răng trên mặt ngoãn ngoãn tự mình đi đánh răng, Tiêu Chiến vô cùng chuyên chú nhìn Vương Nhất Bác vệ sinh cá nhân. Đệ đệ quả nhiên rất ngoan, không ở trước mặt mẹ Tiêu bán đừng người ca ca này, là một bảo bảo vừa đáng yêu lại biết nghe lời.

"Ca ca, sao anh lại cắn em?"

Nhổ một ngụm bọt kem đánh răng, tiểu bảo mềm mại hỏi ra việc mình thắc mắc.

Thiếu niên trong lòng tự nhủ anh làm sao biết được, có thể là do bé con thực sự quá khả ái, giống hệt bánh bao nhỏ, làm sao có thể không yêu thích tiểu đệ đệ.

Không phải là anh muốn bắt nạt nha, nhưng mà Tiêu Chiến không dám nói, sợ túi khóc nhỏ lại uỷ khuất.

"Ca ca... là ca ca thấy mặt bảo bảo quá tròn mới giúp em cắn cắn một chút, như vậy sẽ nhỏ đi, càng đẹp trai hơn."

"Thật sao?"

Vương Nhất Bác rửa mặt xong liền với lấy khăn lông, lau khô nước.

"Cảm ơn ca ca."

Trái tim kẻ cầm đầu sắp bị sự nhu thuận của Vương Nhất Bác làm cho tan chảy, Tiêu Chiến bế người lên, cầm khăn lau mặt giúp bé con.

"Nói vậy cũng tin, em bị ngốc đúng không? Anh chính là khi dễ em đó."

"Không có đâu."

Cục bông nhỏ giống như chim non ngoan ngoãn để cho anh ôm mình xuống lầu, ỷ lại mà tín nhiệm. Cả hai chỉ mới quen biết được một ngày, nhưng mà ca ca nguyện ý kể chuyện cho bé nghe, dỗ dành bé ngủ, còn không chê bé sợ tối, ca ca nhất định là người tốt.

Ba ba đã từng nói, tất cả mọi người đều sẽ thích bảo bảo, mặc dù tự nhủ không thể gây thêm phiền phức cho chú dì, lại có một ca ca nguyện ý chăm sóc bé, thật tốt.

"Ca ca thích bảo bảo, còn dỗ dành bảo bảo ngủ, sẽ không khi dễ bảo bảo đâu."

Lòng tín nhiệm của trẻ con nhanh tới mà lại lâu dài, Tiêu Chiến bắt đầu hối hận việc bản thân thích khi dễ Vương Nhất Bác thành quen. Nhưng anh đối với người khác cũng không có như vậy, chỉ có bánh bao nhỏ này, nguyện ý nói gì nghe nấy, lại sợ em ấy khóc, thiếu niên cũng rất thích dáng vẻ bé con uỷ khuất chờ mình đến trêu đùa.

"Yên tâm, có ca ca ở đây, sau này sẽ không ai dám khi dễ em."

Một người trịnh trọng hứa, một người nghiêm túc gật đầu. Mẹ Tiêu nhìn con trai mình ôm tiểu bảo xuống, bà đột nhiên có chút đau đầu.

Nữ nhân chính là thấy Vương Nhất Bác dáng dấp đáng yêu, mới thuận miệng nói về sau sẽ trở thành bạn lữ của Tiêu Chiến, việc này còn phải xem tiểu bảo có chấp nhận con trai mình hay không.

Bằng không sau này hai vợ chồng bà có thể ăn nói thế nào với chiến hữu cũ đây. Chuyện tình cảm vốn không đơn giản, dựa vào tần suất khi dễ người của thiếu niên, cả hai lớn lên mà không đánh nhau đã là không tệ rồi.

Cục bông nhỏ được Tiêu Chiến dắt đến ngồi gần chỗ mình, ngoan ngoãn dùng thìa múc cháo trước mặt, chỉ là bé con lúc ăn cơm không ngẩng đầu lên, cũng không chủ động gắp thức ăn, nhìn qua vẫn là dáng vẻ sợ người lạ.

Mẹ Tiêu vừa muốn gắp chút gì cho bạn nhỏ, đã thấy con trai nhanh hơn mình một bước đặt đồ ăn vào chén Vương Nhất Bác.

"Em không ăn thịt là có muốn lớn nữa không? Suốt ngày chỉ húp cháo thôi sao? Cháo cũng đâu có ngon, mẹ anh nấu cháo khó ăn lắm, uống sữa đi, ăn bánh bao nữa, vẫn còn nhiều đây này, em ăn nhiều một chút được chứ?"

Mẹ Tiêu vừa định bạo phát đã kinh ngạc nhìn cục bột nhỏ vô cùng nghe lời, mỗi thứ ăn một chút, còn ngoan ngoãn chớp chớp mắt hỏi Tiêu Chiến.

"Ca ca, như vậy rất lãng phí á?"

"Không sao, nhà anh không ăn hết đều sẽ đem cho ngựa nhỏ, hôm khác anh dẫn em đi xem."

"Dạ."

Bé con nhét thức ăn đầy một bên má, quay sang cười ngọt ngào với ca ca.

Đây chính là cảm giác được ca ca quan tâm nha, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng mà những lúc ở bên cạnh ca ca, bé cũng không cần khổ sở vì nhớ ba ba nữa.

Mẹ Tiêu lặng lẽ đẩy một chén cháo đến trước mặt Tiêu Chiến.

"Ăn đi, rồi nói cho mẹ biết chỗ nào không được ngon."

Thiếu niên hậu tri hậu giác nhớ ra vừa nãy mình không cẩn thận lỡ miệng, đành khổ sở húp một hơi cạn sạch chén cháo.

"Mẹ, Nhất Bác vẫn còn ở đây đó."

Nói bóng gió chính là mong mẹ chừa cho mình chút mặt mũi, không cần biết là con dâu nuôi từ bé hay đệ đệ, đều phải chừa chút mặt mũi chứ.

"Vậy con hôm nay chăm sóc em cho tốt, mẹ phải ra ngoài có việc, con cũng lớn rồi, trong nhà vẫn còn chú Hạ và dì Trương để ý, nhất định không được phép khi dễ đệ đệ."

"Dạ dạ dạ."

Nữ nhân lo lắng không phải không có đạo lí, tiểu bá vương nào đó mặt ngoài nghe lời, sau lưng người lớn lại lặng lẽ mang bạn nhỏ trốn ra ngoài.

"Ca ca, chúng ta đi đâu vậy?"

Mặc cho Tiêu Chiến dẫn mình ra cửa, Vương Nhất Bác ngược lại cũng không sợ hãi, ngoan ngoãn làm cái đuôi nhỏ theo sát ca ca.

"Dẫn em đi gặp bạn của anh? Bảo bảo có muốn gặp bạn anh không?"

"Dạ muốn."

Cục bông nhỏ nãi thanh nãi khí nào nghĩ ra được, Tiêu Chiến chỉ là muốn mang bé đi khoe khoang với đám bạn rằng mình vừa có thêm một đệ đệ vô cùng xinh đẹp.

Thiếu niên mừng thầm dắt Vương Nhất Bác đi đến cư xá khác trong khu biệt thự, lại nhịn không được nắm chặt vuốt nhỏ của bé con nhà mình, thật mềm.

Bản thân có một tiểu đệ đệ đáng yêu nghe lời như vậy, phải để cho đám bằng hữu kia ghen tị chết mới thôi. Chỉ tiếc không thể nói người này chính là vợ mình, Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác cảm thấy không thoải mái, nếu không anh nhất định sẽ treo bảng, ngày ngày đi khoe khang khắp nơi mới cam tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro