Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghỉ lễ mùng một tháng năm, Tiêu Chiến vốn định đưa Vương Nhất Bác đi du lịch giải khuây, ai ngờ ngay trước hôm nghỉ nhiệt độ giảm xuống, Vương Nhất Bác đột ngột bị cảm lại lên cơn sốt. Đêm đó Tiêu Chiến đưa cậu đi bệnh viện, may mà không có gì đáng lo, qua một đêm là hạ sốt, nhưng vẫn còn hơi nóng, thoạt trông có chút phờ phạc, uể oải.

Tiêu Chiến huỷ bỏ kế hoạch, quyết định ở nhà chăm sóc thật tốt cho Vương Nhất Bác

Vương Nhất Bác biết, thực ra Tiêu Chiến rất chờ mong chuyến đi dã ngoại lần này, dẫu sao từ trước đến nay hai người vẫn chưa đi chơi xa cùng nhau. Nhưng với tình trạng sức khoẻ hiện giờ của cậu, dù cho cậu đồng ý thì Tiêu Chiến cũng sẽ không cho cậu đi.

Bây giờ Tiêu Chiến đối với việc bảo vệ cậu quá đỗi nghiêm ngặt.

Vì thế Vương Nhất Bác bắt đầu cân nhắc xem có chỗ nào trong thành phố có thể đi chơi được không, cũng coi như bồi thường nho nhỏ cho tiếc nuối lần này.

Cậu đang lật xem phong cảnh gần đây trên iPad, Tiêu Chiến cầm thuốc và nước ấm ngồi vào bên giường cậu.

“Uống thuốc nào.” Hắn đưa viên thuốc đến giữa môi cậu, Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nuốt xuống. Đang định nhận lấy cốc nước thì đột nhiên hắn tự mình uống một hớp, kế đó đặt lên môi cậu nụ hôn, "Môi em hơi khô, làm mềm một chút.”

Vương Nhất Bác đỏ mặt, mặc hắn hôn lên cánh môi mình, sau đó chờ hắn vừa đi khỏi thì vội vàng cầm lấy cốc nước uống một hớp to.

Tiêu Chiến nhìn iPad trong tay cậu, hỏi: “Em muốn đi núi Di Lăng à?”

Bấy giờ Vương Nhất Bác mới để ý thấy màn hình đang dừng lại ở một bức hình phong cảnh. Núi Di Lăng không xa, lái xe nửa tiếng là đến, bình thường cuối tuần mọi người vẫn thích đi leo núi, hoặc đến dựng lều qua đêm ngắm bình minh.

Ban đầu Vương Nhất Bác không hề có ý định đến đây, nhưng nghe Tiêu Chiến hỏi thế thì gật đầu.

Tiêu Chiến nói: “Ngoan ngoãn nằm nghỉ một lát, chiều anh đưa em đi.”

Ba giờ chiều, Tiêu Chiến đã dọn xong tất cả những đồ đạc cần mang theo. Đầu tiên hắn chuyển hết đồ ra, sau cùng về nhà trực tiếp bế Vương Nhất Bác đang định cài cúc áo ra ngoài.

May mà bấy giờ chung cư không có ai, Vương Nhất Bác yên tâm nằm trong lòng Tiêu Chiến, được hắn đặt xuống ghế phó lái.

Núi Di Lăng có xây một con đường lớn đi thẳng lên đỉnh núi, dành riêng cho những người đến ngắm bình minh lái xe lên. Bây giờ tình trạng sức khoẻ của  Vương Nhất Bác không tốt mấy, cộng thêm trên xe có khá nhiều đồ đạc, nên Tiêu Chiến lái thẳng xe lên đỉnh núi luôn.

Trên đỉnh núi có một bãi cỏ rất rộng có thể cắm trại, lúc Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi lên thì đã có rất nhiều lều rồi, xem ra hôm nay có rất nhiều người muốn qua đêm ở đây. Tâm trạng Vương Nhất Bác rất tốt, kéo Tiêu Chiến tìm một góc hẻo lánh bắt đầu dựng lều.

Khi Tiêu Chiến dựng lều, Vương Nhất Bác ở bên cạnh giúp ít việc lặt vặt, tuy phần lớn thời gian vẫn là ngồi trên cỏ ngắm bóng lưng hắn rồi cười khẽ.

Cậu rất thích cuộc sống như bây giờ.

Sau khi chuẩn bị lều xong thì đã gần năm giờ rồi, Tiêu Chiến lấy đồ ăn và hoa quả đã chuẩn bị trước ra, cùng ăn tối với Vương Nhất Bác.

Đỉnh núi lúc sắp hoàng hôn rất mát mẻ, lúc nào cũng có gió thổi qua. Vương Nhất Bác đề nghị nhân lúc trời vẫn chưa tối, cùng nhau xuống núi đi dạo.

Tiêu Chiến cũng không phản đối, lấy từ trong ba lô ra một chiếc áo khoác màu nâu, khoác lên cho Vương Nhất Bác.

Hai người chậm rãi đi dạo cùng nhau trên con đường núi, sắc trời không còn sớm nữa nên hầu như trên đường không một bóng người. Vương Nhất Bác khoác áo, dứt khoát kéo tay Tiêu Chiến đi về phía trước.

Tiêu Chiến sững người, nhìn khoé môi đang trộm cười của cậu, bàn tay nắm chặt tay cậu.

Lúc đi tới lưng chừng núi, Vương Nhất Bác thoáng mệt, Tiêu Chiến bèn cõng cậu đi. Thật ra từ khi bắt đầu xuống núi thì Tiêu Chiến đã muốn cõng cậu rồi, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy như thế sẽ làm mất niềm vui của việc tản bộ nên không đồng ý.

Khi đến chân núi thì trời đã tối hẳn, hai người nghỉ ngơi một lát rồi đi về.

Vương Nhất Bác thương Tiêu Chiến, không để cho hắn cõng nữa, nhảy xuống muốn tự mình đi. Nhưng chưa đến mười phút đã mệt nhoài thở dốc, Tiêu Chiến trực tiếp bế cậu lên, ôm trong lòng, nói: “Không cõng thì bế vậy.”

Vương Nhất Bác không còn sức nói nhiều, ôm cổ Tiêu Chiến, hé miệng thở hổn hển. Âm thanh vừa mềm vừa thấp, tất cả hơi thở nóng ấm phả hết lên cổ hắn.

Cậu thở dốc một lát thì phát hiện, dường như dưới mông có vật gì cấn lên.

Sau khi nhận rõ nguồn cơn, Vương Nhất Bác kinh hãi: “Anh…”

Tiêu Chiến cau mày nói: “Đừng để ý, cứ ôm chặt anh đi.”

Quãng đường đến đỉnh núi còn rất xa, Vương Nhất Bác hiểu rõ bây giờ người đàn ông của cậu đang khó chịu nhường nào. Chẳng biết là phải chịu đựng như thế bao lâu, hơn nữa còn phải bế cậu mà đi, Vương Nhất Bác đau lòng khôn xiết, nhưng cậu thực sự không biết phải làm thế nào với tình cảnh này.

Đi thêm một đoạn nữa, Vương Nhất Bác thổi thổi vùng cổ chảy đầy mồ hôi của hắn, thấp giọng nói một cách đau lòng: “Anh để em xuống đi, em tự mình đi được.”

Nhưng Tiêu Chiến lại càng ôm cậu chặt hơn, hoàn toàn không để ý đến lời cậu nói. Vương Nhất Bác nói hai lần đều là kết quả như thế, bèn thở hắt cắn lên ngực hắn.

Tiêu Chiến suýt thì lảo đảo.

Nhìn hắn nhanh chóng vững bước trở lại, bỗng nhiên trong lòng Vương Nhất Bác nảy sinh một ý nghĩ to gan. Cậu lẳng lặng dịch một tay xuống, trong khi Tiêu Chiến đang đi, thình lình tóm lấy bộ vị đàn ông dưới quần đối phương, nắn qua nắn lại.

“Hự! Em!” Tiêu Chiến vội dừng bước, mặt đã biến sắc, Vương Nhất Bác càng ra sức mơn trớn, hắn thở dài một hơi, “Đừng… Cục cưng ngoan, buông tay ra nào, em biết rõ anh không chịu nổi nhất khi em làm thế mà…”

Vương Nhất Bác hừ một tiếng: “Dĩ nhiên là em biết, ai bảo hồi nãy anh không để ý đến em!”

Tiêu Chiến nhìn thẳng vào cậu, không nói lên lời.

Vương Nhất Bác tiếp tục thắp lửa cho hạ bộ đang lớn dần của hắn: “Em đã bảo anh để em xuống rồi, nhưng anh còn chả buồn nghe, đồ xấu xa…”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Chiến bất chợt bế cậu vào trong khu rừng nhỏ ven đường. Đổi một tư thế khác, xốc người cậu thẳng dậy, xốc cho bờ mông Vương Nhất Bác đột ngột đập vào một thân cây.

Vương Nhất Bác rên lên một tiếng, Tiêu Chiến nắn mông cậu, giận dữ hỏi: “Muốn anh để em xuống thật chứ?”

Dù ngây thơ đến đâu Vương Nhất Bác cũng biết Tiêu Chiến định làm gì. Nơi đây thỉnh thoảng cũng có người làm loại chuyện ấy trên đường lên núi, vừa nghĩ đã thấy xấu hổ tới mức đỏ mặt, nhưng lại kích thích vô ngần, Vương Nhất Bác mềm giọng đáp: “Muốn…”

“Em…” Tiêu Chiến không thể làm gì khác ngoài nuốt lấy đôi môi cậu, bàn tay nhanh chóng cởi quần cậu, cặp mông như trứng gà mới bóc vỏ vừa trắng vừa mềm, hết sức dẻo dai. Mười ngón tay Tiêu Chiến cắm giữa khe mông cậu, đầu ngón tay chọc ghẹo nụ cúc bắt đầu run rẩy.

“Ư haa… Ông xã…” Vương Nhất Bác thấp giọng rên rỉ, giúp hắn phóng thích con mãnh thú sung mãn, mê đắm dùng tay mơn trớn, nhớ đến khoái cảm trước đây khi mình bị con mãnh thú ấy xâm chiếm, cửa mình thèm muốn lại bắt đầu co rụt.

Quấn quít nhau ngay ngoài trời thế này, cả hai đều kích thích vô tận. Một người chỉ hận không thể thọc sâu vào trong đối phương, một người thì mong đối phương mau mau lấp đầy cửa mình vô cùng khát tình của mình.

Những cú khiêu khích của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến hít sâu một hơi, liếm mút cổ cậu, bắt đầu xô chỏm đầu vạm vỡ vào cửa mình đáng thương kia.

Vương Nhất Bác rên rỉ không ngừng, khoé môi chảy đầy nước miếng, bị đối phương ghé đến nuốt trọn.

“Aaa… Ông xã, đừng đùa nữa… Muốn cây hàng của ông xã… Muốn ông xã nhỏ vào trong lỗ nhị… Ư haa…”

Tiêu Chiếnp bị cậu kích thích, chỏm đầu lại cứng thêm mấy phần, nhưng vẫn nhẫn nhịn ôm lấy cậu, buộc áo khoác của Vương Nhất Bác lên thân cây để khỏi làm lưng cậu bị thương. Chuẩn bị đâu vào đấy xong, mới ấn Vương Nhất Bác lại lên thân cây như tư thế hồi nãy. Cùng lúc đó hai chân Vương Nhất Bác quấn chặt lấy thắt lưng hắn, toàn thân như đang treo lơ lửng. Vương Nhất Bác cảm thấy mình sắp ngã xuống đất nên không ở yên được, khe mông lại cọ vào hạ bộ hừng hực như lửa đốt. Tiêu Chiến ngẩng đầu, thanh gươm báu của hắn liền xộc thẳng vào nụ cúc nhỏ bé. Vốn là đoá cúc hồng mịn mơn mởn bỗng chốc căng trướng, cơ thể ngọ nguậy không ngừng của Vương Nhất Bác chợt nhiên chững lại, cả người gần như bị thanh gươm báu của đối phương ghim lên thân cây, nom dâm dục tột cùng.

“A haa… Ông xã tuyệt quá… Thích cây hàng lớn của ông xã quá đi… Ư haa… Vừa to vừa khoẻ… Ông xã động đi…”

Tiêu Chiến đang bị vùng kín nóng hơn bình thường vì cơn sốt của Vương Nhất Bác làm cho suýt nữa phóng tinh, không ngừng nghiến răng nhẫn nhịn, nghe người trên thân ngả ngớn, ham muốn phóng tinh ngày càng mạnh. Để khống chế ham muốn ấy, hắn ngăn đôi môi Vương Nhất Bác lại, đưa đẩy thắt lưng để hạ bộ ra vào vùng kín của cậu, động tác chậm chạp, cửa mình Vương Nhất Bác bắt đầu rỉ nước, chủ động cựa mông muốn đối phương đưa vào sâu hơn.

“Ư haa… Ông xã… Khó chịu quá… Muốn cây hàng của ông xã phịch cơ… Đừng cọ nữa màaaa…”

Tiêu Chiến sắp bị cặp mông ngọ nguậy không ngừng của Vương Nhất Bác làm cho đứng không vững nữa rồi, đưa tay đánh mông Vương Nhất Bác một phát, không mạnh nhưng đủ để lưu lại vết hằn đỏ ửng. Vương Nhất Bác ấm ức cắn lên yết hầu Tiêu Chiến, hắn gằn nhẹ một tiếng, ghì cậu càng chặt hơn, đưa hông về sau, rút thanh gươm báu đẫm nước của mình ra rồi mạnh mẽ xộc vào lần nữa.

“Sao mà em dâm thế hả! Hưm… Cục cưng, sớm muộn gì ông xã cũng sẽ chết trên người em!”

Vương Nhất Bác ôm cổ Tiêu Chiến sung sướng đến nỗi hai mắt chẳng còn tiêu cự. Vùng kín non mịn bên dưới bị thanh gươm báu hừng hực thọc rút không ngừng, Vương Nhất Bác dâm dục rên rỉ: “Ông xã phịch chết em mất! Aaaa… Sao cây hàng lại khủng như thế… Ư ư… Sắp chịch chết em rồi… Thích cây hàng của ông xã quá đi… Aaaa… Nhanh quá… Ư haa… Em ngã mất… Sắp bị cây hàng phịch chết mất aaaa…”

“Nóng quá… Hưm… Lỗ nhị của cưng vừa chặt vừa nóng… Mau sưởi ấm cho cây hàng của ông xã nào…”

“Ư haa… Sưởi ấm cho cây hàng của ông xã… Ư ư… Cây hàng của ông xã bị lỗ nhị hấp chín rồi, nóng quá… Aaa… Ư hư… Sao ông xã tuyệt thế… Hư aaa…”

Vương Nhất Bác đang rên rỉ không ngừng, Tiêu Chiến bỗng che miệng cậu lại, nói giọng trầm khàn: “Cục cưng nhỏ tiếng chút, có người đang nhìn chúng ta đấy…”

Vương Nhất Bác sợ hãi, vùng kín bỗng chốc khít chặt khiến Tiêu Chiến đang giữ hông cậu lún vào sâu hơn. Bấy giờ Vương Nhất Bác cuống đến mức chẳng dám phát ra tiếng, mím môi nhìn theo ánh mắt của Tiêu Chiến ra sau bụi cây, nơi đó đúng là có một bóng người!

Chẳng buồn rời đi, cứ nấp ở đó nhìn lén họ!

Vương Nhất Bác bị doạ sợ, cựa người muốn xuống, nhưng vừa cử động thì người đàn ông của cậu đã thọc rút càng mạnh bạo hơn, nhất thời Vương Nhất Bác bị phịch cho rung nảy cả người. Nỗi căng thẳng vì bị nhìn lén làm khoái cảm trong cậu tăng thêm gấp mười, cậu hé miệng thở dốc, nhưng lại chẳng dám phát ra tiếng.

“Đừng, đừng mà… Hư hư… Ông xã… Hư ư…” Cậu chịu đựng cực khoái, nhỏ giọng cầu xin Tiêu Chiến, mong đối phương có thể đưa mình tránh khỏi tầm mắt nhìn lén của người kia.

Ai ngờ hắn lại bế xốc cậu lên, lùi về sau một bước, lần này toàn thân Vương Nhất Bác như mắc trên người Tiêu Chiến. Hắn tăng nhanh động tác, vừa mãnh liệt xộc vào vùng kín của Vương Nhất Bác, vừa đi về phía bóng người kia.

“Aaa… Đừng…. Ư ư aaa… Đừng mà….” Kích thích và khoái cảm đồng thời trào dâng khiến Vương Nhất Bác trực tiếp phóng tinh, cửa mình đằng sau vẫn đang cố gắng nuốt nhả con mãnh thú sung mãn.

Tiêu Chiến ra sức ngày càng nhanh, vừa đi vừa kích thích Vương Nhất Bác: “Hình như hắn ta bắt đầu tuốt súng rồi, hắn ta đang nhìn mông em thở dốc đấy, chắc là lần đầu tiên được thấy một thằng đàn ông dâm dục thế này, vừa chẳng kêu rên gì vừa ra sức khít chặt dương v*t thằng khác, hưm, phịch chết anh bây giờ! Em trốn làm gì! Vừa hay để người khác nhìn xem ông xã phịch em phát khóc ra sao! Để người khác ngắm mông em tới độ cương lên, nhưng chỉ có thể nhìn anh phịch em!”

Hàng rào phòng thủ cuối cùng trong Vương Nhất Bác hoàn toàn tan biến, khoái cảm tột cùng khiến cậu phóng tinh ồ ạt, nhưng hắn vẫn không ngừng thọc rút mạnh bạo. Mỗi bước đi lại xộc vào sâu hơn, Vương Nhất Bác không sao khống chế bản thân được nữa, vụn vỡ kêu rên: “Ư aaa… Ông xã tha cho em… Em sắp bị đâm thủng rồi… Aaa… Cây hàng phịch nát lỗ nhị của em mất… Hu hu hu xin ông xã đấy… Nhẹ thôi màaa… Em yêu chết cây hàng của ông xã mất… Chỉ có ông xã được phịch em thôi! Ư haa… Lỗ nhị của em chỉ cho mình anh phịch thôi… Aaaaa!”

Tiêu Chiến bước nhanh ấn cậu lên một thân cây khác, ra sức thọc rút, gằn nhẹ đưa đẩy mấy trăm phát, lúc hắn phóng tinh, không ngờ cậu đã bị phịch cho bất tỉnh.

Tiêu Chiến thở dốc nhìn người đang ngất lịm trong lòng mình, mạnh bạo hôn lên má cậu, cuối cùng sửa sang ổn thoả rồi bế lên.

Lúc đi đến bụi cây đằng xa, “bóng người” kia cũng dần hiện rõ, chẳng qua chỉ là một chiếc thùng rác hình con gấu đặt trên núi mà thôi.

Khi ấy hắn thực sự không nhịn được muốn ức hiếp Vương Nhất Bác, chỉ vừa nói đại như thế, không ngờ cục cưng trong lòng lại tin là thật, còn bị doạ sợ hết hồn, siết hắn tới nỗi chặt khít, làm hắn không kìm lòng được mà phịch cậu thành ra thế này.

Khoé mắt cậu vẫn còn rướm lệ, xem ra tối nay về phải gắng mà dỗ dành rồi

___________________
Ay da~ xem ra sắp phải chia tay mọi người rồi.^^ Chia sẻ với mọi người một chút khi edit tôi rất thường ấn nhầm từ "Chiến" thành " Chuến" a~ may mà có beta lại, không thì xấu hổ chết mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro