Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần đó, Beomgyu vẫn thường xuyên nhận được tin nhắn cùng cuộc gọi lúc nửa đêm, những người đó đến địa chỉ nhà còn tìm được, vậy thì phương thức liên lạc không phải cái gì quá khó lấy. Mỗi lần tin nhắn đến là một lần mắng chửi rất khó nghe.

Tựa như một phương thức tra tấn tinh thần.

"Vết thương trên mặt em là sao vậy?" Taehyun lại cau mày, nhìn bộ dạng thiếu sức sống của Beomgyu

"Ốm sao? Tôi đưa em đi khám nhé?"

Tinh thần Beomgyu không tốt, cũng thường xuyên giữa đêm tỉnh giấc, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới ngoại hình.

Beomgyu ngừng bàn tay đang lau bàn bếp của mình lại

"Không sao. Là mèo cào"

"Em là trẻ con 3 tuổi hay sao vậy? Chỉ cần rời mắt một chút lập tức có chuyện. Thật là" Taehyun càng nói càng thấy tức giận, hắn đứng dậy muốn chạm vào băng gạc trên má cậu ngay lập tức bị cậu tránh đi. Hắn nhăn mặt, vo tay lại thành nắm đấm đút vào túi quần.

"Ngày mai là tiệc đóng máy, đạo diễn Hwang gọi em chưa, có muốn đi không?"

Đúng là đạo diễn đã gọi cho cậu cùng hiệu trưởng. Vốn dĩ ban đầu cậu không muốn đi, cũng cảm thấy không cần thiết phải đi. Thế nhưng dựa trên mối quan hệ giữa hiệu trưởng với đạo diễn Hwang, cuối cùng cậu vẫn đồng ý tham gia tiệc đóng máy.

"Có"

Người kia ngay lập tức bĩu môi: "Có gì hay mà đến chứ"

Đến lại phiền con bé Ahrin này nọ lọ chai

Beomgyu không trả lời, cậu đặt đĩa ăn xuống bàn bếp, đoạn cũng ngồi xuống đối diện Taehyun dùng dĩa lấy mỳ ăn.

*

Beomgyu cùng hiệu trưởng được xếp vào bàn với một vài đại diện quảng cáo và nhân viên khác. Cậu vừa ngồi xuống vừa như vô tình đánh mắt sang bàn bên góc phải của mình. Là bàn của đạo diễn Hwang, biên kịch, các diễn viên chính như Lee Joonho, Kang Taehyun và một vài người khác cậu chưa biết tên.

Tiệc đóng máy vốn dĩ là nơi để mọi người xả hơi sau một thời gian dài quay phim, cho nên ai nấy đều vô cùng vui vẻ mà uống xả hơi. Beomgyu nhìn Taehyun đã uống gần một vòng rượu, không khỏi lo ngại bấu chặt tay.

Cậu trông thấy Lee Joonho liên tục níu lấy cánh tay Taehyun, hai người vừa cười vừa nói chuyện, không khí hòa hợp đến kỳ lạ

"Nhìn gì mà chăm chú vậy, oppa?"

Beomgyu bừng tỉnh, cậu nhìn Ahrin vừa đem một ly rượu đến ngồi chỗ mình. Thời điểm này mọi người đã sớm tản đi mời rượu, có người cũng đã ra ngoài, có người thì cố ngồi lại ăn nốt vài món điểm tâm, ví dụ như Beomgyu

"Em mời anh một ly được không?"

"Tại sao lại không" Cậu cười, tự rót cho mình một ly rượu đầy

"Chúc mừng Jeon Ahrin đóng máy thành công"

"Anh, cảm ơn anh"

Người nọ nhanh chóng uống ly rượu gần cạn. Hoa tai bạc lấp lánh bên tai trái càng làm nổi bật phong thái tiểu thư của mình. Cô cúi đầu xuống thì thầm bên tai Beomgyu

"Anh có muốn đi lượn lờ cùng em một chút không? Chỗ này chán chết đi được"

"Làm gì vậy?" Đột nhiên có một giọng nói trầm xuất hiện cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người, Beomgyu vừa ngẩng đầu lên liền vừa vặn đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của Kang Taehyun. Hắn cũng đem một ly rượu ngồi xuống bên trái cậu, không tình nguyện nhìn sang Ahrin

"Tiền bồi, em đang mời rượu anh Beomgyu ạ"

"Mời rượu cần thì thầm to nhỏ vậy hay sao?"

Beom hơi nhíu mày, cậu theo bản năng biết được người này rõ ràng đang cố tình làm khó dễ hai người cậu.

"Ở đây hơi ồn, phải thì thầm mới nghe được"

Beomgyu nhàn nhạt nói rồi đứng dậy: "Đi thôi, Ahrin"

Ahrin dù sao cũng là người trong giới giải trí, không thể đại tiền bối vừa ngồi xuống cô liền bỏ đi, vậy nên không khỏi rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan

"Vậy tiền bối, bọn em xin phép"

Taehyun nhanh chóng nắm lấy tay Beomgyu

"Đi đâu?"

"Đi về. Chẳng phải tiệc cũng tàn dần rồi sao? Hiệu trưởng của em cũng về trước rồi"

Là Beomgyu vẫn có ý mong chờ điều gì đó, thế nên bất tri bất giác mà cố gắng ngồi lại. Thế nhưng đến khi cậu chỉ liên tục nhìn thấy cử chỉ thân mật của Taehyun với người khác cậu mới nhận ra vốn dĩ ngay từ đầu không nên nhận lời đến đây mới phải.

"Tôi đưa em v—"

Taehyun còn chưa nói hết câu, Joonho từ đâu đã nhanh chóng xuất hiện bên cạnh, y vòng tay khoác vào cổ Taehyun, vừa nói vừa cười rạng rỡ

"Sao ở đây lại đông vui như vậy?"

"Anh Lee" Ahrin cúi đầu chào hỏi

"Em với anh Beomgyu định ra ngoài một chút"

Beomgyu khẽ liếc mắt nhìn vòng tay đang ôm lấy cổ của Taehyun kia, cuối cùng cụp mắt xuống. Dù trong lòng có đắng ngắt như thế nào, Beomgyu không thể phủ nhận sự thật rằng trông hai người họ thật sự vô cùng ăn ý.

Đều là những người nổi bật, có danh tiếng, có người hâm mộ.

Hoàn toàn chói lọi giống như mặt trời ban trưa.

Còn cậu rõ ràng chí là một người thường, thậm chí so với người thường còn mục rỗng hơn một chút.
Nhìn lâu vào mặt trời nhất định sẽ không chịu được, đừng nói có thể sánh vai.

Vốn dĩ không thể so sánh.

Chỉ là...vẫn không chịu được mà cảm thấy tức giận một chút. Cậu đúng thật là có tiếng mà không có miếng, một bên bị fan hâm mộ của Kang Taehyun mắng đến như vậy, một bên thì rõ ràng cái gì cũng không phải.

Beomgyu cúi đầu xuống, giọng cậu đều đều

"'Tạm biệt, mọi người ở lại vui vẻ"

Có lẽ cậu cũng hơi chuếnh choáng rồi, thế nên mới có thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt tinh xảo của diễn viên Lee khó coi đến như thế.

Nói là muốn đưa cậu về, thế nhưng Taehyun còn quá nhiều ràng buộc để có thể đột ngột đứng dậy mà bỏ đi giống như cậu với Ahrin. Hắn cũng là diễn viên chính, còn là đại ảnh đế, nói là trung tâm của bữa tiệc cũng không sai

"Về sớm đi, đến nhà thì gọi cho tôi"

Beomgyu bật cười

"Đổi ý rồi. Sẽ không về đâu"

Cậu thấy mặt người nọ tối sầm lại, nếu như không phải vì đây vẫn còn nhiều ánh mắt đang nhìn, hẳn Kang Taehyun sẽ nổi đoá lật đổ bàn tiệc ngay tại chỗ. Beomgyu cũng không muốn ở lại đây chịu trận thêm nữa, cậu nhanh chóng kéo tay Ahrin rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro