Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hello, i'm comeback =)) vote and follow me

_______________________________________

Sau khi đợi bọn chúng ngủ say, anh mới rón rén bước ra theo dấu hiệu của Jinyoung. Bỗng nhiên, khi vừa nhích chân một bước, một tiếng động phát ra khiến cả hai giật mình.

"Chát"

Là tiếng roi da, rất chói tai. Nối tiếp là rất nhiều tiếng phát ra, rồi tiếng thét

"Aaa.."

"Chát"

"Aaa.."

Taehyung trợn trừng mắt, Jungkook..đã xảy ra chuyện gì rồi. Đôi chân này rất muốn bước đi nhưng lí trí không cho phép anh đi. Tiếng mở cửa vang lên, Chanyeol đi ra, chiếc roi da còn trên tay, trán còn đọng lại mồ hôi. Chanyeol nhìn Jinyoung ngồi cùng năm tên đang nằm bẹp

"Mày về rồi à? Chúng nó sao thế?!"-Chanyeol

"À à..vừa về lúc sáng. Tụi nó uống chung với tao, say cả rồi"-Jinyoung

"Vậy à?! Mày canh chừng cẩn thận"-Chanyeol

"Khoan! Mày vừa làm gì trong đó!?"-Jinyoung

"Nó lại lên cơn nữa, cứ lầm lì chẳng ăn uống. Tao cho một trận rồi"-Chanyeol

"Thằng này..mày cứ động tay động chân mãi. Lời nói tao mày chẳng thấm à?!"-Jinyoung

"Hiểu rồi. Nói mãi.."-Chanyeol

Hắn quay gót bỏ đi, được một lúc sau thì Jinyoung mới bảo Taehyung chạy vào trong. Anh chạy đi thật nhanh, chẳng màn bất cứ gì khác. Vừa mở cửa ra, anh chẳng nói nên lời, Jungkook, cậu nằm bẹp dưới đất, tay bầm tím, lại có nhiều vết hằn đỏ trên làn da trắng nõn của cậu.

"Jung..Jungkook"-Taehyung quỳ xụp xuống bên cậu, run rẩy đỡ cậu dậy

"Tae..Taehyung..tôi..tôi..mơ sao?!"-Jungkook yếu ớt nói, mỉm cười nhẹ

"Không..không có mơ!! Là..là anh..Taehyung của em đây. Em không mơ đâu"-Taehyung lắc đầu

"Tae..cứu em.."-Jungkook

Nói rồi, cậu ngất đi, bàn tay đặt lên má anh rơi xuống đất. Taehyung lay cậu mãi cũng chẳng tỉnh, cậu ngất rồi.

"Mày cũng hay đấy. Tới được đây luôn sao?!"

Taehyung ngừng lại, quay đầu lại nhìn người vừa nói. Ánh mắt đau thương dần trở thành căm hận

"Phải! Tao phải tới để nhốt con chó hoang như mày lại chứ"-Taehyung

"Hừ..còn mạnh miệng đấy. Để tao xem mày còn như thế nữa không"-Chanyeol

Nối tiếp hắn là hai tên to cao bước vào, lại là những thằng mà chỉ cần đè cái là anh thành tấm thảm trải sàn. Trên tay bọn chúng còn cầm thêm hai cái cây sắt rất to. Taehyung nhếch mép, ca này tốn sức rồi đây.

"Còn nữa..trước khi vào chơi. Tao cho mày biết, mày đã hại đồng bọn duy nhất của mày rồi đấy"-Chanyeol

"Ý mày.."-Taehyung

"Jinyoung! Mày có muốn thấy nó không?! Trên con dao này nè"-Chanyeol

Nhìn con dao trên tay hắn, là máu. Taehyung nhíu mày, hắn đã làm gì Jinyoung rồi chứ?! Khốn kiếp, anh chửi thề

Hai tên kia tranh thủ sơ hở mà lao vào, nhắm vào chân phải anh nhưng Taehyung sớm nhận ra để né. Suốt cả một lúc, bọn chúng chẳng đánh trúng cái nào. Taehyung do không có vũ khí nên chỉ biết né, nếu không thì chết thôi.

"Chắc mày mệt rồi, hay là kết thúc luôn nhé?!"-Chanyeol lấy cây súng trong túi áo ra

Lúc hắn lên nòng, Taehyung không cử động mà đứng yên như không gì đến khi bóp còi thì kéo hai tên kia lại đỡ hộ mình trong lúc bọn chúng chỉ để tâm tới nòng súng. Do không đề phòng tên bị anh kéo rất dễ dàng, Chanyeol lại bắn liên tục nên không kịp xoay sở, cả hai tên bị bắt trúng đầu đều gục xuống

"Mày.."-Chanyeol

"Tao ăn may thôi. Giờ xem mày có may như tao không"-Taehyung

Taehyung lại rút súng ra, anh đâu ngu đến mức đi cày không mang trâu. Chanyeol chẳng ngờ, nãy giờ nếu lấy súng ra thì đâu cần phải né thế. Taehyung vốn ngay từ đầu không muốn tốn đạn nên chẳng lấy ra, đồng thời làm thế thì hắn sẽ nghĩ anh đi tay không. Và bây giờ, anh thì đạn đầy cả ống, còn hắn còn vài viên, nếu bắn hụt thì coi như con đường chết cho hắn nhiều hơn là sống.

"Ngay từ đầu xài súng thì đâu phải tốn công thế"-Chanyeol

"Vì tao không dư đạn để bắn bọn hạ đẳng, dù trong đó có mày nhưng thôi, hi sinh một viên  không sao"-Taehyung

"Đoàng"

Chanyeol nổ súng, vì có chút mệt nên đạn không đúng đích, chỉ xoẹt qua tay anh một chút nên bị trầy một đường. Taehyung nhíu mày, vết thương nhỏ thôi, trình độ hắn còn quá yếu.

"Bắn cũng nhắm sai, tim tao ở ngay ngực chứ không phải tay"-Taehyung

"Mày dám..đi xuống địa ngục đi"-Chanyeol nổ súng lần nữa, anh né kịp

"Tao từ địa ngục đi lên đấy"-Taehyung nổ súng, súng trên tay hắn rơi xuống

Hắn chồm nhặt súng nhưng Taehyung nhanh tay nhặt nó lên, tay vẫn chỉa súng về Chanyeol.

"Thằng hèn. Mày có súng còn tao thì không, có thắng chẳng mấy vẻ vang"-Chanyeol

"Hèn?! Mày bắt cóc Jungkook, hành hạ em ấy khi em ấy chẳng có sức chống trả trong khi đứa mày thù là tao, thế ai hèn hơn?"-Taehyung

"Hừ! Mày nên mừng vì tao chưa giết nó"-Chanyeol

"Mày thì đánh đập còn lũ canh gác thì thay nhau cưỡng bức Jungkook..Chúng mày dắt tay nhau ĐI CHẾT ĐI!!!"-Taehyung hét lên, ánh mắt long sòng đỏ

"Cưỡng bức?!"-Chanyeol ngơ ngác

"Mày không biết sao? Cái bọn chó chết nằm ngoài kia uống say rồi thay nhau cưỡng bức Jungkook đấy"-Taehyung

"Cái này không trách mỗi chúng nó được, do bồ mày ngon nữa. Tao không phủ nhận, nếu tao là chúng nó thì cũng thế thôi, chỉ là người tao muốn là Soyoung chứ không phải nó"-Chanyeol cười nhạt

"Mày nên chết đi"-Taehyung đưa súng cao lên, nhắm vào hắn

Chanyeol nhắm mắt chịu trận, đằng nào cũng phải chết.

"Taehyung!! Đừng!"

Tiếng nói vang lên khiến anh dừng lại, đưa mắt nhìn người đó. Jinyoung tay ôm vết thương trên bụng, tay vịn tường để trụ lại.

"Jinyoung"-Taehyung

"Đừng bắn..đừng"-Jinyoung

"Gì đây?! Chẳng phải muốn giết tao sao? Mau làm đi chứ. Tao không cần chúng mày thương hại mà làm trò đâu"-Chanyeol

"Mày câm mồm! Cậu ổn chứ Jinyoung"-Taehyung

"Tôi không sao! Đưa Jungkook tới bệnh viện đi, tôi tự lo được"-Jinyoung

Taehyung giờ mới nhớ đến là cậu đnag bị thương nặng, nhanh chóng bế cậu lên đưa đến bệnh viện, sau khi Taehyung đi, Jinyoung ngụy xuống bên cửa.

"Hừ..tao làm mày ra nông nỗi này, đúng ra, mày nên để tao bị nó bắn rồi chứ"-Chanyeol cười mỉa mai

"Tao..không thể.."-Jinyoung

"Vì mày..thương hại tao chứ gì?"-Chanyeol

"Không..tao..tao"-Jinyoung

"Mày như nào?"-Chanyeol nhìn sắc mặt ngày càng tái mét của anh

"Tao nghĩ..tao nên nói ra điều này..trước khi cuộc đời không cho phép..tao..yêu mày..Chanyeol"-Jinyoung ngất đi

"Jinyoung..Jinyoung..mày tỉnh lại đi!! Jinyoung"-Chanyeol lay anh dậy, nhưng kết quả chẳng có gì.

Nhanh chóng đưa anh vào bệnh viện, chẳng biết tại sao trong lòng hắn rất lo sợ.

"Jinyoung, đừng làm sao cả. Xin cậu đấy!"

---------------------------------------------------------

"Bác sĩ!! Gọi bác sĩ mau!"-Taehyung đẩy giường cậu dọc theo hành lang, miệng không ngừng kêu bác sĩ

"Anh hãy ở ngoài để chúng tôi làm việc"-Y tá đóng cửa lại

Taehyung đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu, lo lắng cho tình trạng của cậu

"Jungkook. Hãy qua khỏi..anh xin lỗi em rất nhiều, anh đến muộn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro