[ Chương 2 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ChanYeol bình tâm lại , cũng là lúc anh suy nghĩ về lời nói của BaekHyun đêm trước . Anh thừa nhận mình cũng có lỗi khi không cho BaekHyun có cơ hội nói lên suy nghĩ của cậu ấy, nhưng cuối cùng , ChanYeol vẫn đổ lỗi cho việc thiếu ngủ cùng công việc căng thẳng làm nên tâm trạng tồi tệ và khó chịu của mình . Anh cảm thấy lúc này mình đã sẵng sàng lắng nghe BaekHyun.

 ChanYeol gõ cửa phòng làm việc của BaekHyun “Baek, anh biết em ở trong đó . Mở cửa ra”

Một phút trôi qua , ChanYeol gõ cửa lần nữa “BaekHyun , mở cửa . Chúng ta cần nói chuyện , như thế này chỉ làm lãng phí thời gian” Ngay lập tức , ChanYeol nghe tiếng mở khóa cửa . Anh bước vào trong , ChanYeol thấy BaekHyun quay lưng lại với mình và ngồi lại bàn . ChanYeol không thích BaekHyun lạnh nhạt như vậy , nhưng có lẽ anh xứng đáng với điều đó . Cả hai nhất thời im lặng cho đến khi ChanYeol tiến đến đặt tay lên thành ghế BaekHyun đang ngồi , dựa vào nó “Baek…” anh nói nhẹ nhàng “Em biết anh không thích em lạnh nhạt với anh như vậy mà…”

Quay đầu lại , BaekHyun cho cậu bé khổng lồ một cái nhìn buồn nhưng đầy tức giận “Nhưng khi em thực sự quan tâm anh, như vậy là em hành động thái quá , phải không?”

Ngay lúc đó , ChanYeol đã hận vì tối qua không cắn xuống lưỡi mình . Anh biết rằng họ khác nhau . BaekHyun bày tỏ sự quan tâm của mình hơi quá và luôn thấy sự căng thẳng trong lời nói của cậu , trong khi ChanYeol chỉ muốn mọi chuyện lắng xuống một cách yên ắng . Nhưng anh quên rằng chính những thói quen đó đã tạo nên BaekHyun , nặng lời với những điều đó cũng có nghĩa là làm tổn thương người bạn đời của mình . ChanYeol nghiêm túc , xoay chiếc ghế và kéo BaekHyun đứng lên . BaekHyun vùng vằng chống cự , ChanYeol mạnh mẽ kéo cậu ấy cho đến khi BaekHyun miễn cưỡng đứng dậy. Kéo cậu sát vào lòng , nhấn chìm cậu trong vòng tay anh , ChanYeol đặt cằm trên đỉnh đầu của BaekHyun “Anh không có ý đó” Siết chặt vòng tay mình hơn , ChanYeol tiếp tục “Anh xin lỗi , Baek”

BaekHyun cuối cùng di chuyển cánh tay của mình , từ từ chạm vào lồng ngực trước khi vòng tay quanh eo ChanYeol “Anh có nhiều thay đổi trong thời gian gần đây trong thời gian gần đây, Yeol…”

ChanYeol mím môi , anh biết tâm trạng mình gần đây không ổn . Thiếu ngủ và làm thêm giờ đã làm anh mệt mỏi . Chuyện này với ChanYeol không những gây ra đến cơ thể mình bao nhiêu khó chịu mà còn ảnh hưởng không tốt đến mối quan hệ với BaekHyun “Anh biết , anh xin lỗi”

Lúc này , ChanYeol không biết làm gì hơn ngoài xin lỗi . Anh không thể thực hiện lời hứa , anh không thể về nhà sớm hơn hay cắt giảm công việc đi hoặc ngủ nhiều hơn một chút . Việc đó dường như không thể vì anh biết mình không có khả năng thực hiện được. Tốt hơn hết chính là không hứa hẹn còn hơn là hứa một lời hứa mà bản thân biết không thể thực hiện được !!!

Nếu không phải căn phòng quá yên tĩnh , ChanYeol sẽ không thể nghe được tiếng sụt sịt của BaekHyun . Khi anh cố gắng nhìn vào khuôn mặt cậu ấy , BaekHyun chỉ ôm chặt , khó khăn ép khuôn mặt mình vào ngực ChanYeol cố không cho anh nhìn thấy .

ChanYeol ngẩn ngơ một lúc sau đó dịu dàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu BaekHyun “Anh không nên làm em buồn” ChanYeol thì thầm “Anh đang cố gắng để mọi việc tốt hơn”

Một lúc sau , BaekHyun ngẩng đầu lên “Em lo cho anh , anh biết mà , phải không?” ChanYeol gật đầu “có những lúc , em thấy hối hận vì đã mua căn nhà này . Mỗi đêm em điều cảm thấy có lỗi , Yeol” BaekHyun thổn thức “Anh đã làm việc vất vả để cho em có một cuộc sống tốt và bây giờ anh như thế này . Em -”

ChanYeol ngắt lời BaekHyun với ánh mắt lạnh “Dừng lại đi BaekHyun , em không cần phải cảm thấy có lỗi về bất cứ điều gì . Anh yêu em . Anh đã làm điều này vì em . Anh như thế không phải lỗi do em . Đó là do công việc , đừng đổ lỗi cho mình”

“Nhưng nếu chúng ta chọn một ngôi nhà trong thành phố , sau đó-”

“Nó sẽ vẫn như vậy” ChanYeol lập luận “Cũng sẽ là số lượng công việc như vậy , cùng một khối lượng vấn đề anh cần phải giải quyết . Thêm vào nữa , em sẽ không có cuộc sống yên tĩnh , em cần phải tập trung viết sách . Anh biết cuốn sách em đang viết quan trọng với em như thế nào . Đó là cuốn sách đầu tay của em và em không thể bị bất cứ cái gì làm phiền nhiễu . Đó là lí do tại sao chúng ta ở đây . Đó là lí do tại sao anh chọn nơi yên tĩnh này . Anh đã làm điều đó cho em , nếu anh có cơ hội thay đổi bất cứ điều gì , anh sẽ không thay đổi gì hết , vì anh đã hứa với em về một căn nhà như thế này . Một thiên đường nhỏ của anh mỗi ngày làm việc mệt mỏi , Baek”

BaekHyun cắn môi nhìn xuống , buông tay mình ra khỏi vòng eo của ChanYeol và nắm lấy góc áo của anh ấy “Việc đi lại mất quá nhiều thời gian , đoạn đường quá dài . Anh phải lái xe vào sáng sớm lẫn đêm khuya . Em không muốn anh xảy ra tai nạn khi giữ cho mình được tỉnh táo” BaekHyun nói với giọng run run , cậu thở dài và nhìn ChanYeol “Yeol, xin anh hãy suy nghĩ đến việc mua thêm một căn hộ tạm thời trên thành phố . Một nơi anh có thể nghỉ ngơi nếu không thể về nhà”

ChanYeol định mở lời tranh luận , nhưng BaekHyun đã nhìn anh “Em không muốn anh đi , em không muốn chúng ta sống xa nhau , nhưng nếu đảm bảo sức khỏe của anh , em nghĩ-”

“Baek, ít nhất là cuối ngày anh vẫn có thể gặp em” ChanYeol ngắt lời “Anh có thể cảm thấy mệt mỏi như sống trong địa ngục , có thể nhìn anh tồi tệ nhưng ít ra , khi trở về nhà còn có em bên cạnh”

“Nhưng nếu anh bị tai nạn lúc lái xe, việc đó lại là chuyện khác , ChanYeol” BaekHyun nhìn ChanYeol với ánh mắt kiên định , giọng nói cứng rắn “Em không muốn . Nếu một ngày anh không về và nơi mà em gặp anh chính là nhà xác để nhận diện thi thể thì sao???”

ChanYeol hạ tầm mắt của mình xuống , hai tay đặt lên vai BaekHyun “Baek-”

“Yeol , em đã suy nghĩ kĩ rồi” BaekHyun nói , cố gắng làm bầu không khí bớt căng thẳng “Như vậy sẽ tiện hơn so với việc phải thuê phòng ở khách sạn”

“Baek, anh không quan tâm” ChanYeol rên rỉ “Bất kì điều gì , chỉ có em là người duy nhất làm anh có cảm giác bình yên trên đời này , là người khiến anh ý thức được bản thân mình . Một căn hộ trên thành phố anh sẽ được ngủ thêm một hai tiếng nữa , nhưng … chết tiệt … anh chỉ muốn ở bên cạnh em!!!”

“Vậy … chúng ta hãy bán căn nhà này” BaekHyun nói một cách tuyệt vọng

ChanYeol nhìn cậu kinh ngạc “Sao cơ???”

BaekHyun nhíu mày “Chúng ta hãy bán nó . Cùng nhau trở lại thành phố , như vậy sẽ-”

‘Không’ ChanYeol gầm lên “Chúng ta không bán căn nhà này . Anh mua nó là bởi vì nó thật hoàn hảo với em , là những gì em cần”

“Nhưng , ChanYeol-”

“Anh nói không , BaekHyun” ChanYeol nói , cho BaekHyun một ánh nhìn quả quyết “Anh không muốn em phải từ bỏ nơi này . Anh không muốn đưa em đến nơi mà cuộc sống ngoài kia luôn luôn ồn ào , hối hả”

BaekHyun im lặng một lúc lâu trước khi hỏi “Vậy bây giờ anh nghĩ , phải làm như thế nào??”

ChanYeol nhìn xuống , anh vuốt ve cổ BaekHyun trước khi đưa tay chạm vào hai má cậu “Được rồi , chúng ta sẽ…” Anh chặc lưỡi và hít một hơi thật sâu “Vậy …chúng ta sẽ tìm một căn hộ , nhưng chúng ta sẽ cùng nhau ngồi xuống và lập ra một kế hoạch” ChanYeol nói “Giống như , khi anh có một tuần bận rộn , em phải đến thăm anh ít nhất bốn lần một tuần để nấu cho anh ăn . Bởi vì anh cần em , Baek” .

BaekHyun gật đầu , cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng ChanYeol cũng đồng ý “chúng ta sẽ không để khoảng cách là một vấn đề , đúng không? Chúng ta sẽ gọi- không , em sẽ gọi cho anh trong thời gian nghỉ trưa hoặc bất cứ lúc nào anh rảnh rỗi. Anh phải nói trước với em nếu hôm đó anh muốn về nhà . Nhưng cuối tuần anh phải dành thời gian hai ngày , thứ Bảy và Chủ nhật để về với em , bởi vì em cũng rất cần anh…”

Nắm bàn tay , khẽ đan vào nhau , ChanYeol nới lỏng vai “khi nào em muốn bắt đầu đi tìm kiếm??”

“Không phải đều phụ thuộc vào lịch làm việc của anh sao?” BaekHyun mỉm cười nhắc nhở

BaekHyun nói đúng , tất cả những gì họ muốn làm đều phải phụ thuộc vào lịch trình của ChanYeol . Trước đây không như vậy , những ngày họ mới cưới ChanYeol mặc dù bận rộn nhưng anh đã cố gắng sắp xếp mọi việc để dành thời gian cho BaekHyun . Bây giờ mọi việc đều đã được sắp đặt . Những cuộc họp và thuyết trình dường như không thể hủy bỏ hoặc thay đổi thời gian , bởi không thể dời lịch họp khi một người nào đó muốn về bên cạnh vợ mình hay người yêu của họ . Mặc dù mọi thứ đều đã thay đổi , nhưng hai người đã cố gắng thích nghi với điều đó , đặc biệt là BaekHyun . ChanYeol có thể không nhận thấy vì anh ấy là người trong cuộc nên BaekHyun tinh ý hơn , cậu yên lặng dõi theo ChanYeol từng bước thăng tiến và từng bước rời xa cậu..

“Chúng ta sẽ đi khi anh có một ngày nghỉ” BaekHyun đề nghị

“Anh không có bất kì ngày nghỉ nào , Baek”

BaekHyun mỉm cười và đấm nhẹ vào người ChanYeol “Em biết” cậu thở dài một hơi và nhún vai “Em sẽ đi xem nhà và chúng ta sẽ đến đó khi anh có thời gian . Nếu không , em sẽ chọn nó hộ anh”

Sau khi xem xét nét mặt của BaekHyun một lúc , ChanYeol nhẹ nhàng hỏi “Em chắc việc này ổn chứ???”

BaekHyun nhẹ nhàng gật đầu “Có, nó sẽ giống như việc chúng ta sở hữu hai ngôi nhà . Mọi việc sẽ ổn thôi”

BaekHyun choàng tay quanh eo , ôm lấy chồng mình, cậu vùi mặt vào ngực ChanYeol thì thầm “Chúng ta sẽ ổn thôi”_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro