ɪᴡᴀᴏɪ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Hurt/no comfort, Implied/Referenced Character Death.

Just two terrible idiots in love, probably not well-written, but I was depressed and not thinking clearly (the author needs therapy, but therapy is expensive, so they wrote this instead). I don't know why I do this to myself, so y'all are going to suffer with me.

—————

Khi Iwaizumi bước vào lớp Biến Hình, anh không mong đợi sẽ nhìn thấy Oikawa hôn một cô gái, có lẽ là bạn gái mới của cậu ấy. Điều này không hẳn mới, đáng ra anh nên quen với nó.

Phải không?

Nhưng cách môi họ chạm nhau, cách bàn tay Oikawa âu yếm đặt lên eo cô chỉ khiến anh buồn nôn. Mật đắng dâng lên trong cổ họng, một cảm giác đau nhói, bỏng rát đe doạ xé toạc phổi anh, cướp đi hơi thở của anh.

Iwaizumi đã nhìn đủ rồi, anh quay người bước ra khỏi cửa.

Iwaizumi chạy, tiếng đập thình thịch của trái tim trong tai là thứ duy nhất anh nghe thấy. Cơ bắp anh đau nhức, hơi thở dồn dập nhưng anh không quan tâm, bởi vì anh sắp ho, không phải là những cơn ho thông thường, mà là những cơn ho dai dẳng đeo bám anh như những cơn ác mộng với dáng hình tuyệt đẹp đến hoang đường.

Anh chạy vào nhà vệ sinh bỏ hoang ở tầng hai. Iwaizumi gục đầu xuống bồn rửa, ho và khạc ra thứ đang nghẹn ứ trong cổ họng mình.

Những cánh hoa xanh ngọc, thơ mộng, đẹp đẽ lạ thường. Và lốm đốm máu.

Blue lilac.

Tầm nhìn của Iwaizumi trở nên mơ hồ, nước mắt trực trào ở khoé mắt vì cơn đau dữ dội đang không ngừng hành hạ anh.

Nhưng những mảnh hoa không buông tha, nó tiếp tục xoắn lại và bóp nghẹt lồng ngực Iwaizumi. Anh tiếp tục ho, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Iwaizumi nghĩ mình đang chết dần, có lẽ hôm nay anh sẽ chết trong biển tử đinh hương hoà cùng máu của chính anh.

Có điên không khi anh nghĩ điều đó là một đặc ân?

Ít nhất thì tôi cũng có được cậu ấy dưới hình hài của những cánh hoa.

Anh đã yêu Oikawa bao lâu rồi? Từ khi nào mà sự hiện diện của người kia len lỏi vào từng mạch đập bên trong trái tim anh, bén sâu tận gốc rễ rồi nở rộ thành những đoá hoa? Chúng đẹp như Oikawa vậy, nhưng cũng dày vò Iwaizumi một cách chậm rãi và đau đớn, cười nhạo trước thứ tình cảm từ một phía của anh.

"Oikawa." Cái tên thoát ra khỏi môi anh như một lời nguyền, mang đến cơn đau nhói ở lồng ngực mỗi khi anh thốt ra.

Ở năm thứ 3, Iwaizumi không mong mình sẽ thức dậy với một cơn ngứa ran nơi cổ họng. Khi cánh hoa đầu tiên rơi ra từ miệng anh, anh nghĩ mình đang mê sảng.

Hanahaki.

Một căn bệnh viển vông mà anh đã nghe được từ các câu chuyện của Muggle.

Nhưng bây giờ nó xảy ra với Iwaizumi, một phù thủy? Có lẽ đây là sự trừng phạt tàn nhẫn của Merlin vì anh đã đem lòng yêu người không nên yêu.

Iwaizumi không nói với ai về chuyện này, không ai cần phải biết. Nhưng những cơn ho ngày càng tồi tệ hơn, khi những cánh hoa tuôn ra nhuộm màu đỏ thẫm kèm theo cơn đau liên tục tấn công anh. Ban đầu chỉ có vài cánh hoa mỗi ngày, bây giờ Iwaizumi nghĩ mình có thể mở cả một tiệm hoa ấy chứ. Anh cười nhạt, nghĩ thầm.

Iwaizumi biết sẽ chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi chúng làm tắc nghẽn hoàn toàn khí quản của anh, như những lời vĩnh viễn không thể nói ra. Những cánh hoa đang cắt anh thành hàng nghìn mảnh từ trong ra ngoài, nhưng Iwaizumi thà rằng như thế còn hơn là thú nhận và khiến Oikawa phải mang nặng áp lực tâm lý suốt đời.

Iwaizumi không muốn mạo hiểm.

Anh biết Oikawa sẽ không bao giờ yêu anh. Ngay cả trong những giấc mơ hoang đường nhất của mình, người kia cũng quá xa tầm với.

Vai anh phập phồng, máu chảy từ miệng anh, rơi xuống cằm và làm bẩn vạt áo xanh lá của Slytherin. Vị gỉ sét tanh tưởi tràn ngập khoang miệng khô khốc khi cánh hoa cuối cùng cũng thoát ra lưỡi anh.

Có lẽ không phải hôm nay.

Nhưng sẽ sớm thôi.

Iwaizumi cởi áo chùng, xả nước và lau sạch máu trên mặt mình. Anh cẩn thận nhặt từng cánh hoa và cất chúng vào túi áo, chúng là Oikawa của anh ấy.

Iwaizumi không cần nhìn cũng biết mình trông thảm hại như thế nào. Anh vội vã rời khỏi nhà vệ sinh và hướng về phía ký túc xá càng nhanh càng tốt.

"Iwa-chan. Hôm nay tớ không thấy cậu trên lớp, cậu ổn chứ?" Oikawa nắm lấy cánh tay anh trên hành lang, lo lắng hỏi.

Iwaizumi nhắm mắt lại, đè nén những cảm xúc đang tàn phá bên trong mình. Anh không muốn gặp Oikawa lúc này, anh sợ mình sẽ vỡ vụn ngay lập tức nếu nhìn vào người kia.

"Ổn mà, tớ sẽ gặp cậu vào bữa tối sau." Không đợi cậu trả lời, Iwaizumi rút tay ra và nhanh chóng rời đi, bỏ lỡ nỗi buồn trong đôi mắt của đối phương.

"Iwa-chan..." Oikawa vươn tay muốn nắm lấy gấu áo của anh nhưng cậu đã vụt mất anh rồi, tay cậu lơ lửng giữa không trung. Oikawa muốn chạy theo và giữ anh lại, nhưng chân cậu chỉ đóng đinh tại chỗ.

Anh ấy sẽ không bao giờ yêu tôi.

Khi bóng lưng của Iwaizumi khuất sau góc hành lang. Oikawa ho dữ dội, những cánh hoa vàng cam bật ra khỏi môi cậu.

Hoa lay ơn.

Ít nhất thì tôi cũng có được anh ấy dưới hình hài của những cánh hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro