4. vì mọi thứ cứ ập vào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

con người ta ngỡ tưởng mình mạnh mẽ lắm nhưng hoá ra lại chẳng thế. ta rong ruổi đến miền đất hứa, rồi chôn ngập mình dưới chín muồi màu đất lõm. thôi ai ơi, ta buồn vì những thứ ta chẳng đáng. ta đi đời với mấy bận chưa vỡ, và hỡi ôi, cứ nghĩ đến mấy câu rành rõi người khuyên lại chẳng khá hơn được.

nàng son lại được đưa vào diện chẳng còn phương thức cứu, nàng cứ thế vơi đi mấy nỗi niềm lúc còn trần thế. cõi đời của nàng chẳng mấy khi liền mạch, và rồi vỡ oà; đứt sợi mấy bận tơ. đỉnh đầu, áng mây, chưa cách nào chạm được để mà rũ mình xuống thung lũng xanh. và nom thật buồn cười, đời nàng, vẫn còn được yêu.

nàng yêu gã câu trăng, những tưởng chiếc tình đã phá kén lòng tong nhưng đâu, không thể. gã ta đứng trên đỉnh đồi, và đợi mẹ trăng của gã xuống ôm mái đầu xanh mướt. đây, gã nào hay cái sự tồn tại của nàng qua bao năm bận lòng.

và, nàng son ấy vẫn biến đi mất diện cùng sứ giả sau bấy lần vòi vĩnh. nàng đánh thượt một hơi, trông ngớ ngẩn phải biết. thế, cớ sự gì khiến nàng nán lại? tạ ơn với đất, nàng chẳng còn thứ gì để tiếp tục ở bên bề cõi lạnh sương.

ta buồn vì những thứ chẳng đáng là bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro