Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau ngày hôm ấy, cứ có cơ hội là Vương Nhất Bác sẽ để ý người đàn ông ở đối diện đó.

Anh ta là một nhân viên văn phòng, rất ít khi kéo rèm cửa sổ phòng khách. Qua khung cửa sổ đó, Vương Nhất Bác từng ngắm anh ta ăn cơm, ngắm anh ta ngồi xem tivi trên ghế sô pha, nhà cửa được dọn rất gọn gàng ngăn nắp. Thỉnh thoảng tay áo của anh ta dính phải vết bẩn, anh ta sẽ cau mày, sau đó chạy vào nhà vệ sinh gột rửa rất lâu mới ra, hình như có bệnh sạch sẽ.

Vương Nhất Bác nhận ra, cuộc sống cá nhân của đối phương hết sức đơn giản. Lần nào cũng tan ca sớm, về nhà tưới nước cho mấy chậu cây ở ngoài ban công, ăn xong thì ra ngoài tản bộ. Thỉnh thoảng Vương Nhất Bác sẽ giả làm người qua đường bám theo.

Chưa đầy một tuần, cậu đã gần như khai quật sạch sẽ lai lịch của người đàn ông đó. Anh ta tên là Tiêu Chiến, vừa chuyển đến nửa tháng trước, sống một mình, rất thích trồng cây, nhưng lại không thích động vật cho lắm. Vương Nhất Bacd còn nhớ có lần đi dạo, nhìn thấy thú cưng của người trong khu lao về phía anh ta, vẻ mặt anh ta đáng sợ biết bao.

Nói theo cách nào đó, đây là một người đàn ông hoàn hảo, nhưng lại là một người có đôi chút kì quặc.

Năm nay Vương Nhất Bác hai ba tuổi, cậu không thích đi làm, bình thường chủ yếu ở nhà viết phê bình phim nuôi thân, thỉnh thoảng mới ra ngoài tập thể dục. Vốn trước nay vẫn chưa gặp được người nào phù hợp, nên trong lòng cũng chẳng định tìm bạn đời. Dẫu sao, cậu cũng không còn là cậu sinh viên mới ra trường, tràn đầy ảo tưởng dành cho tương lai, cậu đã trải qua rất nhiều sự việc khiến mình cảm nhận sâu sắc hiện thực tàn khốc, cậu lại còn là gay, cả đời đã định chỉ sống một mình.

Cho dù gặp được người đàn ông này, thì cậu cũng không thay đổi suy nghĩ ấy. Người như đối phương, cớ gì có thể sánh đôi với mình kia chứ.

Tối ấy, Vương Nhất Bác vẫn ở ban công quan sát căn phòng phía đối diện kia. Từ sau lần đó, mỗi lần đi tắm, Tiêu Chiến đều sẽ kéo rèm cửa sổ. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự khao khát bóng hình đối phương của Vương Nhất Bác.

Khi đang ngắm nhìn người đó kéo rèm cửa sổ ra sau khi tắm xong, sau lưng cậu bỗng nhiên tối đen. Vương Nhất Bác vào nhà nhìn thử, bấy giờ mới phát hiện bóng đèn cháy rồi. Không có bóng đèn dự bị, Vương Nhất Bác đành phải cầm tiền xuống lầu đi mua bóng đèn mới.

Lúc ra khỏi thang máy, đúng lúc có người cúi đầu đến gần. Trong khoảnh khắc, Vương Nhất Bác cảm thấy bóng người ấy rất quen, nhưng thang máy đã đóng lại rồi. Nhớ đến chuyện mua bóng đèn, cậu rảo bước nhanh hơn đến cửa hàng tiện lợi.

Trời nóng nên lúc về Vương Nhất Bác mua một cây kem ốc quế. Ăn được một nửa thì đã đến lầu mình ở, cửa thang máy mở ra, hành lang lại tối đen. Vương Nhất Bác dậm hai chân, chỉ có tiếng đèn vụt sáng từ xa truyền tới, còn ở chỗ nhà mình thì hình như hỏng rồi.

Đúng là đen hết chỗ nói, Vương Nhất Bác thầm than hai tiếng, lấy chìa khoá ra đi đến trước cửa nhà mình.

Lúc mở cửa ra, cậu ngậm kem ốc quế trong miệng, cùng với âm thanh khoá xoay, Vương Nhất Bác đẩy nhẹ cửa ra. Nhưng chân còn chưa bước vào, hông cậu đã bị cánh tay từ đâu tóm gọn. Lòng cậu thoắt lạnh, vừa mới bật ra thành tiếng, đã bị người kia đẩy nhanh vào nhà, cánh cửa phía sau nặng nề đóng lại.

Trong nhà tối om.

“Anh là ai?! Tôi, tôi không có tiền đâu!” Vương Nhất Bác nghĩ người trước mặt là phường cướp bóc, giọng nói sợ hãi phát run.

Đối phương không trả lời cậu, Vương Nhất Bác thậm chí có thể cảm giác được đối phương đang nhìn mình cười.

Bỗng nhiên người đó cúi xuống. Vương Nhất Bác thấy, anh ta liếm cây kem ốc quế trong tay mình. Tay cậu run lên, cây kem rơi trên mặt đất.

Cùng lúc ấy, đối phương ghé đến chặn đôi môi cậu.

Hai mắt Vương Nhất Bác trợn to.

Hơi thở nam tính xộc thẳng vào mũi như muốn bóp nghẹt cậu. Trái tim vốn dĩ sợ hãi bất chợt dâng lên mong đợi, lại bị Vương Nhất Bác nhanh chóng áp đi, đồng thời sỉ vả bản thân tại sao chẳng biết liêm sỉ như thế.

Ban đầu đối phương chỉ nhẹ nhàng liếm láp cánh môi cậu, thấy cậu cứ cứng đờ người, bỗng nhiên đầu lưỡi đẩy răng cậu ra, thoả sức ngao du trong khoang miệng cậu. Vương Nhất Bác muốn đẩy hắn ra, lại bị tóm tay giơ cao lên đỉnh đầu, thể như làm nhục, đầu lưỡi bắt đầu học theo động tác giao hợp, từng chút từng chút khuấy đảo miệng cậu.

“Hư… A…” Vương Nhất Bác không ngăn được tiếng rên rỉ.

Người đàn ông nhìn cậu chăm chú, lúc vẻ mặt Vương Nhất Bác dần mê mang, thình lình xộc vào nhanh hơn, khiến đầu lưỡi Vương Nhất Bác run rẩy, nước bọt tiết ra giàn giụa. Ngay khi Vương Nhất Bác sắp sửa hôn trả trong vô thức, người đàn ông đểu cáng đó lại rụt lưỡi ra, bắt đầu chuyển sang hôn lên cổ cậu, vừa gặm mút, vừa dùng tay vân vê nhũ hoa qua lớp áo anh, sau cùng ghé miệng ngậm lấy.

Vương Nhất Bác mất sạch sức phản kháng, thậm chí còn nảy sinh xúc động muốn ôm lấy đối phương, để người đó mau mau yêu mình.

Cơ thể cậu không sao kháng cự được khoái cảm như thế.

Khi người kia sắp sửa liếm đến cậu nhỏ mình, Vương Nhất Bác không thể chịu đựng được nữa, nhu cầu sinh lý bị kìm nén quá lâu khiến cậu khuỵu trên mặt đất, ôm chặt cổ người kia, thấp giọng cầu xin: “Đừng vậy mà… Đừng… Xin anh mau nhanh lên…”

“Rốt cuộc là muốn hay không muốn?” Giọng nói kia trầm trầm êm tai, nghe rất cuốn hút, khác xa hoàn toàn với một tên trộm trong tưởng tượng của Vương Nhất Bác. Thấy cậu không trả lời, người đàn ông kiên nhẫn cởi quần cậu ra, cậu nhỏ trắng hồng đã cương từ lâu nhẹ nhàng ló ra, quy đầu ướt át cọ lên mu bàn tay người kia.

Anh ta không cử động nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro