Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ bởi vì Tiêu Chiến luôn ân cần chăm sóc, cộng thêm mẹ Tiêu quan tâm chu đáo, bạn nhỏ sợ người lạ đã dần buông bỏ phòng bị. Bây giờ gặp ai cũng sẽ không rụt rè trốn đi, ngược lại còn ngoan ngoãn mỉm cười, so với trước kia càng khiến người khác thấy yêu hơn.

Vương Nhất Bác ăn xong cơm tối liền lặng lẽ chạy về phòng, mở nhật ký nhỏ.

『 Nhật ký ơi, hôm nay là thứ bảy rồi, ca ca vài ngày trước vừa khai giảng, nhưng mình còn chưa đến trường mới điểm danh nữa, mình vẫn nhớ ba ba lắm. 』

Bánh bao nhỏ non nớt dừng một chút, sau đó tiếp tục cầm bút viết ra tâm sự của bản thân.

『Hôm nay chú Tiêu trở về, dì vẫn đối xử với mình rất tốt, ca ca cũng cực kì thích mình, còn bóc thịt cua cho mình ăn nữa, mình thích ca ca. 』

Viết xong câu này Vương Nhất Bác liền trịnh trọng thả nhật ký vào ngăn tủ. Nếu mở cuốn sổ này ra, sẽ thấy từ lúc bạn nhỏ đến Tiêu gia, mỗi câu kết thúc đều là "thích ca ca".

Có thể đây chính là thứ khiến cho tình cảm của Vương Nhất Bác sau này càng trở nên vững chắc hơn, mọi chuyện Tiêu Chiến đều nghĩ cho bé con, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng bé cũng cảm nhận được.

Vương Nhất Bác không còn ba, từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng gặp mẹ, nhưng hiện tại có chú dì Tiêu thích mình, lại có một ca ca cực kì yêu thương bé, nghĩ đến đó, bánh bao nhỏ không cảm thấy khó chịu nữa.

Vương Nhất Bác cực kì tin tưởng lời nói của Tiêu Chiến, cục bông tròn giấu kỹ nhật ký rồi tự mình lẩm bẩm.

"Ba ba, bảo bảo bây giờ rất tốt, ba không cần lo lắng cho con, dì cùng ca ca cực kì quan tâm bảo bảo, bảo bảo mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ."

Vương Nhất Bác ngây ngô không biết dáng vẻ đơn thuần cùng chân thành trên mặt mình có bao nhiêu động lòng người, ôm lấy sư tử bông bản thân thích nhất đi ra ngoài.

"Đi đâu vậy? Anh lấy bánh quy nhỏ mới nướng xong cho em nha."

Tiêu Chiến vô thức sờ lên đĩa bánh mới lấy xuống, bị nóng đến rụt tay.

"Lúc nóng là ngon nhất, bảo bảo có muốn ăn một cái không?"

"Ca ca đau sao?"

Kinh nghiệm sinh hoạt không đủ, thế nhưng bạn nhỏ vẫn nhìn ra được ca ca bị bỏng, Vương Nhất Bác vội vàng chạy đến sờ tay Tiêu Chiến.

"Không có gì, không sao."

Bàn tay trắng trắng mềm mại vô cùng nghiêm túc nắm tay Tiêu Chiến, chu miệng nhỏ ra thổi.

"Bảo bảo thổi một cái ca ca liền hết đau."

Bạn nhỏ chỉ cao đến nửa người Tiêu Chiến, má sữa phồng lên nhẹ thổi hơi, gió mát ôn nhu phả lên tay, thổi đến trong lòng anh mềm thành một mảnh.

"Không sao, ca ca của em da dày thịt béo, mau tới ăn bánh quy, còn nóng ăn mới ngon."

"Cảm ơn ca ca."

Thổi tới một nửa bỗng nhiên bị người ôm lên, cục bông nhỏ ngoan ngoãn cắn nửa cái bánh quy ca ca đút cho bé.

"Thơm quá."

Vị hoa quả xen lẫn mùi bơ ngập tràn trong miệng, bạn nhỏ vẫn chưa thoả mãn duỗi đầu lưỡi liếm môi.

"Ca ca, em ăn một cái nữa được không?"

"Được, bảo bảo của chúng ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nũng nịu làm cho có chút vui vẻ, tiểu bảo bảo ngày thường trước mặt người lớn đều rất ngoan, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, lúc gặp mình thì chủ động đưa ra yêu cầu, như vậy rõ ràng địa vị của anh trong lòng bé con khác xa mọi người.

"Có muốn ăn thêm nữa không?"

Bé con ăn nhiều nấc lên một cái.

Bánh quy được mẹ Tiêu làm điểm tâm ngọt, lại bị Tiêu Chiến đút ăn giống như bữa chính, bụng nhỏ của Vương Nhất Bác ăn no đến mức tròn vo, lại nấc thêm một cái, yếu ớt sờ lên bụng mình, lắc đầu từ chối.

"Không ăn, bảo bảo ăn không nổi nữa rồi."

"Được, vậy bây giờ bảo bảo muốn chơi cái gì?"

Thanh âm của Tiêu Chiến ôn nhu đến cực hạn, dáng vẻ anh ân cần quan tâm bạn nhỏ nếu để cho người quen thấy được khẳng định sẽ không tin là thật.

"Ca ca dạy em vẽ tranh được không?"

"Được."

Nói là làm, mặc dù Tiêu Chiến không hề nghiêm túc học qua lớp hội họa nào, thế nhưng lúc vẽ rất ra hình ra dáng, ngày thường nhàm chán thường lôi bút ra vẽ, không nghĩ tới cục bông nhỏ nhà mình lại để ý việc này.

Thật tốt, đây mới là đệ đệ bảo bối của anh, ngay cả sở thích cũng giống nhau, chứng tỏ bọn họ rất xứng đôi.

Tiêu Chiến hoàn toàn không cảm thấy bản thân hình dung sai chỗ nào, tối thiểu nhất anh cũng cho rằng mình và cục bột nhỏ quả thực vô cùng xứng đôi.

Hai tờ giấy nằm ở trên bàn, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ mềm mại của Vương Nhất Bác, linh cảm nổi lên, chỉ trong chốc lát khuôn mặt tròn tròn đã hiện ra trên giấy, tiểu bảo bảo đáng yêu được anh phác họa vô cùng tinh tế.

Tiêu Chiến hài lòng giơ bức vẽ lên, lại nhìn thấy cục bông nhỏ bên cạnh đang phát sầu.

"Làm sao vậy?"

"Vẽ tranh... khó quá à..."

Tiêu Chiến nhìn sang, thời gian dài như vậy mà Vương Nhất Bác chỉ vẽ được một hình tròn?

"Tại sao em lại muốn vẽ vòng tròn a?"

Bánh bao nhỏ mờ mịt ngẩng đầu.

"Đây... là bánh bích quy vừa rồi á..."

Bánh bích quy....

Tiêu Chiến trầm mặc sờ lên chóp mũi, đang nghĩ xem làm sao mở lời uyển chuyển một chút.

Đệ đệ bảo bối của anh đoán chừng sau này phải tạm biệt con đường hội họa.

"Vậy tại sao bánh bích quy lại rỗng ruột?"

Bé con kì quái đưa giấy vẽ bánh quy tới.

"Vì bên trong bị bảo bảo ăn hết rồi."

Khuôn mặt nhỏ nãi thanh nãi khí phồng lên, vậy mà Tiêu Chiến lại nhìn ra được vài phần ý tứ hùng hổ, khiến anh bị chọc cho cong khoé miệng.

Bảo bảo nhà anh đúng là giỏi thích ứng nha, bây giờ còn có thể nũng nịu thẳng thắn như thế.

"Bị bảo bảo ăn hết rồi sao? Vậy anh vẽ thêm thân thể cho bánh bích quy được không? Nếu không bánh nhỏ sẽ bị lạnh đó."

"Được nha."

Nếu Khương Phong nhìn thấy dáng vẻ kiên nhẫn lại sủng nịch của Tiêu Chiến hiện tại, khẳng định sẽ bị doạ đến mất hồn, người đang cười dỗ dành bạn nhỏ này có điểm nào giống với tiểu bá vương nghịch ngợm trước kia chứ.

"Ca ca, vẽ thêm một cái bánh sinh nhật được không?"

"Được."

Tiêu Chiến vẽ được một nữa, bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra ý muốn của bé con nhà mình.

"Bảo bảo muốn ăn bánh gato đúng không?"

"Không, không phải..."

Bạn nhỏ bị nhìn thấu không vững tâm khoát tay.

Là do bánh bích quy của ca ca quá ngon, làm cho bé... rất muốn ăn bánh gato nha.

"Vậy bảo bảo thích vị gì?"

Bé con vừa nói không ăn bây giờ lại phồng má sữa chăm chú suy nghĩ, điệu bộ so với lúc vẽ không biết nghiêm túc gấp bao nhiêu lần.

"Vị xoài đi."

"Không phải bảo bảo nói không ăn sao? Mèo nhỏ ham ăn."

Bị Tiêu Chiến tuyệt tình vạch trần khiến Vương Nhất Bác ngại đến đỏ mặt, cậu vô cùng đáng thương nhìn ca ca, dáng vẻ hệt như muốn khóc.

"Vậy, vậy em không ăn..."

"Đừng, ca ca đùa em thôi. Chúng ta đi mua bánh gato, ca ca cũng thèm ăn, bảo bảo qua đây chọn một cái đi."

Thành thạo phân tán sự chú ý của trái mít ướt, Tiêu Chiến thở dài, có loại cảm giác sống sót sau đại nạn.

Đây chính là yêu cầu mà bé con hiếm lắm mới đưa ra, thiếu chút nữa lại bị anh chọc khóc, cục bông nhỏ mềm mại như vậy, làm sao có thể để cậu khóc đây. Tiêu Chiến vốn muốn khi dễ một chút, thế nhưng dáng vẻ đầm đìa nước mắt của Vương Nhất Bác thực sự làm cho người khác không chịu được.

"Chọn xong rồi nha."

Giọng sữa vang lên còn chút run rẩy, bé con bị uỷ khuất chui vào trong ngực Tiêu Chiến.

"Chờ người giao hàng đưa đến, ca ca cùng bảo bảo ăn bánh gato có được không?"

"Được, nhưng chúng ta phải hoàn thành bức tranh nha, bảo bảo đã chọn tờ giấy này thì phải vẽ cho xong, nếu không nó bị lạnh nhạt sẽ cảm thấy không vui."

"Ừm, bảo bảo vẽ tiếp."

Kỹ thuật dỗ dành bạn nhỏ của Tiêu Chiến càng thêm tôi luyện, vừa dỗ dành vừa ví von giống như hạ bút thành văn, thỉnh thoảng lại dùng chút tiểu xảo, tựa hồ Vương Nhất Bác không phải đệ đệ hay con dâu nuôi từ bé, nói cậu là con trai anh cũng không quá.

Dù sao Vương Nhất Bác chính là em bé, mà bé ngoan cần phải dỗ dành.

Lại nói, ôn nhu cũng không bằng dùng bánh gato chữa bệnh, bé con thích đồ ngọt nhận lấy bánh gato từ tay Tiêu Chiến, ăn đến dính một mặt đầy bơ, khuôn mặt trắng nõn có thêm mấy vệt bơ che phủ, xinh đẹp hệt như bé mèo mướp nhỏ.

"Vị xoài có ngọt không?"

"Ngọt~"

Cục bông nhỏ cười lên còn ngọt hơn kem, Tiêu Chiến lặng lẽ cảm thán đệ đệ thật dễ dụ, vừa đơn thuần vừa ngốc như vậy, cần phải giữ chặt, nếu không nhất định sẽ bị người khác lừa đi.

"Còn thiếu một chút."

Tiêu Chiến dùng đầu ngón tay quệt chút bơ dán lên chóp mũi mềm mại của bạn nhỏ, lưu lại một vệt màu trắng.

"Bây giờ bảo bảo nhà chúng ta biến thành bé mèo mướp rồi."

Bánh bao nhỏ dường như bất mãn cắn vào đầu ngón tay Tiêu Chiến, nhẹ nhàng, giống hệt bé mèo con đang chơi đùa cùng chủ nhân.

Ôn nhu cỡ này thích hợp kéo chặt quan hệ, đáng tiếc lúc ấy Tiêu Chiến đối với tình thân và tình yêu không rõ ràng lắm, là một thẳng nam không hiểu gì về tình cảm, lúc nào cũng chỉ muốn khi dễ đệ đệ xinh đẹp.

"Anh chưa có rửa tay."

Cục bông nhỏ lại ra sức cắn ngón tay Tiêu Chiến, bởi vì ghét bỏ mà lực đạo lớn hơn, khiến má sữa cũng run theo.

"Anh còn vừa bắt sâu nữa."

Tiêu Chiến trêu đùa sau đó mới để ý đến biểu cảm của Vương Nhất Bác, phát hiện khuôn mặt bé con nhà mình ngày càng ngưng trọng, giống như sắp bị anh khi dễ đến khóc.

Xong đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro