•C1•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seungho...em yêu anh"

Choi Seunghee tuyên bố với mọi người. Nhưng Yang Seungho. Nhân vật chính của câu nói vừa rồi. Hắn ta lại rất ghét như vậy. Ghét bị Seunghee theo bám đuôi. Hắn không yêu cậu. Hắn chỉ xem cậu là thứ bỏ đi. "Đồ đồng tính luyến ái!" Yang Seungho chưa từng đối xử tốt với Seunghee. Mọi thứ Seunghee làm anh ta đều ghét bỏ. Phủ nhận mọi thứ. Hắn làm lơ Seunghee. Những gì Seunghee lo cho hắn. Được hắn sẽ chú ý xem. Nhưng là xem kịch. Vì cứ một lần Seunghee lo cho hắn. Là một lần bị hắn sỉ vả. Và bị mọi người cười cợt. 

Những lần Seunghee mua đồ ăn cho hắn. Hắn nhẫn tâm cho vào sọt rác. Chép bài hộ hắn. Hắn xé ngay trang đó. Hắn bị bệnh cậu đến thăm. Nhưng? Nhận lại được gì? Chỉ là...đau khổ.

Seunghee biết rõ...yêu Yang Seungho nhà hắn. Nhất định sẽ chẳng có gì tốt đẹp. Seunghee không hiểu sao cứ vấn vương. Vẫn không buông tay được người đó. Trái tim dần héo hon. Seunghee đã theo đuổi hắn suốt "năm năm ba mươi sáu ngày mười giờ bảy phút" cho đến lúc này. Cậu không biết tại sao cứ theo hắn. Chỉ hiểu cậu đã quá yêu hắn.

Đến nổi cậu có thể bỏ tất cả. Bỏ mọi thứ. Chỉ đổi lại một lần được hắn yêu. Nhưng...sao khó thật. Người ta nói thời gian làm thay đổi mọi thứ. Sau cứ mãi hắn không thay đổi cách nghĩ. Về một cuộc tình...nam và nam?

"Nhưng tôi không yêu cậu!"

Seungho nhẫn tâm nói thẳng. Đây rõ ràng là lần thứ n-1 mà Seungho nói như vậy. Vì Seunghee tin rằng. Một lần còn lại đó...anh sẽ...nói yêu cậu

"Đừng bám theo tôi. Cậu tìm hạnh phúc của cậu. Tôi tìm hạnh phúc của tôi. Nếu không tôi muốn nói cho mọi người nghe. Cậu là...một thằng...GAY!"

Hắn lại nhẫn tâm bồi thêm. Mọi người nhìn Seunghee trong ánh mắt kinh tởm. Seunghee rơi những giọt nước mắt đau thương. Nhưng Seungho lại cho rằng. Đó là một sự giả tạo...

"Đừng giả tạo, Choi Seunghee! Đừng chơi trò này...khóc nhiều hơn, tôi vẫn không yêu cậu!"

Nhưng Choi Seunghee vẫn níu kéo hi vọng cuối cùng. Cậu lau đi những giọt nước mắt. Nhìn thẳng vào hắn. Trong sự tuyệt vọng...cậu thều thào hỏi

"Vậy...em chỉ muốn hỏi anh. Từ năm năm nay. Anh xem em là gì?"

Cậu nói...hơi thở đều đều. Thật vô nghĩa mà...

"Tôi có gì khi trả lời cậu?"

"Trả lời em...anh sẽ...không nhìn thấy em nữa. Em sẽ rời xa anh!"

"Nói được làm được?"

"Đương nhiên. Nhưng hãy nói thêm một thứ. Anh nếu xem em là một thằng...ga...y gay thì..."

"Không cần thì gì cả. Tôi xem cậu là như vậy! Bây giờ..."

Chưa nói hết. Hình dáng nhỏ bé đã biến mất. Cậu chạy thật nhanh. Và thật nhanh...vì đã hết dũng khí để nghe hắn nói tiếp. Thì ra bấy lâu nay cậu chỉ giả vờ...nghĩ rằng. Hắn yêu mình. Nhưng hắn đâu có hiểu. Cậu yêu hắn. Yêu vô cùng...nước mắt lã chã rơi...cậu chỉ dám bước đi. Không dám dừng...

Sai rồi!

Vì cậu không thể dừng. Cơ thể không còn theo sự điều khiển của cậu. Thật đau...

Bỏ ra ngần ấy thời gian. Nhận lại...chỉ là...một khối ưu tư...





𑁍𑁍𑁍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro