3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba đời nhà tôi chuyên bắt ma tới đời tôi vẫn vậy. Tôi cam kết bắt sạch 100% .Hôm nay tới lượt" ai" nữa đây?
(☞゚ヮ゚)☞
  Tim tôi nhói lên từng hồi. Sợ hãi bao trùm lấy không khí quanh tôi, tiếng hét không ngừng vang lên. Tôi lê bước tiến vào rừng sâu, từng bước... Từng bước nặng nề. Mọi trách nhiệm đều đổ lên vai tôi.

Càng vào sâu hơn mùi tử khí càng nặng, mùi tanh tưởi của máu hoà quyện với mùi tử thi bị phân hủy sộc thẳng vào mũi tôi, cảm giác buồn nôn từ dạ dày trào ngược lên cổ họng nhưng tôi ý thức được rằng không nên bỏ lỡ quá nhiều thời gian dù chỉ là một giây bởi bạn tôi còn đang nằm trong bàn tay quỷ dữ.

Tôi đang cố gắng chạy... Chạy... Phải chạy thật xa... Kéo theo" nó" chạy khỏi nơi đây tránh xa bạn bè của tôi...
- Á....
  Vết thương cũ bắt đầu rỉ máu cảm giác đau đớn càng làm tôi tỉnh táo. Hộc... Hộc... Càng chạy càng xa tôi quay đầu lại nhìn không thấy nó nữa nhưng linh cảm mách bảo tôi rằng nó vẫn còn hiện diện nơi đây. Đột nhiên nó xuất hiện trước mặt tôi, tôi hét lên lùi vài bước. Tôi đứng trong thế thủ sẵn để chờ nó hành động là tôi bụp nó ngay. Tôi hỏi:
- quỷ nữ phương nào dám làm loạn nơi đây?
Một tràng cười lớn phát ra, nó không trả lời bỗng nó xông tới dùng bàn tay sắt như dao ấy cào vào da thịt tôi. Tôi bật lùi lại, móc một tràng chuỗi gạo muối trong túi ném tới. Chuỗi gạo ấy chỉ giữ chân nó lại một lúc. Một giọt... Hai giọt... Trời bắt đầu đổ mưa, con đường rừng đã khó đi nay lại càng thêm trơn trượt.

Trong đầu tôi loé lên một ý nghĩ. Tôi đưa tay lên đầu nhổ đi một cộng tóc dài nhất sau đó lại đem cọng tóc ấy nhún vào máu của chín mình. Tôi trèo lên ngọn cây hái đi một cành cây ở hướng Đông bởi hướng Đông là hướng mặt trời mọc theo đó cành cây ở hướng Đông cũng là cành cây hấp thụ ánh sáng mặt trời nhiều nhất. Buộc cọng tóc vào cành cây, bây giờ chỉ còn tìm điểm yếu của nó mà phong ấn nó thôi.
- ha... Haha....
  Tiếng cười man rợ vang lên khắp khu rừng, những giọt mồ hôi còn đọng trên trán, " nó" xuất hiện rồi! Nó lao nhanh đến tôi như một mũi tên vừa phóng ra khỏi bệ phóng. Thời gian như ngừng trôi tôi chỉ còn cảm giác được mình đang bị nhắt bỏng lên không trung sau đó là một cảm giác đau đớn đến tột cùng. Tôi cố gắng giữ cho mình đừng ngất đi. Vắt nhành cây vào thắt lưng mặc kệ cơn đau tôi lao đến " nó" dù biết rằng bản thân không đánh lại nhưng chỉ đành liều mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro