•C4•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seunghee lười nhác nhấc người khỏi chiếc giường êm ái. Hôm nay cậu dậy khá trễ nhỉ!? Còn hắn? Hình bóng mờ ảo. Cơn đau day dẵn lại xâm nhập vào cơ thể. Mắt cậu cũng bắt đầu mờ dần. Căn bệnh này cậu đã sớm phát hiện. Cha cậu qua đời cũng vì nó. Sau ba năm phát hiện ra bệnh trạng của mình. Ông đã rời xa nhân thế mãi mãi. Seunghee biết bệnh mình đang chuyển biến rất xấu. Nhưng cậu cũng chẳng muốn níu kéo thêm gì nữa. Vì lý do để cậu tồn tại đến hôm nay. Ngoại trừ con người tên "Yang Seungho" kia ra chẳng còn ai. Mẹ cậu thì vẫn còn một người con. Đó là Choi Yerin chăm sóc. Đó là đứa em cậu rất mực thương yêu. Để Yerin chăm sóc cho mẹ. Cậu cũng không gì phiền hà.


--- cạch ---


"Seunghee"


Hắn nhẹ giọng gọi. Cậu còn lơ đãng tưởng là ai. Thì ra là hắn. Mà hôm nay hắn không khỏe à? Sao có thể nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy? Chẳng phải trong mắt hắn cậu chỉ...chỉ là thằng đồng tính. Thằng...gay?


"Sao? Hôm nay có ai đến sao? Cần đóng kịch à!?"


Chắc là như vậy rồi. Ngoài ra cậu không nghĩ được lý do nào cả. Một lý do chính đáng để hắn nói như vậy...có có phải...hắn thay đổi suy nghĩ về cậu.


Nhưng...


Hắn bỗng ôm ghì lấy cậu. Cái ôm ấm áp. Cậu bị sốc nặng. Người đơ như tượng. Mặc cho thời gian trôi đi. Hắn hôn lên mái tóc cậu. Nhẹ nhàng bảo


"Không ai đến cả!"


"Thế sao còn diễn kịch?"


"Chẳng phải đã thoả hiệp. Tôi phải quan tâm cậu sao? Tôi thấy quan tâm như vậy là đang làm đúng hợp đồng. Có gì sao?"


Ồ thì ra là vì hợp đồng. Choi Seunghee à. Cậu sai rồi. Hắn đâu vì cậu. Đâu vì yêu cậu. Đâu vì...


Cậu còn níu kéo một hi vọng viển vong. Đúng là...đúng là gì nhỉ? Cậu không thể nói là yêu thương hi sinh. Mù quáng hay bất cứ thứ gì. Mà cứ kệ nó đi. Không cần thật. Dù gì cũng không kết quả. Thế bỏ nó đi. Không cần quan tâm đâu. Diễn, thật, làm tốt hợp đồng,...tất cả đều được. Chỉ là rất đau!!!


"Ừm. Hôm nay chúng..."


"Làm sao?"


Hắn lạnh lùng hỏi lại. Đôi mắt lơ đãng nhìn nơi khác. Vòng tay đã rời xa tấm thân nhỏ bé của cậu.


"Anh...dẫn...em đi công viên được không?"


"Ừm"


Hắn trả lời xong thì rời đi. Cậu vừa xuống nhà đã nghe một người nói.


"Cậu Seungho, chuyện cậu nhờ tôi đã làm xong!"


"Ừm. Ra ngoài đi!"


Cậu mới nhận ra. Đó là X một người có tiếng trong thế lực ngầm. Được biết đến với cái tên Gyuchan. Ngoài ra đều không biết thêm gì. Thì ra Yang Seungho quen biết rộng thật.


Gyuchan vừa rời đi. Cậu vừa xuống nhà. Sắc mặt hắn biến sắc. Trở nên lo âu nét gấp gáp.


"Seung...seung...hee mau...về nhà cậu..."


"Có gì à Seungho? Mọi người bị làm sao?"


"Mẹ...mẹ và và...Yerin đã...bị người ta..."


Những lời tiếp theo của hắn cậu không để ý được nữa. Đôi tai ù ù...cậu chạy thật nhanh. Cậu vừa đến nhà...


"Mẹ...!!! Yerin!!! Mọi người đâu???"


Đáp lại cậu là sự im lặng. Hai thân thể nhuộm đầy máu. Cậu vội vàng đến nâng đầu mẹ mình. Cậu kêu gào...kêu gào...tất cả thật vô ích. Em cậu...cũng mãi mãi ra đi...thế là từ nay chẳng còn ai bên cậu. Cậu vốn dĩ đã rất đau. Có phải bây giờ hết lý do để sống tiếp không?


Căn nhà từng là tổ ấm. Cứ như vậy...cứ như vậy...mọi người đã rời xa cậu thật rồi. Cậu...chỉ còn một mình...


Hắn đến ôm lấy thân hình mảnh khảnh. Trong lúc này...cậu không nghĩ được gì nữa. Nước mắt giàn giụa. Phủ một màn sương dày đặc ngay trước mặt.


Ngày thứ hai...trong bản hợp đồng...một tháng...không ngờ trôi qua...và đau như vậy!?





𑁍𑁍𑁍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro