•C3•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng bình minh hé dạng. Khi những tia nắng xé không trung tiến vào mắt cậu và hắn. Hắn nhăn nhó mở mắt. Rút tay ra khỏi đầu Seunghee. Hắn nói

                             
"Kể từ hôm nay, một tháng ấy sẽ có hiệu lực. Cho tới...để xem hôm nay là...4/11. Vậy 4/12 chúng ta sẽ..."

                             
"Ly hôn!"

                             
Cậu biết hắn sẽ nói. Nên thôi nói luôn. Đợi hắn tự nói có phải rất đau sao?

                             
Sau khi vệ sinh cá nhân xong. Hắn và cậu xuống nhà dùng bữa sáng. Thích thật nha. Thức ăn nhà hắn món nào cũng bắt mắt. Món nào cũng thơm và ngon cả. Nhưng cậu chỉ từ tốn ăn. Trong bữa cơm chẳng có tiếng nói chuyện nào cả. Người làm trong nhà bị không khí này làm cho khiếp đảm. Đúng là ngoài nhịp tim đập. Hơi thở, và tiếng gắp thức ăn ra. Không có một tiếng động nào.

                             
Bỗng...bệnh cậu tái phát. Căn bệnh này quả thật phiền hà. Nó làm cho tay cậu cứng ra. Không thể tiếp tục cử động. Và...cậu không thể giữ được cái bát đang cầm. Tay cậu...nới lỏng và...

                             
Bốp!!!

                             
Tiếng thủy tinh vỡ. Những cái chén thủy tinh trong nhà hắn rất nhiều. Vì hắn thích sưu tầm nó. Điều này Seunghee biết chứ. Cậu im lặng. Cậu biết mình đã phạm trọng tội. Đồ vật của hắn dám như vậy? Có phải...muốn chết!?

                             
"Xin..."

                             
"Không sao! Người đâu?"

                             
"Dạ"

                             
"Dọn cái phần đó (chỉ vào vật trên sàn) lấy cái bát mới cho vợ tôi!"

                             
Từ vợ của hắn cũng rất gượng gạo. Cậu biết chứ. Tình cảm này cũng chẳng đến đâu. Hắn cư xử như vậy. Chính là...quá được rồi. Cậu mỉm cười. Cúi người ăn từ tốn. Hắn vừa ăn xong liền lau miệng, cười nhạt nói

                             
"Tôi đến công ty chiều về muộn. Không cần đợi!"

                             
"Em..."

                             
Chưa nói hết bóng hắn đã khuất dần. Khi cánh cửa chính của căn nhà đóng lại. Tiếng rồ ga từ chiếc Lamborghini nổ lên...và tan biến. Nước mắt cậu không kiềm được nữa. Cậu ngửa cổ. Cố ngăn lại dòng nước mắt không nghe lời. Nhưng công sức vô bổ. Thôi thì cứ để nó rơi. Cuộc tình này từ đầu do cậu tự biên tự diễn. Nên không cần phải trách cứ ai.

                             
Chiều tà...

                             
Ánh hoàng hôn lấp ửng xa xa. Nơi cửa sổ tầng 2 nhà hắn. Đâu đâu cũng có thể nhìn thấy. Tất cả những ánh nắng lấp ló ấy. Có thể nhìn được ánh chiều tà sắp tan biến. Nhìn thấy được khung cảnh Seoul khi về chiều. Những tòa nhà chọc trời. Những ngọn gió lành lạnh báo hiệu sắp vào đông.

                             
Cậu khoanh tay. Mắt nhìn thật xa và vô tận.

                             
---Cạch---

                             
"Cậu đã ăn cơm chưa?"

                             
"Vẫn chưa! Anh về sớm được à?"

                             
"Ý là sao? Tôi về sớm cậu không vui? Được vậy tôi đi nhé!?"

                             
"Khô...ng. Rất vui!"

                             
"Ăn cơm thôi!"

                             
"Vâng"

                             
Hắn đi tắm. Cậu xuống nhà trước. Bàn ăn đã dọn được thịnh soạn. Cậu ngồi vào bàn. Vừa rót ly nước định cầm lên uống. Cơn đau từ các cơ lại ập tới. Cố gắng giữ chặt cái ly trong tay. Cậu cứng đờ người. Đặt được ly nước xuống bàn. Cậu đờ đẫn...

                             
Hắn vừa xuống đến. Dù hắn không yêu cậu. Cho dù hắn xem rẽ cậu. Cho dù hắn xem cậu là một thằng đồng tính. Cho dù hắn không muốn lấy cậu...cho dù hắn không muốn diện tiếp lý do. Vì hắn cũng yêu cậu. Chỉ là hắn không thừa nhận được. Hoặc...vì...hắn đang toan tín một việc nào khác nhỉ!?

                             
"Cậu có sao không? Có cần..."

                             
"Không sao. Em vẫn ổn mà"

                             
Cậu cười. Cậu mãn nguyện. Vì có lẽ đây là lần đầu hắn đối tốt với cậu. Liệu có còn lần sau? Cậu lại cười khổ.

                             
Hắn nhăn mặt. Hàng lông mày nhíu lại. Lộ ra vẻ khó hiểu. Nhưng hắn vẫn không nói thêm gì. Cúi đầu ăn. Sau hồi cố gắng. Cơ thể ổn định lại. Cậu cũng bắt đầu ăn. Món ăn này khá hợp khẩu vị cậu. Rất ngon nha.

                             
"Dì làm món này sao dì Park?"

                             
"Dạ...là..."

                             
"Là tôi làm!"

                             
Hắn không nhanh không chậm nói. Hắn im lặng nãy giờ liền lên tiếng. Phá tan bầu không khí ưu tư. Cậu nhếch môi cười. Hắn có thể nấu ăn. Cho là nấu cho cậu ăn. Ừm...thế cũng tốt. Một ngày cũng tốt. Không sao. Cho đến phút cuối như vậy là ổn rồi.

                             
"Không ngon à?"

                             
"Ng...on. Nhưng anh về lúc nào sao nấu..."

                             
"Tôi về sớm! Cứ hỏi nữa...thì đừng ăn..."

                             
"Em không hỏi nữa đâu!"

                             
"Ừm. Ăn nhiều vào. Cậu ốm thật đấy!"

                             
Sau khi ăn xong...

                             
Hắn cùng cậu ra sofa ngồi. Cùng nhau ngồi xem các chương trình truyền hình. Hắn lại cười nhếch môi vẻ đùa cợt. Khi lại nhìn thấy một đôi nam nữ nắm tay. Đúng hắn rất ghét thứ đó. Con gái không ưa! Con trai không thích! Đúng là khó ở...

                             
Nhưng làm sao bây giờ? Cậu quá yêu hắn mà.

                             
Đến quá khuya...gần 23 giờ. Cậu buồn ngủ. Liền đi lên phòng. Hắn cũng lên chung. Sau đó...hắn cùng cậu ôm nhau ngủ. Trong vòng tay kia...cậu cảm thấy rất ấm áp. Hắn vùi đầu vào tóc cậu. Hương thơm làm hắn say đắm. Hắn chua xót nghĩ

                             
- Nếu cậu là con gái. Có phải tốt hơn không?

                             
Cậu im lặng chìm vào giấc ngủ. Hắn cũng bình thản chìm vào mộng đẹp...

                             
Thế là...ngày thứ nhất. Trong một tháng...hợp đồng...kết thúc. Cũng mong mỗi ngày đều như vậy nhỉ!?





𑁍𑁍𑁍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro