📫3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok đều đặn dăm ba bữa lại viết thư kể về những việc của mình cho anh. Nào là vui, nào là buồn, nhưng chung quy nội dung bức thư điều dài nhất mà cậu luôn đề cập đến, đó là cậu rất yêu anh.

Chẳng biết xui khiến thế nào, trong lúc đang soạn vài dòng văn bản gửi cho sếp thì Hoseok đột nhiên di chuột thoát ra. Sau đó ấn vào chương trình duyệt web, điều lạ là tin nổi bật hiển thị trên màn hình, nói về một vụ tai nạn vừa xảy ra cách đây không lâu.

Cậu bị thứ gì đó thôi thúc tiếp tục ấn vô, rồi sau đó lướt đọc. Tai nạn giao thông, xe buýt biển sổ 591, tất cả nạn nhân trên chuyến xe ấy đều thiệt mạng? Hoseok liền bất động nhớ về ngày hôm ấy, cái ngày cuối cùng mà cậu gặp anh.

- Min Yoongi.. Chẳng phải chứ..

Hoseok bật dậy tìm kiếm chiếc điện thoại của mình hòng gọi cho anh xác nhận sự việc. Cậu hiện tại khá sợ hãi đến nỗi bấn loạn cả lên.

- Điện thoại đâu mất rồi? Mẹ kiếp!

Buông câu chửi thề, cậu tiếp tục tìm kiếm mà chẳng biết rằng điện thoại nằm ngay trước mắt. Không thể kiểm soát được hành động của bản thân, đồ đạc đều bị hất ra tứ tung. Đến lúc này, cậu mới thấy được nó đang nằm dưới sàn. Vội vã cầm lấy rồi ấn giữ số một, cậu thề rằng khi thanh âm của phụ nữ phát ra từ đầu dây bên kia đã khiến cậu càng thêm điên loạn.

-Số máy quý khách hiện tại...

Không buồn suy nghĩ, cậu chạy ra khỏi nhà, lao vào xe rồ ga đi đến Daegu - Nơi mà anh đang sinh sống. Trên đường, lòng cậu luôn hừng hực nỗi thấp thỏm lo lắng. Cậu rõ ràng biết, chiếc xe buýt mang biển số 591 ấy là chiếc mà anh thường đi đến gặp cậu. Cậu sợ rằng, một trong số những nạn nhân không may thiệt mạng có lẽ có cả anh.

- Suy nghĩ không đâu! Yoongi anh ấy sẽ chẳng gặp phải chuyện đó...

Cố phát ra một câu trấn an bản thân khỏi mớ suy nghĩ vớ vẩn, Hoseok nắm chặt vô lăng nhưng trong đầu dường như luôn xuất hiện những thứ tiêu cực nhất.

Tại sao anh không trả lời thư của cậu, tính đến nay cũng đã được gần mười lá hơn rồi mà. Nếu như anh thật sự lười đi chăng nữa, anh cũng phải nhắn tin với cậu chứ. Anh cũng có điện thoại cơ mà.

Hoseok đã không thể giữ bình tĩnh thêm được nữa. Cậu bây giờ chỉ muốn chạy thật nhanh đến để gặp anh. Để chứng minh rằng những điều mình suy nghĩ nãy giờ chỉ toàn là vẩn vơ.

Nhưng mà sự thật vẫn là sự thật và nó rành rành trước mắt đây, Min Yoongi chết rồi. Anh ấy đã bỏ lại cậu, bỏ lại giấc mơ được chung sống với nhau. Mẹ anh đau đớn, thất thần nhìn cậu trong vô vọng, sau đó nhìn vào di ảnh của đứa con trai mà khóc lóc. Cảnh tượng trước mắt nhoè dần đi, hương quả nghi ngút khói càng khiến Hoseok thêm nhói lòng, cậu cứ ngỡ bản thân đã ngã quỵ xuống trước bàn thờ của anh rồi.

- Cô à, cô nói xem có phải là con vô tâm lắm không..

- Hoseok.. Cô cũng xin lỗi con rất nhiều, những lá thư mà con gửi đến đây cô đều đã xem hết. Cô cũng biết tình cảm của hai đứa đối với nhau lớn đến thế nào. Nhưng mà giờ, con thấy đó, người đầu bạc tiễn người đầu xanh đây mà..

Bà nghẹn ngào, tay kéo hộc tủ ra lấy chiếc hộp thiếc đưa cho cậu.

- Tất cả thư của con cô để lại trong này, con hãy mang ra bờ biển rồi đốt chúng. Chắc rằng Yoongi ở trên cao sẽ xem được từng lời con gửi đến nó đấy.

- Con.. - Hoseok mở hộp, nước mắt anh tự khi nào lăn xuống, nhỏ giọt lên xấp thư được xếp ngay ngắn bên trong.

Cậu khổ tâm quá rồi, nước mắt có tuôn thì cũng chẳng làm được gì thêm nữa, bởi vì cậu khóc chẳng đúng thời điểm chút nào. Anh ra đi trong lạnh lẽo, trong cô đơn, thế mà xem ra cậu hời hợt không có lấy một lần tiễn đưa.

Lát sau, Hoseok lau đi dòng nước mắt còn vương trên mi, cậu hỏi bà căn phòng của anh ở đâu để có thể vào một chút. Từ lúc quen biết, cả hai chỉ đến nhà nhau đúng một lần duy nhất với tư cách bạn bè thân thiết. Hoseok cậu còn chưa bước vào cánh cửa phòng anh, phần do ngại và phần do tính cách Yoongi bấy giờ có chút khó ở.

- Phòng nó ngăn nấp lắm, nó là người kĩ tính nên cô chẳng cần sai bảo nó cũng tự động dọn dẹp nếu nó thấy dơ. Thế thôi, con cứ vào xem đi nhé. Cô đi làm đồ ăn.

- Vâng.

Trước khi bà quay mặt đi, cậu đã nhận ra trong giọng nói ấy có vẻ nghèn nghẹn. Cậu biết rằng Yoongi là con một của gia đình, ba anh mất sớm chỉ còn lại hai mẹ con sống nương tựa nhau. Thế rồi giờ anh cũng mất, mẹ anh phải sống như nào đây.

Hoseok thôi suy nghĩ, cậu bước chầm chậm đến chiếc bàn được kê ngay cửa sổ, gió trời thổi nhẹ phả vào căn phòng khiến nó vô cùng thoáng mát.

- Một chỗ rất thích hợp để vừa đọc sách vừa nhâm nhí tách cà phê nóng nhỉ Yoongi?

Cậu tưởng tượng ra bóng hình anh ngồi đấy với đôi mắt khép hờ, mang vẻ bình yên thoải mái. Tay cậu vô thức chạm vào bả vai anh nhưng lại bất ngờ khi thấy anh tan biến vào hư vô. Cậu nhìn quanh tìm kiếm, tuyệt nhiên là không còn hơi thở nào ở đây nữa. Nhưng tất cả những thứ này đều gợi nhớ đến anh một cách rất mãnh liệt, góc khuất nào cũng có anh xuất hiện.

- Yoongi.. Em xin lỗi! Em xin lỗi!

Cậu gục xuống nền nhà, chôn mặt vào bàn tay nức nở, cậu thật sự không thể tin rằng anh đã ra đi mãi mãi và bỏ lại cậu. Anh là thế giới của cậu, là tín ngưỡng của cậu, mất anh rồi cậu cứ như bị khoét mất đi trái tim vậy. Đau đớn khôn nguôi, xót xa vô vàn. Rồi cậu cảm nhận thấy sự ấm áp hiện hữu, hệt giống cái ôm trước lúc cả hai biệt ly, cùng giọng nói trầm thấp vang vọng.

"Không sao rồi Hoseok, anh ở đây với em rồi này Hoseok à.. "

- Yoongi..

"Đúng rồi, là anh. "

Cậu ngước ánh mắt ngập nước nhìn vào anh, hình hài trước mặt thân quen đến độ khiến tim chao đảo. Anh trở về với cậu rồi sao? Anh sẽ không bỏ cậu nữa đúng chứ?

- Em nhớ anh!

Cậu ôm chặt lấy anh nhưng lại không thể, càng cố chạm lấy, Yoongi lại càng nhói đau.

"Hoseok, anh chết rồi. Em cũng mau thức tỉnh đi được chứ? "

- Em không muốn, anh à xin anh đừng nói vậy.

Hoseok sờ vào hư không, tim gan thắt cả lại vì sự đắng ngắt của cuống họng cùng cái cay xè ở sóng mũi.

"Yêu anh thì hãy sống cho tốt. Hãy để anh yên nghỉ.. Được chứ Jung Hoseok..? "

Yoongi nhăn nhó đề nghị trong khi người trước mặt liên tục lắc đầu nguầy nguậy, cậu vẫn cố bằng mọi cách chạm vào anh cho dù đó là điều không thể xảy ra.

"Anh sắp phải đi rồi. Hoseok, cho dù không có anh ở bên cạnh cũng phải nỗ lực sống nốt đến khi đầu bạc răng long nhé, hãy mạnh mẽ đối diện với sếp của em. Anh tin sau này sẽ khác thôi. Anh đi nhé, yêu em thật nhiều chàng trai. "

Cả cơ thể anh bừng sáng rồi một phát tan biến ra thành hàng ngàn mảnh nhỏ bay đi, cả vòng tay Hoseok dang rộng ôm lấy nhưng điều đáng sợ là không thể được. cậu bất lực quỳ gối, trân trân đôi mắt hốc hác nhìn đi trong tuyệt vọng, nỗi bất lực đã vô tình băm trái tim cậu ra hệt như những mảnh vỡ linh hồn của anh.

Nếu như người cậu yêu thương hơn cả mọi thứ trên đời này đã không còn, Hoseok cậu cũng chẳng còn vươn vấn chi chuyện thế gian. Cậu khóc, cậu bật khóc trong nỗi cô đơn lẫn sự day dứt từ cái chết của người cậu yêu. Vì sao Hoseok cậu có thể ngày ngày vô tư gửi thư cho một người từ lâu đã mất như vậy chứ?

Suy đi ngẫm lại vẫn là Hoseok cậu mang tội lỗi nặng nề. Trong lúc cậu vô tư nắn nót từng dòng thư, từng cái kể lể than thở ỉ ôi về những ngày làm việc vất vả thì Yoongi ra sao? Anh đang phải chịu cái giá rét lạnh lẽo của đất ẩm, rồi sự khó chịu khi cơ thể bị côn trùng quấy phá. Tưởng tượng đến cảnh đấy, Hoseok lại lần nữa khóc nấc lên thành tiếng.

Cậu ôm tấm di ảnh anh với nụ cười hở lợi cực kỳ xinh đẹp vào lòng, những giọt nước mắt buồn bã rơi xuống, chảy dài trên gương mặt vui vẻ của anh. Hoseok ngày hôm đó đã chẳng rời khỏi căn phòng Yoongi nửa bước, cậu cứ thẩn thờ như người mất hồn, cùng hình bóng anh cạnh bên.

Mẹ Yoongi đứng ngoài cửa nhìn vào cảnh tượng bi thương trước mắt ấy, lòng không khỏi quặn thắt đau đớn. Đột dưng bà trở nên tái tê, tay phải vịn hẳn vào cửa để không phải ngã xuống khi vô tình nhìn thấy sự xuất hiện của con trai đứng ngay chiếc giường. Ánh mắt Yoongi không chỉ mang một vẻ xót xa mà có cả bất lực ngập tràn uất nghẹn. Bà lau đi dòng nước mắt, quay người trở ra căn phòng nơi mà thờ cúng con trai, bà nhẹ nhàng thắp một nén hương trầm, mong sao con trai sẽ yên nghỉ thật thoải mái.

Ở trong phòng lúc này còn lại là Hoseok và linh hồn Yoongi. Anh vừa nãy thật sự đã tan biến, nhưng chắc có lẽ vì tiếng khóc của Hoseok quá đỗi bi thảm nên một số ý thức mạnh mẽ còn sót lại đã làm cho linh hồn Yoongi trở lại phân nửa.

Đớn đau thay, anh chẳng còn có thể tiếp xúc thêm với cậu về mặt tinh thần như vừa trước. Mà chỉ đứng đấy lặng lẽ ngắm nhìn cậu dày vò trong nỗi xót thương vô bờ. Anh biết cậu cảm thấy có lỗi vì sự vô tâm của bản thân nhưng anh không muốn chứng kiến người anh yêu phải tự mình làm khổ mình như thế nữa.

Hoseok.. Nghe này Hoseok!

Yoongi cố gắng hét, mong sao sự nỗ lực này sẽ được đền đáp và phần nào đó giúp cậu chấn tỉnh lại tinh thần.

Làm ơn hãy quên anh đi và sống tiếp! Số phận của anh với thế gian này đã kết thúc từ cái hôm định mệnh ấy, anh đã bảo em đừng quá đau buồn về cái chết của anh rồi mà..

Thế nên.. Làm ơn đi Hoseok.

Làm ơn hãy xem anh như một chấp niệm mà giữ trong lòng đấy. Thôi được rồi, có thể em sẽ chẳng quên được anh đi chăng nữa.. thì e.. em vẫn phải vì anh mà sống.

Hoseok à.. Một lần nữa, anh yêu em!

Yoongi vừa hét vừa khóc, cổ họng anh đau rát vì phải cố gắng giữ cho thanh âm mình lớn như thế. May sao khi dường như những lời chia ly cuối cùng thật sự của anh đã chạm đến tâm thức cậu, Yoongi thấy Hoseok cười rồi nhẩm thầm trong miệng rằng.

"Em nghe rồi.. Anh an nghỉ nhé, Min Yoongi. "

Sau đó, cả căn phòng im bặt, chẳng còn một chút âm thanh gì kể cả tiếng vi vu như tiếng muỗi đập cánh giống lúc nãy.

Vì anh đã đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro