Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm ấy Vương Nhất Bác đang ở nhà mặc thử chỗ đồ nữ mà Tiêu Chiến mua cho cậu, với kiểu tình thú ngẫu hứng này thì cơ bản cậu đều tiếp nhận được. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng nhiều lúc tình thú kiểu này còn khiến cậu đạt được khoái cảm mạnh hơn bình thường. Vậy nên sau lần đó, Tiêu Chiến thấy cậu không ghét, bèn mua mấy bộ trang phục nữ cho cậu mặc, thậm chí ngay cả đồ lót cũng mua…

Vương Nhất Bác không sao quên được đêm đầu tiên mình mặc đồ lót phụ nữ, đã bị Tiêu Chiến giày vò thành bộ dạng gì.

Thu lại ký ức khiến người khác phải đỏ mặt đi, Vương Nhất Bác mặc chiếc váy ngắn của một bộ đồng phục nữ sinh vào. Đang định đi soi gương thì bất chợt trong phòng khách có điện thoại gọi đến, bảo cậu xuống lầu nhận bưu phẩm. Có lẽ tại hôm nay thang máy hỏng, nhà của Tiêu Chiến ở tầng mười lăm, bưu phẩm lại nặng nên shipper không muốn đi lên.

Có lẽ shipper đã giao xong hầu hết những bưu phẩm khác nên bảo cậu nhanh lên một chút, nói là đang vội đi đến chỗ khác.

Vương Nhất Bác không kịp thay đồ, nghĩ rằng trời đã sẩm tối, khi cậu thay đồ còn đội tóc giả, chắc hẳn người khác sẽ không để ý thấy đâu. Nghĩ vậy, cậu lập tức ra ngoài xuống lầu.

Lúc chạy đến dưới lầu, Vương Nhất Bác mệt bở hơi tai, lại phải tránh né ánh mắt của người khác, chỉ sợ một người đàn ông như mình ăn mặc thế này bị người khác phát hiện, vậy thì cũng xấu hổ quá…

May mà cậu gầy, da lại trắng, đội tóc giả dài thì cơ bản không ai để ý thấy sự khác thường của cậu, chỉ nghĩ là trong chung cư có cô học sinh nào đó khá cao mà thôi. Tuy rằng dọc đường tim đập thình thịch, nhưng cũng không xảy ra sự cố nào.

Khi nhận bưu phẩm Vương Nhất Bác chẳng nói câu nào. Đồ là do Tiêu Chiến mua, cậu chỉ giơ điện thoại ra cho đối phương nhìn thấy số của Tiêu Chiến, cuối cùng nhận bưu phẩm cúi đầu rời đi.

Vương Nhất Bác nhanh chóng chạy về cầu thang, lúc lên đến tầng hai, chợt phát hiện có người cũng đang lên lầu. Nếu là bình thường Vương Nhất Bác sẽ không để ý, nhưng bây giờ cậu đang mặc đồng phục nữ sinh, cho dù không dễ bị nhận ra nhưng Vương Nhất Bác vẫn hết sức tránh né tầm mắt của người khác. Thế là cậu dừng lại một lát trên cầu thang, đến khi tiếng bước chân của đối phương biến mất hoàn toàn mới tiếp tục đi lên.

Ngay khi Vương Nhất Bác đi đến tầng chín, một bóng người chớp nhoáng vụt qua cầu thang phía sau. Chưa đợi Vương Nhất Bác ngoái đầu lại nhìn, người đó đã bịt kín miệng cậu từ đằng sau, một tay khác bấu chặt lưng cậu, để cậu khỏi lộn xộn.

Vương Nhất Bác kinh khiếp la lên, nhưng miệng bị bịt kín nên chẳng tạo được âm thanh nào lớn. Bấy giờ người đàn ông phía sau bất chợt thò tay vào trong váy cậu, sờ dọc theo phần đùi trắng muốt lên mông cậu…

“Ư… Anh!” Vương Nhất Bác đã sợ lắm rồi, rõ ràng người này đã coi cậu là một cô nữ sinh mà bày mưu hèn kế bẩn cưỡng dâm. Do sức lực cách xa nhau, trong thời gian ngắn cậu vốn dĩ chẳng thể chạy thoát, nhất thời đầu cậu chỉ toàn gương mặt của Tiêu Chiến, bờ môi la lên một cách tuyệt vọng, “Thả… Thả tôi ra!”

Làm sao người đàn ông đó chịu tha cho cậu? Ngón tay mảnh dài len vào quần lót màu hồng, theo khe mông bắt đầu trêu chọc cửa mình đáng yêu.

Vương Nhất Bác bị hắn làm cho “A” lên một tiếng, vừa sợ vừa cuống, cựa mông muốn thoát khỏi bàn tay xấu xa kia. Kết quả lại chạm phải hạ bộ của hắn, bất chợt run lên, run tới nỗi dựng thẳng bộ vị đàn ông hắn lên, cấn vào mông cậu.

Dường như hắn rất tức giận, bàn tay bỗng chốc dời đến phía trước, Vương Nhất Bác còn chưa kịp lên tiếng thì hắn đã chạm vào cậu nhỏ hơi cương lên của cậu.

“Hửm? Sao lại có cậu nhỏ thế này? Em không phải là con gái à? Sao lại mọc cả cậu nhỏ?”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Vương Nhất Bác đã bật khóc, sao cậu có thể không nghe ra giọng của Tiêu Chiến cơ chứ. Nhất thời vừa giận vừa buồn cười, giơ tay muốn đánh hắn.

Tiêu Chiến giữ lấy nắm đấm của cậu để vào hạ bộ mình, hắn cắn vành tai cậu nói: “Nếu cưng giận thì cứ phạt nó đi.”

“Khốn kiếp! Hu hu hu…” Vương Nhất Bác cố gặng nín khóc, cậu vừa khóc thì hắn lại cương to hơn, ôm lấy hông cậu, thò tay vào trong đồng phục vừa sờ vừa nắn, “Cục cưng đẹp quá, đúng là gợi tình, làm anh tự nhiên lại muốn phịch em ngay ở đây!”

Hắn vừa nói vừa cởi đai quần ra, ấn cậu lên lan can, vén váy lên. Sau đó nhanh chóng nhấc mép quần lót, bộ vị đàn ông thình lình lọt vào quần con của Vương Nhất Bác, chỏm đầu nhắm thẳng cửa mình đang bắt đầu co rụt, xộc mạnh vào.

Cú thúc khiến Vương Nhất Bác cất tiếng rên rỉ, lại vội vàng che miệng, Tiêu Chiến đã bắt đầu đưa đẩy. Hắn giữ mông cậu, không ngừng dập sâu con quái vật của mình vào trong. Quần lót vốn dĩ phẳng phiu, nay lại nổi gồ vì bị con quái vật xâm chiếm, bo thành dáng hình to dài hầm hố.

“Ư aaa… Đừng, đừng mà… Ở, ở đây sẽ… Aaaa…” Vương Nhất Bác bị phịch cho tê rần cả đầu, bưu phẩm trên tay đã rơi xuống, nhưng cậu vẫn nhớ thang máy đang hỏng, chắc chắn cầu thang bộ sẽ có người đi qua. Nếu bị người sống cùng tầng bắt gặp, cậu thực sự chẳng thiết sống nữa…

Tiêu Chiến nghe thấy lời cậu, động tác bỗng chốc chậm lại. Hắn đưa đẩy thắt lưng chín cạn một sâu, nơi hai người giao hợp không ngừng rỉ ra chất dịch nhớp nháp. Hắn nhìn khuôn mặt hoảng sợ nhưng lại hết sức sung sướng của Vương Nhất Bác, nói: “Nếu sợ bị người khác trông thấy, thì lỗ nhị mau khít chặt lại để ông xã bắn nhanh chút nào.” Dứt lời lại thúc mạnh một cú.

“A! Ư haa…” Vương Nhất Bác bị phịch tới nỗi cả người lảo đảo, vội vàng ôm chặt Tiêu Chiến.

Bấy giờ hắn ôm lấy cậu, ngồi lên bậc thang. Thắt lưng đưa đẩy nhẹ nhàng khiến Vương Nhất Bác ở trên phải nhỏ giọng rên rỉ trong ngây ngất. Hắn tốc áo đồng phục của cậu lên, để lộ áo ngực màu hồng bên trong.

Vương Nhất Bác vội vàng giơ tay lên che, nhưng đã không kịp nữa rồi. Hắn giữ hông cậu, bàn tay chậm rãi vân vê áo ngực và đầu v* bên trong, sau đó lại cúi đầu liếm mút giữa hai ngực cậu. Vương Nhất Bác run rẩy rên rỉ, hắn vừa liếm vừa nói giọng trầm khàn: “Ngay cả áo ngực phụ nữ cũng mặc rồi, có khi nào bên dưới cũng có cả cô bé luôn không?”

“Hu hu… Ông xã bắt nạt người ta… Ư haa… Cô bé ở dưới ngứa quá… Muốn ông xã…”

“Cô bé nào cơ? Đây hả?” Hắn dùng sức cấn lên.

“Ư hư… Ông xã bắt nạt người ta…”

“Ông xã thích bắt nạt em nhất.” Hắn đang đưa đẩy bất chợt dừng lại, cúi đầu cắn vào áo ngực của Vương Nhất Bác, sau đó mút mạnh, đầu lưỡi không ngừng khiêu khích bên trên.

“Ư ư… Aaaa… Đừng mà… Hu hu khó chịu quá… Bên dưới muốn cây hàng khủng của ông xã cơ…" Vương Nhất Bác khó chịu ngọ nguậy.

“Ông xã muốn mút sữa của cưng, cưng tự mình ngốn lấy cây hàng của ông xã đi.” Hắn mút thành tiếng, cứ như sắp sửa mút vú Vương Nhất Bác ra được sữa thật đến nơi.

Vương Nhất Bác nấc lên một tiếng, thấy Tiêu Chiến không để ý đến mình thật, bên dưới râm ran phát điên, chống tay lên vai hắn nhổm dậy rồi ngồi lên. Cậu cắn môi, cửa mình bắt đầu ra sức nuốt nhả con quái vật cường tráng của hắn.

Bên dưới thực sự khó chịu, cậu cưỡi trên người hắn phải lắc lư cả người, vùng kín không ngừng ngốn lấy cây hàng vừa to vừa cứng, dịch nhờn cũng theo đó rỉ ra. Khoé mắt cậu vừa thấy, cửa mình lại càng râm ran hơn. Cậu nghiến răng nhổm dậy, kế đó nặng nề ngồi xuống, ngốn hết toàn bộ cả cây.

“Hưm!”

“Aaa…”

Cả hai đồng loạt bật ra, Vương Nhất Bác sung sướng xuất tinh, cựa mông bắt đầu ra sức cọ xát vật đàn ông của hắn. Tiêu Chiến giữ hông cậu, nhấc lên rồi xộc hẳn xuống, đồng thời dùng sức đẩy chỏm đầu vào sâu, nhất thời phịch cho Vương Nhất Bác không thẳng lưng lên được.

“Aaaaa… Lỗ nhị bị sắp bị phịch thủng mất! Cây hàng của ông xã cứng quá… Ư a… Chật quá… Lỗ nhị sắp bị cây hàng khủng phịch chết rồi… Ư a… Aaa…”

“Lỗ nhị khít giỏi lắm! Hưm…”

“Ư a… Aaaa… Từ… Từ từ thôi… Ư haaaa… Aaa…”

Vương Nhất Bác bị thúc cho chảy cả nước miếng, bấy giờ xa xa dưới lầu bỗng truyền đến tiếng bước chân. Vương Nhất Bác sợ hãi khiến vùng kín thình lình khít chặt, suýt nữa thì Tiêu Chiến bị cậu khít cho lảo đảo. Vương Nhất Bác mím môi, hoảng loạn nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lại thúc mạnh một cú, vẫn giữ tư thế cũ bế cậu lên, rút vật đàn ông trơn ướt của mình ra.

Vương Nhất Bác gần như xụi lơ, nhưng vẫn vịn lan can muốn kéo Tiêu Chiến mau rời khỏi đây. Ai ngờ cậu vừa xoay người, quần lót đằng sau bỗng bị tóm lấy, kế đó xé toạc hai bên, cửa mình tức khắc cảm thấy lành lạnh. Vương Nhất Bác kinh hãi kêu lên, còn chưa hồi thần thì Tiêu Chiến đã thình lình đỡ vật đàn ông của mình, nhắm ngay nơi cửa người đang phơi bày trong không khí mà xộc thẳng vào!

“Ư!” Vương Nhất Bác vừa mới bật ra đã bị Tiêu Chiến giơ tay bịt lại. Lúc này cả hai đều áo xống chỉnh tề, hai bộ phận trần trụi duy nhất đã bị che đi vì đang gắn liền với nhau.

Tiêu Chiến đưa đẩy trong phạm vi nhỏ, Vương Nhất Bác bị phịch mà chẳng cất nổi tiếng nào, khoé mắt ngấn lệ.

Tiếng bước chân bên dưới ngày càng gần, Vương Nhất Bác sợ hãi nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, song đối phương bất chợt hôn cậu, không cho phép cậu trốn.

Động tác dưới quần dừng lại, chỉ có tiếp xúc nhỏ nhặt khiến Vương Nhất Bác râm ran chưa từng thấy. Nhưng từ ngoài nhìn vào lại chẳng nhận ra điều gì, càng không nghĩ đến sâu kín bên trong lại hoang dâm nhường ấy.

“Hức…” Vương Nhất Bác cảm giác rõ ràng vùng kín của mình đang rỉ nước một cách mất kiểm soát.

Cuối cùng người dưới lầu cũng đi lên, là một người đàn ông trung niên, ngẩng đầu nhìn thấy hai người đang vịn lan can hôn nhau thì rõ ràng nghệt ra giây lát. Nam mặc Âu phục giày da, nữ mặc đồng phục học sinh, chỉ là váy ngắn, tóc đen dài. Tuy không trông rõ mặt, nhưng nước da trắng muốt, sống mũi cao thẳng, cùng cả cặp chân thon thả đó nữa… Khiến ông ta phải nhìn liền mấy lần.

Tuy cảnh tượng khiến người khác bối rối, nhưng thanh niên hôn nhau ở cầu thang cũng không phải chuyện lạ gì. Người đàn ông nhanh chóng đi lên, lúc băng qua hai người, cũng chẳng biết có phải là ảo giác hay không, hình như nghe thấy cô bé kia thấp giọng rên rỉ một tiếng.

Một phút sau, người đàn ông trung niên hoàn toàn rời khỏi.

Tiêu Chiến thả tự do cho đôi môi Vương Nhất Bác, cậu kêu lên: “Đừng… Đừng mà… Ư a… Muốn ông xã phịch cơ! Hu hu lỗ nhị ngứa chết đi được! Ông xã thương em đi mà…”

“Cục cưng đừng khóc, để ông xã thương em nào! Dùng cây hàng khủng này thương em nhé!” Tiêu Chiến kéo cặp mông căng đầy của Vương Nhất Bác xuống, bộ vị đàn ông sung mãn nhẫn nhịn như muốn nổ tung nhanh chóng xộc sâu, ra sức thọc rút.

“Aaaa… Tuyệt quá! Ư haa! Nhanh quá… Nhanh quá rồi… Haa… Vào sâu quá đi…” Vương Nhất Bác đưa hông theo nhịp đẩy, cậu rên rỉ cúi xuống, bộ đồng phục đã bị hắn tốc lên, để lộ vùng bụng trắng muốt. Cậu lờ mờ cảm thấy khi hắn thúc vào bụng mình như hơi gồ lên, khi hắn rút ra thì bụng lại phẳng xuống…

“Ư haa… Aaa… Ông… Ông xã phịch vào tận bụng em rồi… Anh sẽ bị đâm thủng mất thôi… Aaaa…”

“Lỗ nhị chảy nhiều nước quá… Sao cục cưng lại khóc như thế, không phải ông xã đang thương dm à? Hửm?” Hắn vừa nói vừa ra sức đưa đẩy, vừa sâu vừa nhanh, phịch cho Vương Nhất Bác phóng tinh liên tục hai lần.

“Aaa… Đừng… Ông xã phịch chết em mất… Ư a… Aaa…”

“Ông xã thương em, mới thế này sao đủ?” Tiêu Chiến cũng đến giới hạn, nặng nề thúc vào mấy phát rồi bất chợt phóng tinh, làm cho Vương Nhất Bác ngọ nguậy không ngừng. Nhưng vẫn chưa xong, hắn thở dốc nắn mông Vương Nhất Bác, ngón tay tìm đến cửa người đang ngốn chặt biểu tượng đàn ông của mình, gảy đi gảy lại, thình lình dùng sức tiểu vào bên trong.

Nước tiểu phun trào vừa nhanh vừa nhiều, toàn bộ bắn vào bên trong vùng kín đáng thương của Vương Nhất Bác. Cậu bị dòng nước nóng bỏng bắn cho rùng mình, đành phải không ngừng kêu rên. Chưa đợi Tiêu Chiến tiểu xong, cậu cũng không chịu nổi kích thích mà nhất thời mất tự chủ, ồ ạt tiểu ra…

Chờ Tiêu Chiến phóng nước tiểu xong, Vương Nhất Bác đã đứng không vững nữa, thấp giọng rên rỉ, hai mắt rưng rưng. Tiêu Chiến vừa nhìn lại bừng lên lửa nóng, nhưng hắn nhẫn nhịn, ngồi xuống dùng miệng đón lấy cậu nhỏ của Vương Nhất Bác, liếm láp khiến cậu sướng đến mức xuất tinh thêm lần nữa.

“Ông xã…” Vương Nhất Bác nhìn người đàn ông điển trai tràn đầy cảm giác cấm dục dưới thân, chợt nhớ đến nỗi mê đắm mà rất lâu trước đây mình từng dành cho hắn. Lại chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày đối phương trở thành kẻ bề tôi dưới hạ bộ mình, đối đãi với mình như vậy.

Cậu nhớ ra một chuyện vô tình biết được cách đây không lâu, dịu dàng xoa đầu hắn hỏi: “Ông xã… Có phải trước đây ở chung cư này, anh từng sống trong căn nhà cao hơn nhà em đúng một tầng không?”

Hắn giật mình, nhả cậu nhỏ đã mềm đi của cậu ra, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Vương Nhất Bác nói: “Nhưng anh chỉ ở một tháng thì đã chuyển xuống hai tầng, đúng lúc ở đối diện và dưới nhà em một tầng. Khi ấy em còn tưởng mình có thể ngắm nhìn cuộc sống của anh, vậy phải chăng, trước khi anh chuyển xuống, cũng có thể ngắm nhìn cuộc sống của em?”

“…”

“Anh nói anh đã tìm em rất lâu, nhưng em không hề hay biết anh tìm thấy em đã sống thế nào. Khi em đang trộm quan sát anh, thì phải chăng anh đã biết, có lẽ ngay từ ban đầu anh cũng đã quan sát em.”

Tiêu Chiến chỉ nhìn em, không nói gì hết.

Ban đầu chuyển xuống, đúng là đang đánh cược. Hắn không thể chịu được cảm giác cứ phải nhìn ngắm người ấy từ xa, thế là hắn cược một ván, chuyển xuống. Hắn từng nghĩ rằng, nếu đối phương không chú ý đến mình, vậy thì mãi mãi đứng nhìn cậu từ xa cũng đủ rồi.

Nhưng nếu đối phương nảy sinh hứng thú với hắn, hắn sẽ nắm chặt lấy cọng rơm ấy, nắm chặt lấy cậu!

Nhưng hắn không ngờ, Vương Nhất Bác lại nhìn hắn từ xa rồi thủ dâm, điều này vượt xa dự đoán của hắn.

Hắn phấn khích, phấn khích phát điên. Đêm đó chỉ muốn lên lầu tìm cậu, giãi bày tình cảm của mình cho cậu, nhưng hắn cũng điên mất rồi. Điên đến mức muốn được lập tức có cậu, làm tình với cậu, điên đến mức chỉ cần thấy cậu là mất sạch lý trí.

Dẫu hắn biết cậu có ý với mình, thì cũng không thể đối xử với cậu ngay lần đầu tiên như thế, đó là cưỡng dâm!

Hắn đã sai trái quá nhiều.

Sau sự việc ấy, mấy lần hắn chẳng dám nói chuyện với cậu.

Ông trời đúng là rủ lòng thương, người đó không chỉ không trách hắn, mà còn dành cho hắn một cái kết như thế.

Tiêu Chiến đứng dậy ôm cậu, hắn đặt lên môi Vương Nhất Bác một nụ hôn dịu dàng, trân trọng nói: “Sau này không có cuộc sống của anh, không có cuộc sống của em, chỉ có cuộc sống của chúng ta mà thôi. Anh yêu em”

Vương Nhất Bác nhìn hắn hồi lâu, ngước khuôn mặt đỏ ửng lên đáp: “Em cũng vậy.”


– HOÀN TOÀN VĂN –

- Vậy là kết thúc rồi, kết thúc hành trình của chúng ta với họ, nhưng hành trình của họ vẫn còn mãi. Chúc cho hai người họ một đời an nhiên hạnh phúc mà sống.

- Dự án mới đã có, hi vọng rằng vẫn sẽ được các bạn ủng hộ. À mà hôm nay là sanh thần tôi đó nha~ 17/04 vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro