Phần 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hành quân tiến vào ngày thứ 3, cường độ từng bước gia tăng. Tinh thần hưng phấn sau khi qua đi, mệt mỏi mà các chiến sĩ mấy ngày liên tiếp tích trữ cũng dần dần hiển lộ. Vương Nhất Bác trọng trách nặng, ban ngày không có có tinh lực suy nghĩ mình có phải đồng tính thật hay không, buổi tối nghỉ ngơi, mới một bên cảm thụ ngứa ở bắp đùi, một bên âm thầm tự vấn lương tâm.

Mày, đối với đội trường có ý đồ gì?

Chỗ đau được xử lý thích hợp, tốt lên rất nhanh, nhưng thỉnh thoảng vẫn là sẽ ngứa chút, vừa ngứa Vương Nhất Bác liền nhớ lại tình huống Tiêu Chiến ở trong lều bảo cậu tách chân ra.

Lớn như vậy, ngoại trừ nhập ngũ kiểm tra sức khỏe, vẫn chưa từng có ai chạm qua mệnh căn của cậu.

Kỳ thực Tiêu Chiến cũng không thật sự đụng phải, đùi và mệnh căn vẫn là có phân biệt. Đừng nói đụng vào, cậu một mực che trym, Tiêu Chiến e là nhìn cũng không nhìn thấy.

Nhiều nhất nhìn thấy chỗ không che...... Lông.

Nhưng cái này cũng rất xấu hổ!

Chỗ lông của Vương Nhất Bác không ít, lúc đi tắm còn khoe khoang với đồng đội "Có mùi vị nam tính", nhưng bị Tiêu Chiến nhìn thấy lại là một chuyện khác, luôn cảm thấy có lông sẽ bị ghét bỏ thô lỗ, không có lông sẽ bị ghét bỏ ẻo lả, dù thế nào cũng đều không đúng, lông tới lông lui, hơn nửa đêm ở trong túi ngủ ra sức giãy dụa, buồn bực ra một thân mồ hôi.

Mà lông cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là nghĩ đến Tiêu Chiến mà thủ dâm. Vương Nhất Bác cọ răng nghĩ, vấn đề này quá lớn, một lần còn có thể hiểu là vừa vặn, lần thứ 2 nói thế nào? Vừa vặn cái gì có thể gặp phải 2 lần, chỉ cách 1 ngày?

Ngủ không được, đầu óc đặc biệt thanh tỉnh, Vương Nhất Bác mười phút thở dài 1 cái, từ đầu năm lúc lần đầu đầu gặp Tiêu Chiến bắt đầu nhớ lại, nghĩ tới từng lén lút ở trên giường Tiêu Chiến lăn lộn, bỗng cảm thấy đỏ mặt tim đập. Khi đó còn rất ghét Tiêu Chiến , cảm thấy là tên hoàn khố không bản lĩnh, về phần tại sao muốn lăn lộn, ngược lại không nhớ được. Lại nghĩ tới sau đó, Tiêu Chiến uy nghiêm thì uy nghiêm, đối với cậu vẫn là khá chiếu cố, dạy cậu kỹ thuật bắn súng, còn tán gẫu chuyện trong nhà với cậu.

Tỉ mỉ nghĩ tới, trên người Tiêu Chiến có loại mùi vị giống như đã từng quen biết.

Lần đầu tiên lúc gặp mặt, Vương Nhất Bác đã cảm thấy gặp Tiêu Chiến ở đâu đó, nhưng trên thực tế, cậu căn bản không có cách nào gặp được sĩ quan cấp bậc như Tiêu Chiến . Ý niệm kia sau đó không lâu biến mất, bây giờ nghĩ đến, lại càng cảm thấy quen thuộc.

Tư thế nằm nghiêng biến thành tư thế nằm sấp, Vương Nhất Bác cào cào tóc, khẩn thiết mà nghĩ — kệ mẹ nó quen hay không, mấu chốt là mày sao lại cứng với đội trưởng? Còn nghĩ tới đội trưởng làm loại chuyện đó, thật sự bởi vì th, thích?

Cái này quá không bình thường.

Hai chữ "Yêu thích" lúc xuất hiện ở trong đầu, nhịp tim Vương Nhất Bác đều nhanh nửa nhịp, mặt lại giống như miếng thịt xào, Vương Nhất Bác hiếm thấy một đêm không cần làm nhiệm vụ, lại trắng đêm khó ngủ, buổi sáng lúc tập hợp đầu nặng như tưới chì.

Ngải Tâm lại tới trêu cậu: "Dì cả tới hả?"

"Biến sang 1 bên!" Cậu giơ tay đuổi Ngải Tâm: "Cha tôi còn không có, ở đâu ra dì?"

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Vương Nhất Bác đối với cha không có ấn tượng, nhắc tới cũng không cảm thấy đau khổ. Tiêu Chiến đi ngang qua nghe thấy được, lại âm thầm thở dài.

Không cha không mẹ, sau đó lại không có anh trai, chịu ủy khuất nhõng nhẽo cũng không có chỗ ăn vạ.

Bên kia Vương Nhất Bác và Ngải Tâm lại nói mấy câu, hi hi ha ha động thủ, Tiêu Chiến mới phát giác mình gần đây mình để ý Vương Nhất Bác quá mức, cái gì cũng lo lắng, cái gì cũng đau lòng, kỳ thực đứa nhỏ tâm tư lớn rồi, căn bản không coi "Không cha không mẹ" là chuyện thương tâm, nhiều lắm là lúc nghĩ đến Vương Thiệu Vũ khổ sở chút.

Tiêu Chiến tiêu sầu, thấy Vương Nhất Bác vừa lúc cùng Ngải Tâm truy đánh tới đây, cười vẫy vẫy tay. Đội trưởng Máy Bay một giây trước còn hung thần ác sát lập tức biến sắc mặt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vung khóe môi lên cười, không phản ứng Ngải Tâm nữa, nhanh chóng chạy tới gần: "Đuổi trưởng buổi sáng tốt lành!"

Nhóc con có quầng thâm mắt, tròng trắng mắt còn mang theo tia máu, tinh thần không thể nói tốt, dường như ban đêm ngủ không ngon.

Tiêu Chiến phát hiện mình cư nhiên lại đau lòng, chợt cảm thấy kinh ngạc, tính nói cái gì đó hóa giải, liền nói: "Vết thương trên đùi tốt chưa? Ban đêm còn khó chịu không?"

"A?" Tâm tư xấu xa của Vương Nhất Bác vừa bị Ngải Tâm đuổi đi lại quay trở lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến cũng nhiều hơn mấy phần nóng bỏng và tránh né.

Đội trưởng vẫn nhớ tới mình......

Bắp đùi

Bộ dáng kia ở trong lòng mình là "Quyến rũ", nhìn ở trong mắt Tiêu Chiến lại thành "Tội nghiệp", "Muốn nói lại thôi".

Tiêu Chiến hỏi: "Vẫn không thoải mái?"

"Không không!" Vương Nhất Bác vội vàng phủ nhận: "Rất thoải mái!"

Nói xong quả muốn đánh mình một đấm, cái gì mà rất thoải mái, từ này sao có thể dùng loạn?

Tiêu Chiến hơi cau mày, cảm thấy Vương Nhất Bác có chút kỳ quái, giống như Felis silvestris catus (*) được nuôi lớn đột nhiên che giấu sự tình, một mình một mèo bỏ chạy, bắt về cũng không có gãi bụng nữa. Tiêu Chiến bị ý nghĩ này chọc cười, lúc hoàn hồn Vương Nhất Bác đã mở vô tuyến điện ra, tiếp nhận nhiệm vụ hôm nay.

((*) Felis silvestris catus: Là một phân họ của mèo)

Ngày thứ 4, Liệp Ưng được giao là nhiệm vụ phá tập kích 24 giờ, ban ngày chạy đường dài 80 km, ban đêm chỉ huy phát động tiến công đối với quân địch, bắt được mới có điểm, không bắt được thì 0 điểm. Nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng, Vương Nhất Bác không dám qua loa, dẫn toàn đội sớm chạy tới nơi đóng quân, đêm xuống cùng đám người Trần Tuyết Phong lần sờ điều tra tình hình quân địch.

Tiêu Chiến làm đội trưởng dẫn đội, không thể trực tiếp tham dự hành động, chỉ có thể từ bên cạnh cung cấp đề xuất, giống như không tính là lực chiến đấu. 1 giờ sau Vương Nhất Bác trở lại, mang về mấy tin tức sắp xếp binh lực lẻ tẻ, Tiêu Chiến nhìn nhìn, trong lòng biết các đội viên bắt không được — cái này không liên quan gì đến năng lực, nhiệm vụ phá tập kích mỗi lần của tổng bộ đều khá biến thái, tôn chỉ chính là dạy tân binh làm người. Bất quá lời này Tiêu Chiến sẽ không nói, không thủ trưởng nào sẽ trước khi chiến đấu giội nước lã đội viên, cho dù thua, cũng phải do mọi người dốc toàn lực, tự mình lĩnh hội loại cảm giác thất bại.

Vương Nhất Bác đã võ trang đầy đủ, ngồi xổm trên mặt đất một bên vẽ kế hoạch lộ tuyến tiến công một bên giảng giải. Tiêu Chiến im lặng không lên tiếng mà nhìn, trong lòng không khỏi cảm khái, So với Vương Thiệu Vũ, Vương Nhất Bác càng có thiên phú hơn, trải qua rèn luyện khoảng thời gian này, cái nhìn đại cục cũng dần dần hiện ra. Trong quân đội không thiếu chiến sĩ hiểu biết đại cục mãnh liệt, nhưng giống như Vương Nhất Bác lại không gặp nhiều. Bọn họ phần lớn trầm ổn, điệu thấp, ôn hòa, Vương Nhất Bác lại hoạt bát quá mức, ồn ào lên căn bản không thu lại được.

Khó nói đây là khuyết điểm hay là ưu điểm. Tiêu Chiến tiếp tục nghe Vương Nhất Bác an bài nhiệm vụ, chợt cùng tiểu đội trưởng bốn mắt nhìn nhau.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Đội trưởng, ngài xem tôi bố trí như vậy được không?"

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, từ trên mặt đất nhặt lên một cục đá: "Tôi đề nghị ở trên tuyến đường này sắp xếp tay súng bắn tỉa. Ngoài ra, từ hai bên bọc đánh khả thi hơn, nhất định phải chú ý tìm địa điểm bí mật, quân địch khả năng thả pháo sáng, nếu không tìm được chỗ tránh né, rất có thể mất đi lực chiến đấu.

Vương Nhất Bác nghe cẩn thận, sau đó lại thương lượng với mọi người một phen, nhìn ra được lòng tin mười phần.

Rạng sáng 1 giờ, chiến đấu khai hỏa. Cho đến 3 rưỡi, đám binh đắc ý cơ hồ bị toàn bộ tiêu diệt.

Kết cục này ở trong dự liệu của Tiêu Chiến , năm đó anh giống với các chiến hữu trẻ tuổi đều bị treo đánh như vậy, duy nhất ngoài ý muốn chính là quân địch lúc này duy nhất xử lý hai đơn vị bộ đội, một đơn vị là Liệp Ưng, một đơn vị khác là Trường Kiếm.

Vương Nhất Bác cũng là lẻn vào bộ chỉ huy mới biết được Trường Kiếm cũng ở đây, lúc đó Trường Kiếm tuyệt đại đội viên bộ đội đã "Tử trận", "Sống sót" chỉ có Thích Nam Tự và hai đội viên khác. Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc, bởi vì hùng binh Thích Nam Tự lúc này không làm độc hành hiệp, thế nhưng cùng đồng đội làm thành phân đội binh du kích, còn nhiệt tình mời cậu cùng hành động.

Trải qua công đồn (*) 1 giờ trước, Liệp Ưng bên này cũng hao binh tổn tướng, Vương Nhất Bác không có phương pháp xử lý tốt hơn, dứt khoát mang theo chiến hữu còn lại cùng Trường Kiếm kết hợp một đội, do là lại chống giữ một đoạn thời gian, nhưng cuối cùng vẫn là ở kho đạn toàn quân tiêu diệt, trên đầu mọi người bốc khói sắc màu.

Tuy nói thắng bại là chuyện thường nhà binh, nhưng lần này hai đội đều dưới tình huống chuẩn bị đầy đủ bị đánh thất bại thảm hại, nhiệm vụ vừa kết thúc, Thích Nam Tự liền khóc, đạn ném xuống đất, khóc đến đặc biệt ấm ức, đặc biệt không cam lòng.

Vương Nhất Bác vốn đang có chút mộng, đang định trở về hảo hảo sắp xếp mạch suy nghĩ một chút, hồi báo với Tiêu Chiến tình hình chiến đấu, tìm kiếm chỗ thiếu xót, để sau này thay đổi. Nhưng vừa nghe tiếng khóc của Thích Nam Tự, cảm giác mất mác nhất thời nổi lên, ngoài không cam lòng, còn cảm giác mình bị các huấn luyện viên đùa bỡn.

Tiêu Chiến lúc nhận được đề nghị của huấn luyện viên chạy tới, nhìn thấy chính là đôi mắt đỏ rừng rực của Vương Nhất Bác .

Đội trưởng Máy Bay sĩ diện, không giống như Thích Nam Tự nói khóc liền khóc, nhưng khá khó chịu, ngồi ở góc tường ôm súng, bên cạnh dựa vào Thích Nam Tự đang hu hu.

Huấn luyện viên đè thấp giọng nói: "Tiêu đội, công việc khơi thông tâm lý giao cho ngài."

Tiêu Chiến gật đầu: "Phạm Cường đâu?"

"Ở phòng khác." Huấn luyện viên nói: "Bên này việc này Phạm đội quản không được, Nghiêm đội lập tức tới ngay."

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng vang của máy bay trực thăng, có lẽ là Nghiêm Sách đến.

Tiêu Chiến cười thở dài, đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác , đá đá bắp chân cậu. Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, vẫn đề góc độ, mắt lộ ra càng lớn hơn bình thường.

Tiêu Chiến mềm lòng, ngồi xổm xuống: "Lòng tin bị đả kích?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không có."

Tiêu Chiến thầm nghĩ: Còn bướng bỉnh lắm. Đang muốn lên tiếng trấn an, Thích Nam Tự ở một bên khóc càng thêm lợi hại.

Vương Nhất Bác từ trong túi quần lấy ra một xấp giấy xếp chỉnh tề, toàn bộ ném tới trong ngực Thích Nam Tự: "Nắm cuối cùng rồi, Tiểu Thích anh kiềm chế chút, khóc nữa chỉ có thể dùng quần áo lau nước mũi thôi, chúng ta đây nhưng là quân trang."

Tiêu Chiến càng muốn cười, thằng nhóc rõ ràng bản thân cũng khó chịu, còn làm bộ an ủi người khác, quá khiến lòng người đau.

Lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Nghiêm Sách quả thật tới.

Thích Nam Tự đừng khóc, dẹt miệng nhìn về phía cửa, lúc bị Nghiêm Sách dắt đi còn lôi kéo nói: "Anh, lần này em nghe chỉ huy, em không......"

"Ừ." Nghiêm Sách đáp một tiếng.

"Em nghe lời anh, lần này thật bại không phải bởi vì em."

"Vậy anh sẽ đuổi em về sao?"

Tiếp sau hai người còn nói gì đó, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không nghe thấy nữa. Trong phòng cuối cùng an tĩnh lại, Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh Vương Nhất Bác , một lát sau ôm vai cậu nhẹ nhàng lắc lắc: "Trong lòng không thoải mái thì nói ra, không cần nén."

Vương Nhất Bác hồi lâu không có động tĩnh, Tiêu Chiến dứt khoát ở trên gáy cậu niết niết — cứ buồn như vậy không được, Liệp Ưng bị đả kích không phải một mình đội trưởng Máy Bay, các binh khác cũng cầm khơi thông.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên thẳng eo, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến 2 giây, nhu nhu mũi: "Đội trưởng ngài yên tâm, tôi chính là bị đả mộng, ngủ một giấc là tốt rồi."

Tiêu Chiến cũng không ngoài ý muốn, Vương Nhất Bác không giống với Thích Nam Tự, chợt nhìn đều hăng, nhưng tâm tính Vương Nhất Bác vững chắc hơn, nói ngủ một giấc là tốt, vậy chính là ngủ một giấc là tốt.

Bất quá làm anh có chút ngoài ý muốn chính là, Vương Nhất Bác kéo kéo ống tay áo anh, lại bổ sung: "Đội trưởng, tôi gần đây có chuyện nghĩ không ra, chờ tôi nghĩ thông suốt, ngài có thể ngồi bên cạnh tôi như hôm nay, nghe tôi nói không?"


Cộng thêm một đêm này không ngủ, Vương Nhất Bác đã liên tục hai ngày hai đêm không chợp mắt. Nói cái gì ngủ một giấc liền không sao, bố trí hành quân lại căn bản không có thời gian ngủ bù. 5h đêm, các đơn vị bộ đội nhận được chỉ thị, lập tức lên đường, trước hoàng hôn tới được cứ điểm cuối cùng của lần sát hạch này — điểm tọa độ 046.

Ngày cuối cùng rồi, mệt mỏi hơn nữa cũng phải chống đỡ. Chiến sĩ trẻ tuổi vừa trải qua thất bại ở trong bóng đêm và gió mát xếp hàng, Vương Nhất Bác nương theo ánh đèn trên hành lang bộ chỉ huy, ở trên bản đồ đường mức kế hoạch lộ tuyến hành quân, bút đỏ ở trong tuyến đoàn như đay rối xoẹt ngang, giống như tia máu đỏ hỗn loạn trong mắt cậu. Giọng nói của cậu có chút khàn, hướng mọi người quơ quơ bản đồ: "Các anh em, đi!"

Một đường này bôn ba càng thêm gian khổ hơn này thứ 2, vinh dự phía trước kích thích mỗi một trái tim tăng tốc nhảy lên, Vương Nhất Bác thủy chung ở phía trước dẫn đường, Tiêu Chiến nhìn bóng lưng cậu, nhớ tới lời cậu nói lúc nửa đêm.

"Đội trưởng, tôi gần đây có chuyện nghĩ không ra, chờ tôi nghĩ thông suốt, ngài có thể ngồi với tôi như hôm nay, nghe tôi nói không?"

Thằng nhóc choai choai 20 tuổi, chuyện nghĩ không thông rất nhiều. Tiêu Chiến nhớ lại thời điểm mình lớn như Vương Nhất Bác , nghĩ không thông bánh thịt bò ở phòng ăn tại sao luôn mặn như vậy, nghĩ không thông Lạc Phong tại sao luôn gây sự với mình, nghĩ không ra có vài binh tại sao bắt đầu huấn luyện liền không cần mạng nữa — Chung quy không phải chuyện quá lớn gì cả.

Nhưng ngữ khí Vương Nhất Bác lại để cho anh cảm thấy cũng không phải là chuyện nhỏ, ít nhất không phải loại chuyện nhỏ nhặt giống như bánh thịt bò tại sao mặn.

Từ góc độ của Tiêu Chiến nhìn tới, Vương Nhất Bác bóng lưng cao lớn thẳng tắp, đôi chân rất thẳng, vác trên lưng cái balo giống như núi nhỏ.

Đã là một quân nhân phi thường đáng tin.

Nhưng là nếu như xem mặt, hai chữ "đáng tin" có lẽ phải đổi thành "đáng yêu". Một quân nhân phi thường đáng yêu.

Tiêu Chiến cười đến có chút bất đắc dĩ, Vương Nhất Bác chỉ là ở bên cạnh anh lộ ra vẻ đáng yêu, chịu ủy khuất sẽ khóc, đau sẽ kêu, nhiễm trùng chỗ đó sẽ xấu hổ, mắt trông mong mà nhìn anh, một tiếng "đội trưởng" gọi tới trong lòng anh mềm nhũn, mà lúc ở cùng một chỗ với chiến sĩ khác, Vương Nhất Bác quyết đoán, cường đại, đích thực gánh vác hai chữ "đáng tin".

Gần tới buổi trưa, các đội viên đã có hơn mười mấy tiếng không ăn cơm, nhưng cả ngày hôm nay không tiếp tế, tìm kiếm "Món ăn dân dã" phải tốn hao không ít thời gian. Vương Nhất Bác cùng mấy chiến sĩ nòng cốt thương lượng, quyết định tiếp tục hành quân, tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất tới được điểm tọa độ 046.

Không ai phản đối, mọi người giống như tiêm máu gà, liều mạng dùng phấn khởi đè xuống mệt nhọc.

Tiêu Chiến không ngăn lại, năm đó anh giống như đám binh nóng lòng này, vì nhiệm vụ mà "Không chừa thủ đoạn nào".

Buổi chiều 4h, chướng ngại gian nan nhất trên đường xuất hiện, một dòng sông nhỏ nước chảy cực kỳ xiết chặt đứt đường đi, các chiến sĩ phải bơi qua tới bờ bên kia, mới có thể đúng giờ chạy tới mục đích.

Vương Nhất Bác đứng ở bên bờ, sắc mặt ngưng trọng. Lúc kế hoạch đường đi, cậu không thể không chú ý tới con sông này, nhưng không nghĩ tới tốc độ chảy xiết như vậy. Chiếu theo suy nghĩ trước khi xuất phát, đi tới nơi này, các đội viên phải thống nhất xuống nước, võ trang bơi qua. Cho dù có thể lực chống đỡ hết nổi, giữa đồng đội lẫn nhau chăm sóc, đi qua cũng không có vấn đề.

Nhưng bây giờ tình huống này, đừng nói mấy đội viên thể lực gần tiêu hao, ngay cả các chiến sĩ còn có thể chống đỡ giống như cậu, Ngải Tâm, cũng không nhất định có thể an toàn qua sông.

Phải mắc dây thừng an toàn!

Ai có thể đi qua quấn dây thừng an toàn?

Vương Nhất Bác sau khi mài răng hàm, mười ngón tay từ từ nắm chặt. Thân thể mình đương nhiên là mình rõ ràng nhất, Vương Nhất Bác một mực gượng chống, nhưng đã dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.

Nếu như cứng rắn đi qua, nói không chừng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn. Mà nếu để cho những người khác đi buộc dây thừng an toàn, khả năng xảy ra ngoài ý muốn chỉ sẽ lớn hơn cậu tự mình đi.

Hạ quyết tâm, Vương Nhất Bác hướng phía sau hét lớn một tiếng, để cho đồng đội nhanh chóng đem dây thừng mang theo nối liền lại.

Ngải Tâm xông lên trước: "Chú đều như vậy rồi còn đi? Để anh đi, anh thể lực tốt hơn chút!"

"Anh tốt cái rắm." Vương Nhất Bác kéo khóe miệng lên, miễn cưỡng cười cười: "Việt dã võ trang 20 km lần nào cũng bại bởi em."

"Đó là đất liền!" Ngải Tâm nói liền muốn cướp sợi dây.

"Ở trong nước anh cũng không phải đối thủ của em a." Vương Nhất Bác một bên quấn sợi dây lên eo một bên nói: "Bơi võ trang anh thắng được em mấy lần?"

"Anh......"

"Được rồi, đừng tranh với em. Ở bên bờ giúp em vững vàng túm lấy sợi dây, vạn nhất...... Em là nói vạn nhất a, vạn nhất em bị sặc hôn mê, anh phải chịu trách nhiệm bằng tốc độ nhanh nhất kéo em về. Tới lúc đó thì phải dựa vào anh hoặc Tuyết Phong đi qua buộc dây thừng an toàn." Vương Nhất Bác vỗ vỗ thắt lưng: "Trước kia lúc huấn luyện tuyển chọn sông xiết hơn bây giờ chúng ta đều bơi qua, đó còn là nước sông băng tan đấy, lạnh tới mức em nửa ngày mới hồi thần được. Yên tâm đê, có dây ở đây, không chết được."

"Chết cái gì mà chết?" Ngải Tâm quát: "Chú con mẹ nó đừng mồm quạ!"

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, trên mặt giả bộ đại khí, trong lòng vẫn là có chút trống rỗng. Lúc trạng thái vừa vặn, bơi qua sông như thế này giống như chơi đùa vậy, nhưng hiện tại cậu đã là trạng thái "Máu đỏ", mỗi tế bào thân thể đều đang kêu gào: Không được, phải nghỉ ngơi.

Nhưng đội trưởng Máy Bay tuyệt đối không thể lui!

Tiêu Chiến đi lên phía trước, Vương Nhất Bác khàn tiếng nói: "Đội trưởng, tôi chuẩn bị xong rồi!"

Quyết định tổ trưởng làm ra, đội trưởng dẫn đội không thể phủ quyết, Tiêu Chiến cho dù lo lắng hơn nữa, cũng không tìm ra đội viên trạng thái tốt hơn bơi qua sông buộc dây thừng an toàn.

"Ừ." Tiêu Chiến đưa tay cầm lấy sợi dây ngang hông Vương Nhất Bác, cởi ra nút thắt đã buộc chắc, buộc lại lần nữa, dùng sức kéo, Vương Nhất Bác suýt chút nữa bị kéo vào trong ngực.

Việc này hết sức bình thường, sau buộc nút xong đều phải kéo thử một lần, nhưng Vương Nhất Bác trong lòng có quỷ, đột nhiên nhịp tim tăng nhanh, mặt vốn tái nhợt cũng đột nhiên bốc lên huyết sắc. Cậu vội vàng lui về sau một bước, cúi đầu kéo sợi giây nói: "Đội trưởng, vậy tôi, tôi đi qua."

Không biết có phải ảo giác hay không, Vương Nhất Bác cảm thấy ánh mắt Tiêu Chiến nhìn về phía mình âm trầm hơn thường ngày.

Nhưng cậu không kịp ngẫm nghĩ, sau khi vào nước, cảm giác mệt mỏi giống như thủy triều quanh mình không chút lưu tình mà đánh tới, cậu cắn chặt răng, dốc hết toàn lực mang theo sợi dây vùng vẫy qua bờ bên kia.

Bọt nước điên cuồng mà đánh vào trên mặt, mắt vừa chát vừa đau, không mở ra được, thân thể va đập về phía dòng chảy hạ lưu, dường như một giây sau liền sẽ bị cuốn vào đáy nước.

Bên bờ truyền đến tiếng reo hò của các đồng đội, Ngải Tâm rống lớn tiếng nhất. Vương Nhất Bác không có cách nào đáp lại, chỉ có thể dùng hết khí lực còn sót lại, từng chút từng chút, giống như ốc sên ở trong dòng nước xiết xẻ ra một con đường.

Cậu sặc nước, cũng may không có sặc ngất. Đường hô hấp, mũi, mắt, thậm chí lồng ngực đều khó chịu muốn chết, nước sông đánh vào lỗ tai, tiếng la của đồng đội nghe không được nữa, cả thính giác đều xông vào tiếng ong ong nặng nề, cũng không biết là ù tai nghiêm trọng, hay là đầu óc bị sóng nước đập hỏng.

Vương Nhất Bác dùng sức quơ quơ đầu, nín một hơi tiếp tục bơi về phía trước, lúc sắp tới lại sặc một ngụm nước, khó chịu tới mức trước mắt biến thành màu đen......

Lúc bò lên bờ, cả thân thể đều phát run, nhưng không có thời gian nghỉ ngơi, cậu nâng hai chân tê dại, tốn sức mà dịch tới bên một gốc cây to chắc, sau khi cột chắc sợi dây, liền quỳ xuống, dùng sức thế nào, cũng bò không nổi.

Dựa vào dây thừng an toàn này, các đội viên thành công qua sông. "Công thần" Vương Nhất Bác lại không được, hai mắt đỏ bừng ngồi phịch ở trên mặt đất, mệt mỏi ngay cả lời cũng không nói ra được.

Lộ trình tiếp theo, đội trưởng Máy Bay đã không cách nào đi tiếp.

Ngải Tâm ném hành lý xuống đất, túm lấy cánh tay Vương Nhất Bác liền vác lên lưng, Tiêu Chiến lại cắt ngang: "Tôi làm đi."

Lúc được Tiêu Chiến cõng lên, Vương Nhất Bác phát ra một tiếng "Ưm" rất nhỏ. Tiêu Chiến biết cậu muốn nói cái gì, hoãn thanh an ủi: "Tiểu đội trưởng của chúng ta đã rất lợi hại rồi, còn lại giao cho mọi người. Ba lô, trang bị của cậu, đều ở chỗ Ngải Tâm, sẽ không ném mất của cậu đâu."

Vương Nhất Bác vòng ở trên cổ Tiêu Chiến , mặt nhẹ nhàng dán tới. Cậu không phải bé trai vóc người nhỏ xinh, lính đặc chủng 1m8, muốn bao nhiêu nặng có bấy nhiêu nặng.

Lo lắng mệt mỏi Tiêu Chiến , muốn xuống dưới tự mình đi, hiện tại quả thực luyến tiếc bả vai đáng tin này.

Vương Nhất Bác ngay cả hô hấp cũng thả rất nhẹ, giống như như vậy có thể giảm bớt trọng lượng của mình, để cho Tiêu Chiến nhẹ nhàng chút.

Đội ngũ đổi những đội viên khác mở đường, Tiêu Chiến cõng Vương Nhất Bác đi ở cuối cùng. Vương Nhất Bác ban đầu nói không được, hiện tại dần dần bình thường, nhẹ nói: "Đội trưởng."

"Huh?" Tiêu Chiến không quay đầu lại, cũng không dừng lại, "Sao thế?"

"Nếu ngài mệt, để tôi xuống đi, tôi có thể tự mình đi." Kỳ thực còn muốn ỳ trên lưng ngài.

"Còn có một lát, gần tới nơi lại để cậu xuống, chỗ đó có hồng kỳ, phải tổ trưởng đi nhổ." Tiêu Chiến vừa nói nâng cậu lên, thanh âm có chút mệt mỏi: "Thật nặng."

"A...... Vậy tôi vẫn là tự mình đi thôi." T
Vương Nhất Bác ngượng ngùng: "Tôi nặng như vậy......"

"Cái tuổi này của cậu, nặng chút mới tốt." Tiêu Chiến nói: "Nói rõ rằng tố chất thân thể tốt, khẩu vị cũng tốt."

Vương Nhất Bác bĩu môi: "Đội trưởng ngài giễu cợt tôi."

"Cậu đứa nhỏ này, khen ngợi nhất định muốn lý giải thành giễu cợt."

"Tôi không phải trẻ con, tôi sắp 21 rồi!" Vương Nhất Bác nhăn lông mày lại, đặc biệt không muốn nghe Tiêu Chiến nói cậu là "Trẻ con".

Tiêu Chiến giọng cười: "Được thôi, không phải trẻ con, là đội trưởng Máy Bay."

Đầu tim Vương Nhất Bác bị nhéo một cái, tê tê dại dại, lặng lẽ chôn mặt ở trên vai Tiêu Chiến, dè dặt ngửi ngửi, cho rằng làm tới đặc biệt bí mật, không ngờ Tiêu Chiến lại nói: "Đừng ngửi, trên người tôi giống cậu, chỉ có mùi mồ hôi với bùn đất, còn có mùi ẩm của nước sông."

"Tôi không có ngửi!" Vương Nhất Bác vội vàng phản bác,"Tôi chỉ không cẩn thận đụng phải!"

Tiêu Chiến không tranh luận với cậu, một đường này quả nhiên là mệt mỏi, ngay cả nói chuyện cũng lao lực.

Lại đi một lát, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Đội trưởng, ngài lần trước lúc dạy cho chúng tôi vận chuyển người bị thương phải vắt trên vai, tư thế này của chúng ta có phải không chính xác hay không?"

"Sao, còn muốn tôi vắt ngang cậu vác?"

"Không phải." Vương Nhất Bác lắc đầu, được cõng đương nhiên thoải mái hơn được vác, tư vị lúc luyện tập bị Thích Nam Tự vác vắt ngang chạy quá khó chịu, nhớ lại đều cảm thấy choáng váng đầu muốn ói.

"Đó là dưới tình huống khẩn cấp vận chuyển người bị thương, cậu cũng không phải là người bị thương." Tiêu Chiến nói: "Bất quá nếu cậu muốn cảm thụ, tôi cũng có thể vác vắt ngang cậu."

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút dáng vẻ mình giống như cái bao tải nằm nhoài trên vai Tiêu Chiến , không khỏi phát ra một trận tiếng cười.

Gần điểm tọa độ 046, hồng kỳ trên đỉnh núi ngược sáng chiều tà.

Các đội viên đã bắt đầu hoan hô, Tiêu Chiến vỗ vỗ chân Vương Nhất Bác : "Có thể tự mình đi chưa?"

"Có thể!" Vương Nhất Bác hai chân rơi xuống đất, Tiêu Chiến lại đỡ cậu một cái, vỗ vai cậu nói: "Đi đi tiểu đội trưởng."

Hồng kỳ bay phần phật, Vương Nhất Bác một cái rút lên, hướng về phía máy giám sát không người lượn quanh không trung bày ra một tư thế đánh lén.

Tư thế kia rất soái, mà lúc chuyển hướng Tiêu Chiến , cỗ đẹp trai cường tráng này lại biến thành ngây thơ đơn thuần, trực tiếp gọi tiếng lòng người động một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro