Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác sĩ..em ấy như nào rồi?!"-Taehyung ngủ thiếp đi, nghe tiếng mở cửa liền bật dậy

"Cậu ấy bị tổn thương nặng ngoài da do không băng bó vết thương và môi trường xung quanh bẩn khiến nhiễm trùng. Anh nên để ý một chút với lại hiện tại bệnh nhân bị sốt nên sẽ có lẽ không tỉnh lại bây giờ đâu"-Bác sĩ tháo khẩu trang nói

"Cảm ơn bác sĩ"-Taehyung cúi đầu nhẹ

Nhìn qua những cửa nhỏ, cái hình bóng nhỏ bé yếu ớt đó..tay truyền nước biển, lại nhiều vết bầm, thở oxi. Cậu hôn mê, anh thầm cầu mong chỉ sáng mai là cậu sẽ mở mắt ra, nhìn anh và gọi "Taehyung à..".

"Jungkook..mau tỉnh lại đi, dậy và gọi tên anh đi chứ! Đừng im lặng thế này"

Bỗng nhiên tiếng động gấp gáp vang lên ở phòng phẫu thuật đối diện đó khiến Taehyung quay đầu nhìn về hướng đó.

"Gọi tất cả các bác sĩ giỏi tới đây!"-Một bác sĩ lâu năm gào lên, bệnh nhân ông ta nguy kịch rồi

"Bác sĩ!! Tim cậu ta đang có dấu hiệu ngừng đập, máu mất quá nhiều và vết thương lại sâu nữa"-Y tá chạy ra, trán đẫm mồ hôi

"Không dùng máy được rồi"-Bác sĩ gấp gáp vào trong

Taehyung nhếch mày lên một cái khó hiểu, bên kia đã bị tai nạn sao?! Rồi tiếng một người đàn ông vang lên trên hành lang hỗn loạn đó

"Buông tôi ra!! Cậu ta gặp nguy rồi! Tôi phải ở bên cậu ấy, buông ra!!"

Tên đó điên cuồng giãy dụa thoát khỏi bàn tay cảnh sát.

"Mong anh hợp tác may ra sẽ được giảm tội"-Cảnh sát lên tiếng

"Tôi không quan tâm!! Các người có giết tôi cũng được nhưng cậu ta đang gặp nguy hiểm. Buông ra!!"

Taehyung nhìn kĩ khuôn mặt đó, cái giọng nói này..Chanyeol. Đúng rồi, anh quên mất, Jinyoung đã bị hắn đâm và người nguy kịch trong kia không ai khác là Jinyoung. Khi này bác sĩ trong đó bước ra, bộ mặt mệt mỏi.

"Vào nhìn cậu ta lần cuối đi, vết thương sâu quá"-Bác sĩ lắc đầu

Chanyeol sững sờ, ánh mắt vô hồn nhìn vào một khoảng không trung vô định, bước chân nặng nề vào trong căn phòng sặc mùi thuốc men.

"Jin..young"-Chanyeol mấp máy môi nhìn người trên giường

Cả người anh được khăn trắng trùm kín. Hắn đi tới gần, lòng cầu mong mở khăn ra, Jinyoung không nằm dưới lớp khăn đó. Nhưng..không! Jinyoung thật sự..đi rồi, một ít máu thấm trên khăn trắng, gương mặt nhợt nhạt không sức sống, hơi thở tắt từ bao giờ. Hắn cầm tay anh lên, một từ đẻ miêu tả cảm xúc khi này..lạnh..bàn tay này không ấm áp như khi xưa cả hai nắm tay nhau bước trên con đường đi học mọi ngày, khi đấy anh còn cười rất tươi.

"Jinyoung..tôi giết cậu rồi. Tôi xin lỗi, ngàn vạn lần xin lỗi. Tôi giết mất người quan trọng nhất đối tôi rồi, tôi chỉ còn mỗi cậu là người ở bên cạnh nhưng tôi lại không trân trọng nó. Làm ơn..hãy tỉnh dậy và nói rằng 'Chanyeol à, tôi không sao. Tôi chỉ đùa thôi'. Làm ơn đi..cậu đừng có nằm yên nữa, cậu chỉ đùa thôi chứ gì?! Cậu rất sợ nhột, nếu không dậy tôi sẽ cù léc cậu đấy"-Chanyeol kìm nước mắt đang đọng một tầng mỏng mờ

Chanyeol chẳng biết vì sao mà lại cù léc anh, nhưng..anh vẫn cứ nằm yên đó, không nhúc nhích, cử động. Hắn cười khổ, cậu chết rồi..hắn nên chấp nhận điều này. Chỉ vì lòng chiếm hữu Soyoung mà giờ đây, hắn cô độc trên thế giới này, Soyoung thì đã có thai, ba mẹ hắn mất từ bao giờ, anh chị em thì chẳng có, giờ đến người bạn thân nhất cũng đi luôn. Chanyeol thầm nghĩ mình rất ngu, hủy hoại chính đời mình

Thẫn thờ bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Taehyung đứng ngay trước cửa, vẻ mặt tiếc thương. Cả hai nhìn nhau

"Jinyoung..đi rồi..đúng chứ?!"-Taehyung mở lời trước

"Ừm.."-Chanyeol thở dài một tiếng

"Giờ thì chịu hình phạt của Pháp luật đi. Coi như đó là vết nhơ lớn nhất mà tự mày tạo ra"-Taehyung nhếch môi

"Tao biết..xin mày..nói với họ kết án cho tao được tử hình!"-Chanyeol

"Lý do?"-Taehyung

"Jinyoung..cậu ta yêu tao nhưng tao lại chẳng nhận ra và giết chết người thân duy nhất của mình. Tôi còn mặt mũi để sống sao?"-Chanyeol

"Nếu mày chết, Jinyoung sao có thể yên nghĩ khi người mình yêu vì mình mà bỏ cả cuộc đời. Vào tù rồi, tao nghĩ ngày tháng đó sẽ giúp mày cải thiện không ít"-Taehyung bỏ đi vào trong

Nhìn Jinyoung nằm trên giường, Taehyung cúi thấp đầu nuối tiếc cho sự ra đi của Jinyoung

"Cảm ơn vì những gì cậu đã hi sinh, giúp tôi cứu được Jungkook. Xin lỗi vì tôi không thể giúp cậu khi đó, hãy yên nghĩ Jinyoung"

---------------------------------------------------------

Ngày Jungkook tỉnh dậy cũng chính là khi đám tang được diễn ra, trời mưa tầm tả không ngớt, ông trời tiếc thương cho số phận hẩm hiu của anh. Jungkook bị trật cổ chân nên phải di chuyển bằng xe lăn, ánh mắt cậu mệt mỏi, muốn khóc nhưng không được. Khi bị bắt, nếu như Jinyoung không có ở đó thì hẳn bây giờ chỗ anh nằm là cậu rồi. Jinyoung là ân nhân rất lớn với cậu, anh đã đưa câu về với Taehyung. Cả đời này, Jeon Jungkook không quên được công ơn này. Cả hai nhẹ nhàng đặt cành bông lên chiếc quan tài trắng. Chanyeol được tới dự đám tang trong bộ đồ trắng đen của tù nhân, tay bị còng lại, khí chất mất đi. Giờ đây, việc được tới nhìn Jinyoung lần cuối có vẻ như là điều quan trọng nhất với hắn.

"Tạm biệt Jinyoung! Cảm ơn tình yêu của cậu, xin lỗi tôi không kịp đền đáp nó rồi"

_______________________________________

5 tháng sau~~

Jungkook và Taehyung đang trên bờ vực tiến tới hôn nhân, điều cản ngăn cả hai chỉ có một điều đó là mẹ anh. Dù có bao nhiêu lần từ chối những cuộc hẹn mà bà luôn cố gắng sắp cho Momo và anh gặp nhau nhưng chẳng bao giờ bà chịu bỏ cuộc cả. Chưa gặp Momo lần nào nhưng anh cực kì không thích cô ta, có lẽ do mẹ anh cứ tạo nên tình cảm cho cả hai, tiếc là tình cảm của anh, nó dành trọn cho tên họ Jeon rồi.

Jungkook được nghỉ luôn ở quán bar, chuyển sang làm thư kí phụ của chủ tịch là anh. Vốn muốn cho cậu lên làm thư kí chính nhung lòng tin cho thư kí Park là cực kì lớn, công ty được như hôm nay, có lẽ công cậu ta là nhiều nhất chứ không ai. Nói là đi làm thế nhưng toàn vô ngồi làm kiểng cho chủ tịch ngắm không chứ chẳng phải động móng tay, cậu thiết nghĩ nếu như ở nhà ngủ với ở đây ngủ chẳng khác gì nhau, chỉ là tốn sức đi lại thôi.

"Taehyung..vậy anh cho em tới đây để làm gì thế?"-Jungkook ngáp ngắn ngáp dài nói

"Để anh ngắm"-Taehyung từ tốn trả lời

"Thế thì ở nhà ngủ còn hay hơn, ở đây mỏi lưng quá"-Jungkook

"Vào phòng ngủ đi, phòng làm việc của anh luôn đầy đủ như căn hộ vậy"-Taehyung

Jungkook mệt mỏi lết vào trong ngủ, mắt híp hết lại. Đêm qua hành gần sáng mới ngủ được, chẳng thể hiểu sao anh vẫn còn sức để làm việc nữa

================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro