Phần 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi phóng thích Vương Nhất Bác nghỉ một lát, ngu ngu mà đứng lên, ngay cả quần cũng quên nhấc. May mà xung quanh đen kịt một mảnh, không có người khác đi ngang qua vây xem, nhiều lắm là có con muỗi không biết tốt xấu ong ong bay tới hút máu trên đùi cậu.

Chỗ bắp đùi truyền tới trận ngứa, Vương Nhất Bác mới lấy lại tinh thần, một chưởng đập chết con muỗi, lan máu đầy lòng bàn tay không nói, còn bởi vì lực quá lớn đập đau mệnh căn.

"Đệt!" Xoa trứng vừa đau vừa ngứa, Vương Nhất Bác cuống quít mặc quần, lau sạch tay sau đó bước lớn chạy về. Muỗi trong núi độc, chỗ bị hút máu qua cực kỳ ngứa, cậu chạy một lát nhịn không được, đành phải dừng lại gãi. Nhưng chỗ đau và ngón tay cách một tầng vải, gãi thế nào cũng không giảm bớt được. Mắt thấy cách đồng đội còn xa, Vương Nhất Bác xoay người, thò tay vào ra sức gãi.

Tư thế này khá bỉ ổi, chỉ có mình cậu gãi cái mụn muỗi đốt. Người khác nhìn, trăm phần trăm cho rằng cậu đang gãi trym. Gãi tới mức da đều sắp rách, chỗ cảm giác ngứa mới biến mất, Vương Nhất Bác mặt đen tiếp tục chạy, cách khu cắm trại càng ngày càng gần, trong lòng lại càng thấp thỏm.

Vừa không có mặt mũi đối diện với Tiêu Chiến , cũng không biết phải giải thích chuyện đột nhiên chạy đi thế nào. Một đoạn đường cuối cùng tốc độ chậm lại, càng chạy càng không có sức mạnh. Người ta thì cận hương tình canh khiếp (*), cậu thì là gần Tiêu càng cảm thấy mình giống như sói — Sói của sắc lang!

Lề mà lề mề, chợt nghe Ngải Tâm hô: "Cđcm chứ, rốt cục về rồi, ăn cơm ăn cơm, chết đói anh rồi!"

Vương Nhất Bác sửng sốt, liền thấy Trần Tuyết Phong chạy tới: "Buổi trưa bảo chú đừng coi giun là mì sợi mà ăn, chú không nghe. Bây giờ thì hay rồi hả? Nhanh đi rửa tay, chỗ anh có thuốc, lấp đầy bụng rồi uống."

Vương Nhất Bác : "Hả?"

"Hả cái gì mà hả? Trần Tuyết Phong rống: "Đừng giả bộ, mọi người đều thấy cậu nháo nhào liên tục chạy đi nặng, ị lâu như vậy, bọn anh vì chờ chú, bây giờ còn chưa ăn cơm!"

Bị hiểu lầm ăn xấu bụng, Vương Nhất Bác ngược lại thở phào nhẹ nhõm, lát sau lại cảm thấy Ngải, Trần đem "Ăn cơm" đặt chung một chỗ với "Ị" buồn nôn, nhíu nhíu mày nói: "Đừng có cmn nói, lát thì shit lát thì cơm, có còn tố chất của quân giải phóng hay không?"

Trần Tuyết Phong kinh thanh nói: "Chú không phải thích nhất lúc ăn cơm nói......"

"Cái rắm!" Vương Nhất Bác vội vàng bịt miệng Trần Tuyết Phong — cũng không thể để cho Tiêu Chiến nghe được mấy chuyện xấu cậu trước kia làm đồng đội mắc ói, đội trưởng Máy Bay hổ báo có khác gì với hùng binh Thích Nam Tự?

Trần Tuyết Phong liều mạng giãy dụa: "Anh đ!t tổ tông chú! Con mẹ nó chú còn chưa có rửa tay!"

Vương Nhất Bác sợ hết hồn, lập tức lùi về, sợ Trần Tuyết Phong ngửi ra mùi gì đó. Kỳ thực bịt Trần Tuyết Phong là dùng tay trái, vừa rồi lúc cậu tuốt ống là tay phải, tuốt xong còn cầm khăn giấy chùi, triệt để làm sạch sẽ mới thôi, nhưng trong lòng đặc biệt nhột, cái loại nhột làm việc trái lương tâm sợ quỷ gõ cửa.

Nếu để cho người ta biết cậu cuống cuồng liên tục chạy đi không phải bởi vì đau bụng mà là trym cứng, khuôn mặt đẹp trai này về sau không có chỗ để nữa.

Do dự trở lại trong đội ngũ, Vương Nhất Bác lén lút nhìn Tiêu Chiến một cái, lại cẩn thận mà lùi lại. Bình thường đều vội vàng sáp tới bên người, lúc này lại không dám, sợ Tiêu Chiến nhận thấy được cái gì, cũng sợ Tiêu Chiến hỏi cậu đã làm gì.

Cậu ở trước mặt Tiêu Chiến không nói dối được, cũng không nguyện ý nói "Tôi đi ị".

Loại chuyện ị này á, dung tục!

Nhưng càng không thể nói "Tôi đi tuốt ống", cái này không chỉ dung tục, còn là cái gì nhỉ...... Ác tục, đùa giỡn lưu manh!

Tưởng tượng mình giở lưu manh với Tiêu Chiến , Vương Nhất Bác giật mình một cái, thầm mắng người này cũng quá không biết xấu hổ, đã phạm thượng rồi còn không nói, phạm còn là, còn là......

Một người đàn ông!

Nhưng trong lòng lại ngăn không được mà hưng phấn, tiếp đó chân cũng run lên. Một lạnh một nóng, một chính một tà hai loại dòng thác ở trong thân thể giao chiến, ép tới mức cậu như ngồi trên chông, đầu váng não căng.

Đầy trong đầu không hài hòa, Vương Nhất Bác ăn cơm giống như mất hồn, cũng không chú ý tới người nghĩ trong lòng đi tới đây, bất động thanh sắc mà ngồi bên cạnh mình.

"Ăn cơm thì hảo hảo ăn, đừng run chân." Tiêu Chiến nói: "Sắc mặt khó nhìn như vậy, bụng vẫn không thoải mái?"

Vương Nhất Bác đột nhiên xoay người, khiếp sợ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến : "Đội trưởng, ngài, ngài sao lại ngồi tới đây?"

"Tôi không thể ngồi đây?" Tiêu Chiến cười: "À cũng đúng, đây là chuyên tọa của đội trưởng Máy Bay, vậy tôi rút lui."

"Không không không!" Vương Nhất Bác không kịp nghĩ kỹ, một cái túm lấy ống quần Tiêu Chiến , "Đội trưởng ngài ngồi! Ngài thượng tọa!"

Tiêu Chiến lúc trước không thấy được Vương Nhất Bác chịu đựng chỗ nào, bôi thuốc mà thôi, cũng không nghĩ tới phương diện kia, sau đó nghe Trần Tuyết Phong nói Vương Nhất Bác buổi trưa ăn quá nhiều giun, đoán là bị đại tiện.

Nhưng cảm thấy biểu hiện Vương Nhất Bác sau khi trở lại không đúng lắm, kỳ quái, phải hình dung, có lẽ là thẹn thùng.

Ăn xấu bụng liền thẹn thùng? Tiêu Chiến không quá tin, ngồi xuống vừa hỏi, càng cảm thấy kỳ quặc. Nhưng dưới loại tình huống đột nhiên chạy đi hoặc là muốn đi WC, hoặc là......

Sau một loại so sánh khá kỳ dị, Tiêu Chiến thở dài, kịp thời dừng lại — Mặc dù Lạc Phong nói anh bên trong héo hỏng, lúc anh ở chung với bạn bè cùng lứa quen biết cũng không căng thẳng như hiện tại, nhưng Vương Nhất Bác chỉ là một đứa nhỏ, là binh mũi nhọn tiền đồ vô lượng trong đội, cũng là em trai Thiệu Vũ. Anh nhìn Vương Nhất Bác luôn luôn là dùng ánh mắt của bề trên, chưa từng có ý nghĩ dư thừa. Vương Nhất Bác thoa thuốc thoa ra loại phản ứng sinh lý này, đoán chừng là anh suy nghĩ nhiều rồi.

Vương Nhất Bác ngồi một lát, bắp đùi lại ngứa, nhưng hiện tại nói gì cũng không thể gãi, nhiều người nhìn như vậy, đừng nói tay duỗi vào trong quần gãi, chính là cậu gãi một chút, cũng đủ mất thể diện. Lại nói Tiêu Chiến cũng ở đây, chuyện bất nhã như vậy, đội trưởng Máy Bay tuyệt đối phải nhịn xuống.

Nhưng loại cảm giác ngứa này thật khó có thể khống chế, Vương Nhất Bác càng nhịn càng cảm thấy ngứa, hai chân vặn tới vặn lui, trên trán đều ra mồ hôi.

Tiêu Chiến vừa thấy biểu tình này của cậu, liền biết không đúng, "Sao thế? Dạ dày khó chịu?"

"Không...... Phải......" Vương Nhất Bác đỏ bừng cả mặt, ngứa tới cào tim gãi phổi. Ngải Tâm nhìn một cái phía bên này, "Ui cha" một tiếng, Vương Nhất Bác biết trong miệng chó của hắn không phun ra được ngà voi, lập tức đoạt nói trước hắn: "Mông tôi bị muỗi cắn!"

Mông là một từ hay, phạm vi khá rộng, sẽ không giống với "Bắp đùi" dẫn tới tưởng tượng đặc thù.

Các đội viên ngồi xung quanh an tĩnh 2 giây, nhanh chóng cười trên nỗi đau, cười to không ngừng. Vương Nhất Bác nói ra cũng nhẹ nhõm, xoay người cách quần gãi. Tiêu Chiến cười thở dài, chờ cậu gãi đủ rồi mới nói: "Trong túi của tôi có thuốc, cậu chờ lát nữa tự mình cầm tới bôi một chút. Muỗi vùng núi không giống với thành phố, vẫn là phải lưu ý, khử trùng chút."

Vương Nhất Bác đáp ứng, lúc lấy thuốc lại có chút tiu nghỉu, trước kia cậu bị thương, Tiêu Chiến sẽ đích thân kiểm tra, có khi còn có thể giúp xử lý, nhưng lần này Tiêu Chiến để cậu tự bôi thuốc......

3 giây sau, Vương Nhất Bác ở ngực nện một quyền, tự trách nói: Mày lại nghĩ lung tung! Quên chuyện vừa nãy cứng sao? Lúc này mới bao lâu? Lại muốn cứng lần nữa? Đội trưởng xử lý vết thương cho mày là đau lòng mày, mày thích nghĩ cái đéo gì! Đùi có thể tùy tiện để cho người ta nhìn sao? Mụn muỗi cắn không biết tự mình bôi? Còn muốn để cho đội trưởng bôi hộ? Vương Nhất Bác mày không biết xấu hổ! Bôi nhọ bộ quân trang trên người!

Càng chửi càng hăng, động tác bôi thuốc cũng khá thô lỗ. Cái mụn ở trên đường đi đã bị gãi rách, thuốc bôi tới đau đến mức xót sướng tột cùng.

Vương Nhất Bác nhịn đau tiếp tục bôi, bôi một lần ở trên đùi vỗ một chưởng, thấp giọng chửi: "Cho mày nghĩ linh tinh, cho mày cứng lung tung, Thích Nam Tự cũng không nghịch bằng mày!"

Vương Nhất Bác tới xem cậu, không nghe thấy hai câu phía trước, chỉ nghe thấy "Thích Nam Tự cũng không nghịch bằng mày", trong lòng buồn cười một trận.

Theo lý thuyết, xảy ra loại chuyện này, Vương Nhất Bác trong khoảng thời gian ngắn không nên nguyện ý đến gần Tiêu Chiến , nhưng không biết là người trẻ tuổi thay cũ đổi mới nhanh, hay là kìm lòng không đậu, gần tới lúc nghỉ ngơi, cỗ bỉ ổi trong lòng cậu không còn, còn muốn ở bên cạnh Tiêu Chiến .

Hành quân toàn bộ dựa theo thực chiến yêu cầu, ban đêm phải sắp xếp chiến sĩ đứng gác, Vương Nhất Bác đứng gác ca đầu, nửa đêm ôm túi ngủ dịch tới bên cạnh Tiêu Chiến , rón rén mà chui vào bên trong, chui vào một nửa liền nghe Tiêu Chiến hỏi: "Bụng còn khó chịu không?"

Cậu sợ hết hồn: "Đội trưởng, tôi đánh thức ngài?"

"Không, tôi chưa ngủ."

Vương Nhất Bác lúc ở Liệp Ưng đã nhìn lén qua Tiêu Chiến ngủ, lúc này lại khó giải thích được nhịp tim tăng nhanh, "Tôi ngủ ở đây được không?"

Tiêu Chiến cười: "Đứng gác vất vả rồi, bụng ổn rồi thì sớm nghỉ ngơi chút."

Nghĩ đến Tiêu Chiến còn lo lắng dạ dày của mình, Vương Nhất Bác liền cao hứng, tiến vào túi ngủ lại dịch tới bên cạnh Tiêu Chiến , hai túi ngủ kề cùng một chỗ mới thôi.

Ngủ một lát, chợt thấy trên người có động tĩnh, Vương Nhất Bác mở mắt ra, thấy Tiêu Chiến đang cởi áo khoác khoác lên trên túi ngủ của mình.

"Đội trưởng." Thanh âm mang theo giọng mũi rất nhỏ, nghe vào tựa hồ có loại mùi vị làm nũng.

"Ngủ đi." Tiêu Chiến chỉnh xong quần áo, "Nhiệt độ trong núi thấp, đừng để bị cảm."

Vương Nhất Bác nhớ tới Thích Nam Tự nói "Tiêu đội của các cậu giống như ba ba hiền lành", bỗng nhiên mũi chua xót, tí nữa thì kêu lên một tiếng "ba ba". Nhưng cậu từ nhỏ không có cha, chỉ có anh trai giống như cha ruột. Cái từ cha này quá xa lạ, không có nhiệt độ bằng anh trai.

Nhưng cậu cũng không thể gọi Tiêu Chiến là anh trai, cái này quá buồn nôn, huống chi Tiêu Chiến có em trai.

Cho nên đội trưởng mới là xưng hô tốt nhất, người khác đều gọi Tiêu đội, chỉ có mình cậu gọi đội trưởng.

Ban đêm ngủ rất ngon, trước hừng đông Vương Nhất Bác mở mắt ra, phát hiện mình chẳng biết lúc nào đã túm áo khoác của Tiêu Chiến tới trên đầu.

Trong hô hấp là mùi vị của Tiêu Chiến , trong lòng không khỏi vui mừng.

Ngày thứ hai cũng là một đường lăn lộn, so với ngày đầu phiền toái hơn chính là gặp phải bao vây chặn đánh của huấn luyện viên "Lòng dạ hiểm độc". Trên đường có truy binh, bầu trời không có người máy nào, bom mìn, bẫy rập, chướng ngại vật trên đường chỗ nào cũng có, mục đích chính là mảnh nhỏ bản đồ không phải ở khu đất nhiễm độc, chính là ở khu bom mìn. Vương Nhất Bác mấy tháng trước từ chỗ Tiêu Chiến học được không ít kỹ xảo gỡ mìn, tay cũng khá ổn, liên tiếp loại bỏ 5 quả mìn, thành công lấy mảnh nhỏ bản đồ ra. Nhưng dưới độ cao ép sát, chiến tổn hại khó mà tránh khỏi, lúc buổi trưa, trong đội đã "bị thương" 7 đội viên. Các huấn luyện viên khá giảo hoạt, không trực tiếp "Đánh chết", chỉ là "Đánh tàn phế". Lính đặc chủng sẽ không ở trên chiến trường bỏ mặc chiến hữu của mình, mất đi đội viên lực hành động là gánh nặng trầm trọng. Ngải Tâm bị phán định là đùi phải tàn tật, vóc người 1m9 mấy quẳng cho ai cũng khiêng không được, chỉ có thể do hai người vác, phía sau Vương Nhất Bác đeo túi của mình, phía trước treo Ngải Tâm, tốn sức tột cùng, nhưng lại không được không kiên trì.

Lúc vượt qua một chướng ngại tường cao, Vương Nhất Bác sức cùng lực kiệt, không thể nhảy lên, Tiêu Chiến ôm lấy chân cậu, dùng sức đỡ lên một cái. Đầu óc cậu tê rần, không đúng lúc mà nghĩ đến một từ: Thụ sủng nhược kinh.

Cái quỷ gì!

Dưới sự nỗ lực của toàn thể đội viên, trước khi trời tối, Liệp Ưng rốt cục hoàn thành nhiệm vụ, đến nơi đúng giờ có lều có thịt bò nghỉ ngơi chút.

Nhưng Vương Nhất Bác còn chưa kịp cao hứng, một cỗ đau đớn kịch liệt liền từ bắp đùi truyền đến.

Chỗ bị muỗi độc cắn qua, hình như bị nhiễm trùng.


Hai ngày không ăn đồ ăn nghiêm chỉnh, mọi người gặm thịt bò phải gọi là lang thôn hổ yết. Chỉ có Vương Nhất Bác ăn tới không yên lòng, nhìn qua tâm sự nặng nề, Ngải Tâm giải quyết xong hai miếng lớn rồi, một miếng đầu của cậu còn chưa gặm được một nửa.

"Sao thía?" Ngải Tâm đụng đụng cánh tay cậu: "Chỗ nào không thoải mái?"

"Không."

"Không còn không nhanh ăn? Chúng ta bây giờ có thể ăn một chầu, không chừng ngày mai lại phải đả món ăn dân dã." Ngải Tâm ném tới một hộp sữa chua, nhỏ giọng nói: "Nhìn cái bộ dạng thương xuân bi thu kia của chú, Đại Ngọc cũng không đa sầu đa cảm bằng chú."

Đúng thế. Vương Nhất Bác nghĩ, Đại Ngọc lại không bị muỗi cắn vào chỗ đó.

Ngải Tâm quan tâm lung tung một trận sau đó tiếp tục gặm thịt bò, Vương Nhất Bác thấy không ai nhìn về phía mình, lặng lẽ hếch hếch đùi phải ra bên ngoài — bắp đùi bị quần ghìm lại, cởi ra một chút hơi không khó chịu như vậy nữa. Vừa nãy cậu kiếm cớ đi tiểu, chạy tới chỗ xa cởi quần nhìn một chút. Chỗ đó thật sự nhiễm trùng rồi, vừa đỏ vừa sưng, ở giữa còn là màu đỏ tía, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, liền đau tới ghê răng.

Vương Nhất Bác quá quen sống cẩu thả, bình thường bị thương chưa bao giờ để ở trong lòng, nhưng lần này không giống, nhấc quần lên sau đó cứ nghĩ tới cái u kia, đoán con muỗi có kịch độc hay không, độc tố đã tiến vào máu hay chưa, vết thương có thể lan thối rữa chảy mủ hay không......

Càng nghĩ trong lòng càng sợ, còn chưa đi về trong đội ngũ, sau lưng đã toát ra một mảnh mồ hôi.

Cũng không trách cậu tư duy sinh động, chỗ bị thương, cho dù ai cũng sẽ có gánh nặng tâm lý. Độc của muỗi có bao nhiêu lợi hại chỉ là thứ yếu, mấu chốt là nếu thật sự bị lan thối rữa, vậy thật sự quá mắc ói.

Sau này người khác sẽ nói, Vương Nhất Bác á, có tên binh bắp đùi chảy mủ hả?

Đúng a, chính là nó, tởm vl!

Cậu ta làm gì sẽ chảy mủ chỗ đó?

Ừm, chắc là sinh hoạt cá nhân không đứng đắn, bị nhiễm......

Bệnh hoa liễu (*)?

Đúng, bệnh hoa liễu!

ĐM! Vương Nhất Bác giật mình một cái, liều lĩnh mà đứng lên, chỉ cảm thấy phía dưới càng ngứa càng đau.

Sau bữa cơm chiều, các đội viên thật sớm tiến vào lều bạt nghỉ ngơi. Lều là lều nhiều người, 1 cái có thể ngủ khoảng 10 người, chỉ có Tiêu Chiến là lều 2 người — tổng bộ thương cảm đội trưởng dẫn đội, cho đều là lều hai người, rộng rãi hơn lều một người, một người ngủ, không bị người bên cạnh quấy rầy.

Vương Nhất Bác mặc dù quan hệ không tầm thường với Tiêu Chiến , nhưng không muốn tới chen chúc "Lều VIP" với Tiêu Chiến . Cậu cùng một "phòng" với đám Ngải Tâm, bởi vì ban đêm phải đứng gác một ca, cho nên ngủ bên ngoài cùng.

Mệt mỏi một ngày, các đội viên phần lớn đụng vào gối liền đi vào giấc mộng. Vương Nhất Bác lòng như lửa đốt mà tính giây, tính xem Tiêu Chiến lúc nào thì ngủ.

Chờ Tiêu Chiến ngủ rồi, cậu muốn đi trộm thuốc mỡ hôm qua đã dùng.

Chỗ đó quá khó chịu, chờ thêm 1 giây đều là giày vò. Mặc dù không biết thuốc mỡ dùng được hay không, nhưng bôi cũng hơn là không bôi. Hôm qua sau khi bôi qua hơi lành lạnh, nếu như sáng nay dậy lại bôi lần nữa, nói không chừng đã khỏi rồi.

Vương Nhất Bác ở trong túi ngủ vặn vẹo, ngứa không chịu được, liền ỷ vào không ai nhìn thấy, thò tay vào gãi. Dưới tình huống tâm phiền ý loạn, tay không có nặng nhẹ, gãi mấy cái một cỗ đau nhức xông thẳng đỉnh đầu — nguy rồi, trầy da!

Vương Nhất Bác lúc này không cách nào chờ thêm nữa, chờ thêm khẳng định lan. Thế là cuống cuồng mà sờ lần, bước đi khập khiễng, lính canh nghi ngờ nhìn cậu, đang định gọi "Máy Bay chú làm gì thế", liền bị quăng mắt dao tới.

Vương Nhất Bác chỉ chỉ lều của Tiêu Chiến , hạ giọng nói; "Tôi có việc tìm đội trưởng."

Lều của Tiêu Chiến không có ánh đèn, hẳn đã ngủ. Vương Nhất Bác rón ra rón rén đến gần, ngồi xổm trên mặt đất nghe nhịp tim kêu mình kêu thùng thùng.

Lúc này đi vào, tám phần sẽ bị phát hiện. Nhưng nếu không đi vào, bắp đùi nói không chừng thật sự sẽ thối rữa thành triệu chứng bệnh hoa liễu.

Mở miệng tung tin nhảm, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân. Vương Nhất Bác lúc này "Bệnh tình nguy kịch", tin là nếu trị liệu trễ, sau này mình nhất định sẽ bị truyền thành bị bệnh hoa liễu. Tới lúc đó giải thích cũng vất vả, không bằng hiện tại sớm trị liệu.

Cậu cũng nghĩ qua quang minh chính đại tìm Tiêu Chiến xin thuốc. Tiêu Chiến ở bộ đội đặc chủng nhiều năm như vậy, xử lý vết thương nhỏ tương tự muỗi đốt hẳn không thành vấn đề. Nhưng cậu do dự hồi lâu, vẫn cảm thấy nói không nên lời. Muỗi đốt trên tay trên chân thậm chí trên bụng đều không sao, nhưng bắp đùi quá mắc ói. cậu không muốn cho Tiêu Chiến nhìn, xấu hổ là một mặt, chủ yếu vẫn là sợ Tiêu Chiến cảm thấy buồn nôn. Dù sao vết thương rất xấu, hiện tại còn bị gãi rách, nghĩ chút thôi đã không thể nhìn thẳng.

Chỉ muốn cho Tiêu Chiến nhìn thấy một mặt tốt nhất, loại vết thương buồn nôn này, không phải vạn bất đắc dĩ, nói gì cũng không thể để cho Tiêu Chiến nhìn thấy.

Chuẩn bị tâm lý thật tốt, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng phá lều ra, bên trong một mảnh đen kịt, nín thở ngưng thần nghe ngóng, còn có thể nghe thấy hô hấp đều đều của Tiêu Chiến , giống như một con mèo lặng yên không một tiếng động. Mở túi đeo ra, lúc ngón tay sờ tới thuốc mỡ, trong lòng cậu vui mừng, cho rằng mình sẽ thành công. Đúng lúc chỉ mành treo chuông, trong lều đột nhiên sáng lên một chùm ánh sáng vàng ấm áp.

Vương Nhất Bác bị phủ trong chùm ánh sáng này, cứng ngắc thành một bức điêu khắc trợn mắt hốc mồm.

Hồi đó lúc tập huấn tuyển chọn, đội viên cũ kể chuyện cười, nói ở nước ngoài có loại cú mèo, ánh mắt có hiệu quả kỳ lạ, lúc bắt mồi không dựa vào móng nhọn, dựa vào mắt trừng, trừng con mồi liền toàn thân cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích.

Khi đó Vương Nhất Bác không tin, thổ tào với Ngải Tâm là đội viên cũ chỉ biết dọa người. Hiện tại lại tin, không chỉ có tin, còn cảm thấy mình chính là con mồi bị con cú mèo trừng, ngay cả đầu ngón út cũng nâng không nổi.

Tiêu Chiến chống người lên, ngữ khí không có một chút mùi vị vừa tỉnh ngủ: "Tìm cái gì?"

Trái tim Vương Nhất Bác đều sắp nhảy ra lồng ngực, nghẹn họng mà nhìn Tiêu Chiến , "Tôi" hồi lâu, một câu đầu đủ cũng không nói ra được.

Đêm khuya trộm xông lều Thiếu tướng, lục túi của Thiếu tướng, bị Thiếu tướng túm tại trận, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu muốn nghiêm khắc xử lý, lột quân trang đều không quá phận.

Vương Nhất Bác quỳ trên mặt đất, hai tay ôm túi, muốn giải thích lại thật sự khó có thể mở miệng, vài giây sau hoảng sợ trong mắt dần dần bị ủy khuất thay thế, hít hít mũi, thấp giọng nói: "Đội trưởng......"

Thanh âm kia cũng không yếu ớt, Tiêu Chiến lại khó giải thích được tim đập nhanh.

Vừa rồi lúc Vương Nhất Bác còn ở ngoài lều, anh đã phát hiện, không biết đứa nhỏ này đứng ở ngoài làm gì. Dựa theo tính tình nhất quán của Vương Nhất Bác , hẳn là sẽ nhỏ giọng gọi: "Đội trưởng, ngài ngủ chưa?" Sau đó chui vào tán gẫu một chút thu hoạch hôm nay, lại dương dương đắc ý mà đòi muốn thể hiện. Nhưng đợi một lúc, Vương Nhất Bác cư nhiên phá lều ra, giống như trộm sờ mò đi vào, còn mở túi đeo móc đồ vật bên trong.

Tiêu Chiến cũng sẽ không cảm thấy Vương Nhất Bác muốn làm chuyện gì, nhưng trong lòng không khỏi tò mò, mở đèn pin lên cũng chỉ là muốn tìm hiểu một cái, không ngờ Vương Nhất Bác trực tiếp bị dọa sợ.

Bộ dáng kia đáng yêu lại đáng thương, Tiêu Chiến nghĩ, nếu như mình tiếp tục không biểu thị một chút, thằng nhóc có thể sẽ khóc.

"Sao thế?" Tiêu Chiến kéo túi ngủ ra, nhu nhu đầu Vương Nhất Bác , Vương Nhất Bác dẹt miệng nhìn anh, khóe miệng nhẹ nhàng run rẩy: "Đội trưởng, tôi không phải tới trộm đồ......"

Kỳ thực đích xác là muốn tới trộm đồ.

"Ừ." Tiêu Chiến kéo cậu vào trong ngực, cảm giác được bả vai cậu không ngừng run rẩy, đành phải nhè nhẹ vỗ lưng cậu thuận khí: "Nói với đội trưởng, sao thế?"

Vương Nhất Bác vốn hạ quyết tâm không để cho Tiêu Chiến biết đùi mình bị rữa, nhưng bị thanh âm trầm thấp của Tiêu Chiến dỗ một cái, quyết tâm á, lòng xấu hổ gì đó á toàn bộ tản sạch, nhất thời không nghĩ tới sẽ được ôm, cằm chống trên vai Tiêu Chiến , ồm ồm nói: "Đội trưởng, phía dưới của tôi đau. Chính là chỗ hôm qua bị muỗi cắn, hôm nay nó...... sưng lên, còn bị tôi gãi, gãi rách rồi."

Tiêu Chiến quả thật không nghĩ tới Vương Nhất Bác ban đêm sờ mò lều mình sẽ là cái nguyên nhân này, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, vội vàng để cho Vương Nhất Bác cởi quần xuống để nhìn. Vương Nhất Bác trong lòng lo lắng, thêm vào vết thương quả thật khó chịu, không giống với hôm qua nghe thấy "Cởi tôi xem" liền nổi lên phản ứng, nhưng lúc cởi quần vẫn là do dự vài giây — chỗ đau gãi rách rất mắc ói, sợ Tiêu Chiến nhìn sẽ ghét bỏ.

Tâm Vương Nhất Bác vắt ngang, cuối cùng cởi quần ra, mép quần lót dính một chút máu, cậu lúng túng tới đầu lưỡi xoắn lại: "Cái này là, là vừa rồi gãi rách......"

Tiêu Chiến thở dài, vỗ vỗ chân cậu, ra hiệu tách ra chút: "Tôi biết, đừng chặn, để tôi xem xem."

Quần lót Vương Nhất Bác treo trên chân trái, hai tay chắn vật giữa hai chân, mặt đỏ giống như quả cà chua, thân thể cứng như khúc gỗ.

Tình hình vết thương không tốt lắm, độc tố của muỗi không nhẹ, nhưng hành hạ thành như bây giờ, chủ yếu bởi vì ngày hôm qua không có xử lý tốt, hôm nay chỗ đó ngâm mồ hôi, nhiễm trùng không thể tránh được.

Tiêu Chiến lấy ra rượu cồn, i-ốt pho, bông, còn có một bộ dụng cụ nhỏ tương tự kéo. Vương Nhất Bác trợn to mắt: "Đội trưởng, ngài làm giải phẫu cho tôi?"

"Tôi đâu biết làm giải phẫu?" Tiêu Chiến đẩy chân cậu về phía trước, đeo bao tay lên: "Bên trong có dịch mủ, phải trước nặn ra rồi bôi thuốc lên."

"A......" Rất mắc ói a!

"Có chút đau, chịu đựng." Tiêu Chiến vừa nói vừa khử trùng, không đợi Vương Nhất Bác làm tốt tâm lý, đã dùng kéo vạch chỗ bị gãi rách ra.

"A!" Đau đau đau đau đau đau!

Nước mắt Vương Nhất Bác đều ra rồi, lúc kích động tý nữa thì túm hỏng mệnh căn của mình.

Động tác của Tiêu Chiến phi thường nhanh chóng, không tới một phút đã hoàn thành lấy sạch. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn một cái bông bị ném qua một bên, phía trên dính dịch mủ màu sẫm, cậu không khỏi thấp giọng mắng "Đệt", cảm giác hình tượng của mình ở trong lòng Tiêu Chiến hết rồi.

Đội trưởng nhất định nghĩ như vậy — Vương Nhất Bác quá không thích sạch sẽ, chỗ này cũng có thể lên mụn mủ.

Sau khi nặn xong dịch mủ, công việc bôi thuốc liền nhẹ nhàng rất nhiều, Tiêu Chiến không bôi thuốc mỡ ngày hôm qua, cầm hai loại thuốc khác, sau khi làm xong còn quấn băng gạc, tổng cộng tốn thời gian 10 phút.

Vương Nhất Bác đang muốn mặc quần, Tiêu Chiến lại nói: "Thay cái khác đi, bên trên cái kia có máu."

Mặt Vương Nhất Bác vừa mới hạ nhiệt lại bùng cháy, ấp úng nói: "Vậy tôi để truồng đi về?"

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, thay đổi chủ ý: "Tối nay đừng vội mặc, bịt kín không tiện thoáng khí. Cậu gác lúc mấy giờ?"

"2 giờ." Vương Nhất Bác vẫn duy trì tư thế hai tay che trym, không biết Tiêu Mục Đình tại sao hỏi như thế.

"Vậy trước tiên ở chỗ tôi nghỉ ngơi, còn có thảm lông và đệm ngủ dư." Tiêu Chiến nói: "Tới thời gian tôi gọi cậu, lại thay một lần thuốc nữa. Vết thương kia cũng chỉ là nhiễm trùng, không nghiêm trọng, một lát miệng vết thương mới có thể cứng lại, trước 2 giờ cậu về mặc quần lót vào rồi đứng gác. Nếu như cảm thấy thời gian xít xao quá, vậy thì gác xong rồi mặc. Sáng mai dậy lại kiểm tra chút, không có vấn đề gì lớn."

Vương Nhất Bác đặc biệt biết nắm trọng điểm, những cái thuộc về vết thương đều quên mất, Tiêu Chiến phía sau nói cái gì cậu không nghe cẩn thận, chỉ nghe thấy người ta nói "Ở chỗ tôi nghỉ ngơi".

Tiêu Chiến trải xong thảm cho cậu, tắt đèn pin, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, còn không thoải mái tùy thời gọi tôi."

Vương Nhất Bác đâu sẽ không thoải mái, vết thương không đau cũng không ngứa nữa, tất tả chui vào trong chăn, vừa nghĩ tới ngủ bên cạnh Tiêu Chiến , liền phá lệ an tâm.

Một cái an tâm này liền ngủ quá đà, khi tỉnh lại đã qua thời gian đứng gác.

Túi ngủ bên cạnh trống rỗng, Tiêu Chiến không có ở đây.

Vương Nhất Bác giật mình một cái ngồi dậy, mặc quần vào liền chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào Tiêu Chiến trở về.

"Đội trưởng? Ngài có phải......" Giúp tôi đứng gác?

Tiêu Chiến gật đầu một cái: "Lúc 2h cậu không tỉnh, tôi liền gác thay cậu."

"Như vậy sao được?" Vương Nhất Bác nghĩ, ngài nhưng là đội trưởng!

"Không có gì không được, chúng ta đều là quân nhân, huống chi cậu tối qua đã nhận việc một lần rồi, hôm nay không thoải mái, thì nghỉ ngơi nhiều chút." Tiêu Chiến nói: "Còn đau không?"

Vương Nhất Bác tất nhiên cảm động hết sức, "Không đau nữa."

"Vậy lại thay thuốc." Tiêu Chiến cười nói: "Trời sắp sáng rồi, thay xong trở về mặc quần lót vào."

Lần này lúc bôi thuốc, Vương Nhất Bác rõ ràng cảm giác được nhịp tim tăng nhanh, có mấy ý nghĩ xấu xa lại chui ra. Cũng may thay thuốc nhanh, nửa phút là xong, cậu toàn bộ quá trình che trym, đưa lưng về phía Tiêu Chiến đứng lên, nhấc quần lên đỏ mặt nói cám ơn.

Trước bình minh có chút lạnh, Vương Nhất Bác trốn ở sau lều cá nhân hóng gió hồi lâu cũng không thổi được nhiệt khí ở bụng xuống, Vương Nhất Bác mày có phải thích đồng tính hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro