chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ ai bào chữa cho anh vô dụng? Sehun hỏi khi nhìn Yoongi chạy ra khỏi thư viện.

Họ đã tìm thấy cậu, dù cậu đã trốn vào sáng hôm đó, nhưng họ đã tìm thấy cậu nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ chạy, Yoongi muốn đối mặt với họ, nhưng họ là alpha và có khả năng họ sẽ làm tổn thương cậu.

- Mày nghĩ mày định đi đâu thế hả omega?! - Đó là Jimin, người cũng ở phía sau cậu ấy.

- Đừng là một omega hèn nhát, chúng tôi chỉ muốn nói chuyện thôi!

Tiếng cười chế nhạo của cả hai người vang vọng khắp hành lang trong khuôn viên trường, có rất nhiều người đi lại nhưng không ai dám can thiệp vào những gì họ nhìn thấy.

Đến mức mà Yoongi đã lẻn quanh mọi người đủ để họ không tìm thấy cậu, Sehun dừng lại khi gã  không thể phát hiện ra mùi của omega đó, có quá nhiều mùi hương, gã không thể tìm thấy nó, nhưng Jimin có thể, mùi hương của đối tác Fated của cậu đã tỏa ra từ quán ăn tự phục vụ đông đúc đó, và hắn muốn vui vẻ một chút.

"Tìm hành lang đi, tôi sẽ ra vườn" Jimin nói, và Sehun nghe theo.

Khi Sehun khuất dạng, Jimin đi ra ngoài vườn, mùi thơm của người bạn đời không nồng, rất dịu và rất ngon, hắn không thể phủ nhận điều đó.

hắn chậm rãi bước đi hít hà không khí, có rất nhiều mùi hương hỗn hợp khác, nhưng mùi của Min Yoongi khiến cậu nổi bật hơn cả.

"Tôi đã tìm thấy Em mèo con," hắn nói với chính mình và sau đó đi thẳng vào một số bụi cây.

Khi nhìn vào đó, hắn thấy cậu run rẩy cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, Jimin cố gắng nghe thấy tiếng sói của hắn trong một lúc bảo hắn đừng làm điều gì ngu ngốc, rằng hắn sẽ để omega của mình yên, nhưng Jimin không thèm để ý đến hắn, với một Với một nụ cười ranh mãnh, tôi nắm lấy vai Yoongi và dùng sức nhấc cậu ra khỏi bụi cây.

Omega, cảm nhận được sự kìm kẹp mạnh mẽ của alpha, không thể không cảm thấy ớn lạnh chạy dọc người, hắn đã bắt được cậu, giờ cậu lạc lối, cơn run của cậu không dừng lại cho dù cậu có muốn thế nào, con sói của cậu cũng vậy. sợ hãi.

- Chà, chà! Xem tôi bắt được ai nào.

Yoongi định bỏ chạy lần nữa.

- Dừng lại! cậu dừng lại, giọng nói ra lệnh thật kinh khủng và của Jimin thì thật sốc. Tốt lắm, ít nhất thì em cũng là một omega biết nghe lời, bây giờ đến đây với anh!

Yoongi muốn kháng cự, nhưng ngạc nhiên khi nghe con sói của cậu nói với cậu rằng không phải là một ý kiến hay khi không vâng lời alpha của cậu, alpha của cậu? cậu có ý gì khi nói vậy? Park Jimin alpha của cậu? Không thể nào!

Omega cảm thấy có ai đó đưa tay lên má mình, Jimin nhìn cậu với một nụ cười tinh nghịch. Yoongi không biết tại sao, thật tình cờ, tất cả bạn bè của cậu đều vắng mặt vào ngày hôm đó. Nhưng cậu đã hối hận vì đã không bỏ lỡ nó.

- anh muốn gì?! cậu kêu lên khó chịu, nhưng giọng nói của cậu phát ra hơi run.

- Cái gì, tôi muốn gì? Tôi muốn cậu chết ...

- tôi có làm gì anh đâu mà anh không hiểu.

Câu trả lời là một tiếng càu nhàu từ Jimin và sau đó hắn nắm lấy cổ áo sơ mi xanh mà cậu đang mặc và kéo cậu lại gần hơn.

- Tại sao anh làm điều này? Yoongi hỏi, cậu nắm lấy đôi tay đang ôm mình của Jimin, cậu không thích ánh mắt giận dữ mà cậu nhìn thấy trong mắt hắn.

- Bởi vì? Vì thực tế đơn giản là sự tồn tại khốn khổ của cậu làm tôi khó chịu, hơn nữa tôi ước gì cậu không ở đây, tôi muốn cậu biến khỏi tầm mắt của tôi.

Con sói của Jimin trông không vui chút nào về hành động của Jimin, nó muốn hắn ngừng nói những lời dối trá đó.

- Để tôi đi, làm ơn.

- Và tôi còn làm gì nữa? cậu thật thảm hại, đối mặt với một alpha như tôi, cậu thậm chí còn không thể.

- Làm ơn để tôi đi, tôi hứa sẽ đi...

Vì lý do nào đó mà cảm giác đau nhói, Jimin cảm thấy đau nhói trong lồng ngực, như thể có điều gì đó nói với hắn rằng hắn không nên để omega đó ra đi.

- Biết? Tao nghĩ tao nên cải thiện bộ mặt xấu xí của mày một chút -con sói của nó lại gầm gừ, dối trá là Jimin không thích nó.

Alpha giơ tay lên rồi nắm thành nắm đấm, Yoongi đã biết trước điều gì sẽ xảy ra nên cậu chỉ nhắm mắt chờ đợi tác động.

Nhưng nó không bao giờ đến, Jimin gần như dừng lại khi định đấm vào mặt Yoongi, hắn nhìn omega đang run rẩy, thấy đôi mắt cậu nhắm chặt, nghe thấy hơi thở thất thường của cậu, Yoongi mở mắt ra khi cậu không cảm thấy cú đánh và nhìn vào alpha trước mặt mình, hắn trông có vẻ lo lắng? Tôi đã không nhận được nó.

Tôi không hiểu nó chút nào.

Jimin nhìn omega, trông cậu rất sợ hãi, con sói của hắn đã ra lệnh cho hắn rằng điều tốt nhất là ôm cậu  muốn hắn ôm omega, nhưng hắn không làm, hắn buông ra, không nói gì bỏ đi. .

Đôi chân của Yoongi khuỵu xuống và cậu ngồi bệt xuống đất, để khóc sau đó, cậu chắc chắn cần ai đó ôm cậu sau cú sốc lớn mà cậu đã trải qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro