thorne/allain | selcouth.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❝ the silent dissenter x the reminiscene blade ❞

nghe nói thorne không thể nghĩ ra được những cái tên cho thứ màu sắc kì lạ, hoặc những thứ màu sắc kì lạ, hiển hiện trong đôi mắt allain.

(*) selcouth (adj.) (old english) đẹp đẽ, lạ thường, kì diệu, hiếm có; unfamiliar, rare, strange, and yet marvelous.

note; đọc cho vui thôi nhé.

/

thorne là một thiên tài.

cố nhiên một thiên tài thì phải biết tất cả mọi thứ trên đời. và giả như thorne không biết một điều gì đó, hẳn là cậu ta sẽ bứt rứt và dằn vặt đến độ nhất mực phải tìm hiểu nó cho kì được mới thôi. thorne không muốn tưởng tượng đến ngày có một ai đó tới và vô tình trở thành một ám ảnh in hằn trong tâm trí cậu ta.

đó là thorne của một tháng trước - kẻ vẫn giữ được danh vị thiên tài của mình.

hiện tại, thorne đang vô cùng bực bội. cậu ta không thể nghĩ ra được những cái tên ứng với từng thứ màu sắc kì lạ trong đôi mắt allain. lòng tự tôn sáng loáng và vững chãi như một thành trì hoàng kim khổng lồ của thorne đã bị tổn hại theo cái cách ghê gớm nhất, đúng như những gì cậu đã mường tượng ra.

thorne đã luôn ngắm nhìn allain, nhưng chỉ để tìm ra thứ màu sắc lấp lánh kì quặc bao phủ đôi mắt ấy, và chỉ thế thôi. chỉ thế thôi. thorne quả quyết, chứ không phải là vì đôi mắt của allain rất đẹp đẽ/lạ thường/kì diệu/hiếm có hay gì cả. hoàn toàn không. thorne không tin vào chúa trời hay thần phật, nhưng nếu họ thật sự hiện hữu trên cõi đời này, thì cậu ta xin kính cẩn bật ra một lời thề, với tất cả sự tự tôn còn sót lại, rằng thorne không thích đôi mắt sâu thẳm của allain nhiều đến như thế kia.

cậu lại giật mình vì ánh nhìn bất thần của allain, từ phía xa, đang găm chặt lên khuôn mặt mình, một lần nữa. thorne đáp lại anh bằng đôi mắt sắc như dao nhưng đầy nghi hoặc. và thứ màu sắc rực rỡ như những vì sao bừng sáng trong ánh nhìn của allain là nguyên do cho tất cả mọi cảm giác kì quặc và phiền phức thorne phải trải qua. đôi khi cậu nghĩ rằng chỉ cần nhìn thẳng vào đôi mắt của anh hơn một giây, cậu đã có thể bị rút cạn linh hồn và sẽ phải kiệt quệ tồn tại với cái xác trống rỗng suốt phần đời còn lại. đương nhiên không phải theo nghĩa tiêu cực đâu, có lẽ thế.

thorne đột ngột thấy tâm can mình ngứa ngáy.

cậu vẫn giữ ánh nhìn chăm chắm lên allain. trí óc mơ hồ hiện ra một vòm trời thăm thẳm nuốt chửng thái dương, một đại dương cô độc và đầy hiểm họa, một viên ngọc lam óng ánh được mài dũa rất khéo, và nhiều thứ khác nữa. chúng có một vẻ đẹp thuần túy và nguyên gốc, hẳn thế, và chúng không mang tên 'màu xanh' mà là 'allain'. điều này nghe có vẻ ngớ ngẩn, vì vậy thorne quyết định sẽ giữ chúng cho riêng mình, và giấu kĩ chúng khỏi phần còn lại của thế giới.

vì thorne không phải là một nhà văn thường hay mơ về một miền đất hứa xa lắc hay một gã họa sĩ khốn khổ suốt một mảnh đời tàn vì nàng thơ của gã, vậy nên cậu tự cho phép bản thân lược đi bất kì danh từ hoặc tính từ nào khó hiểu, bóng bẩy và không cần thiết để miêu tả đôi mắt của anh. rồi thorne lại bắt đầu tự hỏi bản thân câu hỏi nhàm chán đã được nhắc đi nhắc lại một ngàn lần, và trong đầu thì liệt kê vô số sắc xanh, chỉ để tìm thấy gam màu nào đó tương đồng với đôi mắt từng khiến cậu điêu đứng: xanh lơ, hồ thủy, xanh mòng két, xanh cô ban, xanh bạc hà, xanh khói... nhưng hiển nhiên là, ngay từ khi bắt đầu, cậu đã thất bại trong việc tìm thấy gam màu chính xác nhất. hoặc có thể thorne đã miễn cưỡng đúng một phần nhỏ, vì trong đôi mắt của allain, ngay lúc này đây, đang phản chiếu lại một nửa thế giới xung quanh cậu.

sau tất cả, thorne cảm giác như thể cậu đã ngu ngốc sa vào một vũng lầy quánh đặc và chẳng thể nào tìm thấy một lối thoát. có thể allain đã lừa phỉnh cậu với đôi mắt kì lạ đó: chúng đã làm rối tung mọi thứ đang trong trật tự vốn có và thorne thì không thể tự coi bản thân là một thiên tài được nữa. đó là một lời cảnh báo đáng để tâm và cậu cần làm gì đó ngay bây giờ. nhưng khi thorne thấy đôi vành tai và gò má của allain chuyển màu đỏ ửng, hơn hết là những vết sẹo dài của anh khiến cậu bắt buộc phải đưa mắt đến những nơi không cần thiết. và giờ thì lại có những thứ rắc rối và lộn xộn hơn xuất hiện: mái tóc của allain, làn da của allain, khóe môi của allain, những vì sao rải rác nơi đáy mắt... và hàng trăm những chi tiết nhỏ trên cơ thể anh. tất cả những thứ đó, thorne muốn lướt qua chúng, chạm vào chúng, tất cả, và không có ngoại lệ nào hết. thorne muốn biết rõ allain hơn violet, và sau này sẽ là hơn cả butterfly. ấy có thể là một mong muốn kì quặc, ngớ ngẩn và không đáng có, nhưng thorne đã tự cam đoan với bản thân rằng nó ổn, và cũng bởi vì thorne là một thiên tài, khi một thiên tài nói điều gì đó ổn thì tức là nó sẽ ổn. thế đấy.


mong muốn đó bật ra khỏi nơi nó lẩn trốn suốt một thời gian dài như thế là bởi đôi mắt của allain. thorne không phải là một người kiên nhẫn. và sự kiên nhẫn cuối cùng của thorne đến từ một ranh giới bền vững chưa thể phá vỡ giữa hai người. nếu không phải vì cậu vẫn phải giữ khoảng cách nhất định với allain, có khi bây giờ cậu đã vật anh xuống đất rồi cũng nên. nhưng thật may mắn vì thorne đã không làm vậy, với chút lí trí ít ỏi cuối cùng của mình.

một niềm khao khát hiếm hoi rộn lên trong tâm khảm thorne.

và ngay chính giây phút đó, những từ ngữ câm lặng bật lên trong đầu cậu.

cậu ta muốn allain.

nhưng allain vẫn im lặng nhìn thorne. những lọn tóc dài rủ xuống hình như đang bừng sáng vì ánh nắng gắt gao của mặt trời. còn đôi mắt anh thì lấp lánh hơn tất cả mọi thứ xung quanh, có thể là bởi một điều gì đó thorne chưa từng để ý. allain nhìn cậu trong một giây, và mỉm cười hết mực dịu dàng.

dường như cả thế giới đã mờ nhoè đi sau nét cười ấy.

thorne bặm môi và bật lên một tiếng hằn học, đáy mắt gằn lên tia cảnh cáo, rằng nếu allain chỉ cần nhìn cậu và cười như thế một lần nữa thôi, địa điểm tiếp theo của anh sẽ là trên giường thorne.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro