Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác ra sức ôm cổ người kia, dường như rất sợ đối phương bỏ đi, cậu không ngừng dụi mặt lên cơ ngực đối phương, chật vật cùng cực: "Tôi muốn, muốn... Muốn anh giúp tôi... Khó chịu quá..."

Dứt lời, cậu bỏ tay xuống, bắt đầu lần tìm vật thể dưới quần đối phương. Nhoáng cái là thấy. Thứ trong tay trĩu nặng, cứng rắn, Vương Nhất Bác không tưởng tượng nổi món hung khí này tiến vào nơi đó của mình thì sẽ sung sướng biết bao.

Khoảnh khắc cậu kéo khoá ra rồi cầm lấy thanh hung khí đó, đối phương rõ ràng thở nặng một nhịp.

"Sao mà cậu dâm đãng đến thế hả?"

Vương Nhất Bác im lặng cúi đầu, khoang miệng đang định đón lấy vật kia, lại bị đối phương ngăn cản. Giọng nói người đó như đang gắng sức kìm nén điều gì, hắn nâng cằm Vương Nhất Bác lên, vấn vít răng môi cậu, nói: "Tôi muốn vào trong cậu trước, muốn lần xuất tinh đầu tiên bắn vào lỗ nhị của cậu, được không?"

Vương Nhất Bác bị lời gạ tình lộ liễu của hắn hạ gục, toàn thân mềm nhũn, cửa mình vốn đã ướt át phía sau bắt đầu vô thức rạo rực.

Sau khi nhấm nháp nước trong miệng cậu, người đó để cậu nằm xuống, hai người ở tư thế 69, đối phương bên trên, cậu bên dưới.

Nhìn nụ hoa không ngừng co chụm trước mắt, người đó nhẹ nhàng len ngón tay vào khuấy đảo, nghe người bên dưới rên rỉ nhão nhoét, lại cúi đầu xuống, đưa lưỡi liếm quanh, tiếng nước nhớp nháp, Vương Nhất Bác không kìm được thốt lên.

"Ư haa... Aaa... Ư ư... Sâu nữa đi... Bên trong cũng muốn... Hư a..."

"A... Liếm nữa đi... Anh tuyệt quá..."

Vừa nghe câu "Anh tuyệt quá" kia, người đó lập tức xộc đầu lưỡi vào trong cửa mình đang không ngừng rỉ nước. Đầu lưỡi điêu luyện ra sức đưa đẩy và khuấy động, càng lúc càng nhanh, cuối cùng trong tiếng rên mất kiểm soát của Vương Nhất Bác, chất dịch nhớp nháp ồ ạt trào ra.

Vương Nhất Bác bị đầu lưỡi kích thích đến nỗi xuất tinh, cậu hổn hển hồi lâu, rất nhanh lại hứng tình, nhìn mái đầu chập chờn ẩn hiện trước mắt, trong lòng râm ran khó chịu. Chẳng buồn để ý những lời trước đó của người kia, thình lình ngẩng đầu ngậm lấy món hung khí hừng hực ước chừng mười tám centimet nào đó.

Cậu đang liếm láp chỏm đầu thì bất ngờ người kia dừng động tác, hắn sững người, gắt nhẹ, lấy vật đàn ông rõ ràng đã bành chướng hơn ra khỏi miệng cậu. Vương Nhất Bác vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, người đó đã đổi tư thế, kéo đôi chân dài trắng muốt của cậu qua vai, kế đó dương v*t nóng rực thình lình xông vào.

Ban nãy vùng kín đã được đầu lưỡi vỗ về chu đáo, cửa mình hoàn toàn mở thông, khi đối phương vào trong Vương Nhất Bác cũng không thấy đau nhiều lắm, chỉ là cảm giác bị lấp đầy khiến cậu nhất thời không thể thích ứng. Người đó sợ cậu đau, kiềm chế đến mức gân xanh nổi rõ, vẫn chưa bắt đầu động tác. Nào ngờ Vương Nhất Bác lại là người n*ng trước, cậu và người kia da kề da, ôm lấy đôi mông căng đầy, nũng nịu rên rỉ: "To quá... Ư... Hoá ra cảm giác được dương v*t chịch là thế này... Anh tuyệt quá đi... Ư ha... Sao không chuyển động... Lỗ nhị... Lỗ nhị của người ta ngứa chết đi được... Mau lên anh ơi..."

"Đây là lần đầu của cậu?" Dường như người kia không sao tin nổi.

"Ừm..." Vương Nhất Bác bắt đầu cựa mông, muốn chủ động nuốt trọn món hung khí ngoại cỡ kia.

Đối phương tức khắc bị cậu kích thích phát điên, lật áo cậu lên, mạnh bạo cắn lên đầu ti đỏ rực của cậu, kế đó ra sức xông trận.

Mỗi lần tưởng chừng sắp sửa rút ra lại đều thúc sâu vào tiếp, thể như muốn nuốt trọn người dưới thân vào bụng.

Chất lỏng nhớp nháp liên tục ứa ra từ nơi tiếp xúc của cả hai, phóng đãng tột cùng, nhưng rất nhanh lại bị hai bìu người kia xô vào, tạo thành đám bọt li ti trắng đục.

Những cú va chạm kịch liệt với nơi hoang sơ rậm rạp của đối phương, tạo thành vết đỏ bắt mắt trên hai bên đùi Vương Nhất Bác.

"Hư ư... Sâu quá... Từ từ..."

Nhưng đối phương chỉ biết ngày càng nhanh, hắn nhìn Vương Nhất Bác cắn môi vì phải đón nhận khoái cảm quá lớn, bỗng nhiên đưa tay đánh mông cậu.

Vương Nhất Bác bật lên thành tiếng: "Đừng đánh... Ư ư a... Sâu quá... Hư a..."

Hắn cúi đầu dằn lên đôi môi kia, nhấm nháp vị nước trong miệng cậu, hạ bộ không hề ngơi nghỉ, cơ bụng bắt đầu đưa đẩy chín cạn một sâu.

Vương Nhất Bác bị giày vò, rên rỉ không ngừng, hai mắt ngấn lệ, trong mông lung muốn trốn chạy, lại bị đối phương thay đổi tư thế ấn lên tường làm tiếp...

Vương Nhất Bác hổn hển xin tha, người đó chẳng hề đoái hoài, tựa như tinh lực vẫn chưa hao hết.

Cuối cùng cậu mệt lả người, cố mở mắt xem cái người không ngừng chiếm đoạt mình này là ai.

Hai người gần trong gang tấc, trên trán người kia ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt hẹp dài chất đầy dục vọng đáng sợ. Nương theo ánh trăng, Vương Nhất Bác bất chợt phát hiện, người đàn ông này... Quen quen!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro