Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunhee thu lại điện thoại, giọng cô hơi run

"Thầy, là thầy thật sao?"

"Em lấy những hình này ở đâu?"

"Là...trong group fan của minh tinh Kang Taehyun ạ"

Beomgyu cảm thấy lòng nhẹ hơn phần nào, dù sao cũng không phải do nhà báo hay phóng viên chụp lại được.

"Thầy, người tặng thầy áo Ralph Lauren cũng là anh Taehyun sao?"

Beomgyu nhỏ giọng: "Em đừng nghĩ linh tinh"

Sunhee còn trong độ tuổi thích theo đuổi thần tượng, mọi thứ liên quan tới thần tượng đều có sức hút vô cùng mãnh liệt với cô

"Thầy, dù thế nào em cũng luôn ủng hộ thầy và anh ấy"

Sunhee nắm lấy tay cậu, chân thành mà nói. Beomgyu hơi buồn cười, cậu nhéo mũi cô bé

"Chỉ là bạn cũ lâu không gặp đi ăn một bữa với nhau, em nghĩ đi đến tận đâu rồi"

Dù rằng hai người thậm chí là bạn bè cũng chẳng đến.

Sunhee xoa xoa mũi, cô không đồng ý với cụm từ
"bạn cũ" này lắm. Cô đu Kang Taehyun lâu như thế, còn chưa thấy vị minh tinh ấy bị bắt gặp cùng ai đi ra ngoài ăn bao giờ.

"Trong group chat mọi người đang đồn ầm cả lên ý, có người nói là em trai của Taehyun, có người nói là diễn viên mới, có người nói là người yêu lâu năm, còn có người nói là tình một đêm cơ"

Sunhee thao thao bất tuyệt: "Nhưng thầy phải đế ý một chút, fan cuồng của anh Taehyun rất đáng sợ. Rất rất đáng sợ luôn ấy" Cô chỉ cần nhớ lại những vụ việc trước kia thôi vẫn còn rùng mình.

"Vậy em cũng ở trong group fan kín đó, em cũng đáng sợ sao?"

Sunhee chống nạnh, hơi lớn giọng: "Em không giống, em bỏ tiền để vào group kín để hóng thông tin đó"  Nói rồi mới nhìn xung quanh xem có ai vừa nghe tiếng không.

*

Ngày qua ngày, Beomgyu gần như quên mất lời cảnh báo của Sunhee, cũng thấy trên trang tin tức giải trí không có tin tức giật gân nào của Kang Taehyun mới khẽ yên tâm.

Tựu chung lại, Beomgyu không cho rằng những lời cảnh báo của Sunhee là một điều gì đáng sợ cho lắm, cho đến khi cửa nhà cậu bị dán một mảnh giấy. Giống như lời cảnh báo, bên trên là ảnh gương mặt cậu bị gạch đỏ, bên dưới kèm dòng chữ:

Tránh xa Kang Taehyun ra.
Đồ hồ ly tinh

Đây là lần đầu tiên cậu gặp những chuyện như vậy, tâm lý không tránh khỏi bị choáng ngợp. Beomgyu sợ hãi xé đi mấy tờ giấy dán trước cửa nhà, cậu nhíu mày nhìn xung quanh thấy không có ai mới vò đống giấy ném vào trong thùng rác.

Rõ ràng chỉ là một bữa ăn mà thôi, nếu như biết được cậu còn đã từng có một đoạn tình cảm với Kang Taehyun, biết được cậu cũng đã lên giường với anh. Vậy thì có lẽ cậu đến một mảnh xương cũng không còn.

*

"Em bị làm sao thế?"

Taehyun nhìn cậu đang nấu cơm, chống tay lên cằm mà nói

"Dạo này em đang suy nghĩ cái gì? Lúc nào cũng thấy hồn vía như trên mây"

Beomgyu chớp chớp mắt, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu

"Không có gì, dạo này trên lớp có hơi bận rộn. Anh thì sao?"

"Bộ phim ngắn kia cũng sắp hoàn thành rồi. Chắc mấy ngày tới đạo diễn Hwang sẽ gọi em đến tiệc đóng máy"

Sau khi bộ phim quay đến đoạn giữa, Beomgyu cũng không còn phân đoạn nào cần tham gia nữa, kỹ thuật của Lee Joonho cũng đã gần ổn, gần như không còn vấn đề chuyên môn nào cần cậu tham vấn nữa nên Beomgyu dứt khoát rời khỏi đoàn phim để tập trung cho việc đi dạy.

Beomgyu bật cười. Cậu gạt đồ ăn lên đĩa

"Có gì chứ, chỉ là đóng một lát vai quần chúng cùng hướng dẫn mọi người một chút thôi. Là việc nên làm"

Taehyun cau mày: "Đừng tự coi nhẹ bản thân"

"Ừm" Cậu lau tay vào tạp dề, không để tâm lắm tới lời vừa rồi của Taehyun

"Cơm xong rồi, căn nhà em cũng đã dọn qua một lượt. Em về đây"

"Hôm nay cũng không ở lại ăn cơm sao?"

Beomgyu có thể cảm nhận tâm trạng của Taehyun đang trùng xuống, tỏ rõ sự không vui

"Đúng vậy" Cậu đi ra ban công: "Dạo này tối đến em hơi bận việc giáo án một chút"

"Vậy tôi đưa em về" Taehyun toan đứng dậy, thế nhưng đã bị Beomgyu ngăn lại

"Không được đâu, em phải qua nhà người quen một chút rồi mới về"

"Người quen nào? Nam hay nữ? Già hay trẻ?"

Thứ gì vậy trời !??

"Nữ, lớn tuổi rồi. Cô giáo của em. Được chưa?"

Beomgyu bắt đầu mệt mỏi với việc Taehyun luôn nghĩ cậu sẽ tìm một ai đó để qua lại. Cho nên cậu qua quít lấy đại một cái cớ để rời đi.

"Vậy sao em không cho tôi đưa em về?"

"Anh, muốn đưa em về sao?"

Dù sao cũng chung sống với người này quá lâu, từ thủa thiếu niên đến tận khi trưởng thành, Beomgyu luôn biết điểm khiến Taehyun cứng miệng.

Hắn nghẹn giọng: "Không muốn, em tự về đi"

Là beomgyu cười mỉm, cậu dường như đã bắt được cái tính trong ngoài bất nhất của Taehyun

"Được, em về đây. Tạm biệt"

Cậu lại nói dối Taehyun

Thế nhưng mà cậu không thể chịu nổi, dạo gần đây cậu một chút ý muốn ăn uống cũng không có, lúc nào cũng chỉ qua quít cho qua bữa. Dạo gần đây cậu ăn không tốt, ngủ cũng không tốt, lúc nào cũng có cảm giác có người đang nhìn chẵm chằm vào mình ở đằng sau, thậm chí những ánh nhìn đó còn xuyên vào trong giấc mơ của cậu.

Trong đầu cậu luôn có người mắng cậu là hồ ly tinh, còn có giọng nói mắng cậu là đồ hám tiền.

Quá khứ và hiện tại gộp lại làm một, đều có những lời nói dần dần nhấn chìm Beomgyu xuống vực thẳm.

Beomgyu lê bước chân mệt mỏi về đến nhà, lần này may mắn ở trước cửa cậu không có vết tích gì, thế nhưng lại gặp được một nhóm ba cô nhóc học sinh ngồi hút thuốc trước cửa nhà.

Beomgyu đút hai tay vào túi áo, cậu nhìn ba cô gái như quỷ tu la đã đeo bám cậu nhiều ngày trời, cố gắng trấn tĩnh lại

"Là mấy đứa sao?"

"Sao lại làm những chuyện này? Sao lại biết địa chỉ nhà tôi?"

Một trong những cô gái đó dí tàn thuốc xuống sàn, cô tiến lại gần chỉ chỉ vào ngực cậu

"Còn không tự hỏi lại anh, nếu anh biết thân biết phận thì bọn tôi cần phải làm đến mức này sao?"

Beomgyu nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, bỗng nhiên cảm thấy thật đáng tiếc.

Tình yêu khiến con người ta thật vặn vẹo.

"Thế nào là biết phân biết phận? Chỉ là đi cùng một bữa ăn thôi. Em không có bạn ư?"

Dường như câu nói này đã chọc đúng điểm tức giận của cô gái tóc vàng, cô bắt đầu gào lên và nắm cổ áo Beomgyu. Hai người bạn của cô ta thì vừa hút thuốc vừa xem kịch hay. Khói thuốc khiến Beomgyu bị sặc, cậu nhăn nhó kịch liệt

"Nếu còn làm ồn nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ của chung cư đấy"

Một đứa nhóc trong đó liền cười lớn: "Bảo vệ sao? Ba tôi là người quản lý cả khu phố này, ông có giỏi thì gọi đi"

Beomgyu giật tay cô nhóc nọ hất sang một bên

"Ba mẹ các em đều biết các em thành ra như thế này à? Các em nghĩ mình làm thế này thì Kang Taehyun sẽ để mắt đến các em sao? Anh ấy thậm chí chẳng bao giờ biết các em là ai"

Lần này cô nhóc tóc vàng thật sự phát điên rồi, cô đem chiếc cặp sách đánh loạn xạ vào người Beomgyu, móc kéo lướt qua khuôn mặt cậu, để lại một vệt dài rướm máu.

"Argg..."

Beomgyu ôm lấy mặt, cậu khó tin nhìn cô gái đứng trước mình. Beomgyu không phải một quả hồng mềm, tất nhiên cậu sẽ biết tức giận. Vô cùng tức giận là đằng khác. Thế nhưng đối với việc đối phương là con gái, lại trông có vẻ là trẻ vị thành niên, Beomgyu làm cách nào cũng không thể động tay động chân với người ta.

"Chuyện gì vậy?" Vài người hàng xóm bắt đầu mở cửa cùng la lớn, ba cô gái cuống quýt kéo tay nhau rời đi, trước khi đi còn không quên lườm cậu một cái.

Giống như thay cho lời cảnh cáo.

Đến tận khi vào nhà, Beomgyu vẫn chưa hoàn hồn. Cậu đờ đẫn tìm đến hộp thuốc y tế rồi nhanh chóng dán băng cá nhân lên mặt.

[ Về đến chưa? Về đến nhà an toàn thì nhắn cho tôi ]

Đương lúc Beomgyu đang ngồi thẫn người ở sofa, cậu nhận được tin nhắn từ phía Taehyun. Cậu cuộn người lại trên ghế.

Em chẳng an toàn gì cả.

Em cực khổ chết đi được.

Cậu cắn môi. Xóa đi xóa lại tin nhắn, cuối cùng chỉ đành gửi một sticker heo lười

[ Em về đến nhà rồi. Đều ổn cả ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro