Chapter I : The day of Destiny

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chủ nhân, tất cả những gì người căn dặn đã chuẩn bị xong cả rồi.".

"Tiểu quỷ, hiện tại suy nghĩ lại vẫn còn kịp. Ngươi thật sự muốn theo ta ?"

"Người là chủ nhân, tiểu quỷ nếu không theo người thì biết đi đâu ?".

"Thế giới đó không đơn giản như nơi xưa nay ngươi vẫn sống. Chúng ta một nửa là trách nhiệm, nửa kia là dạo chơi, chỉ sợ, nếu xảy ra sơ suất, đường về cũng không thể có.".

"Thưa chủ nhân, phải chăng người nên chọn tay sai đắc lực khác ? Bởi lẽ...".

"Bởi lẽ ?"

"Thuộc hạ... là một con quỷ vô dụng, nửa mùa.".

"Nhẫn tâm không phải yếu tố quyết định khả năng xử trí sự vụ của tên thuộc hạ đắc lực mà ta cần.".

"Thế, chủ nhân ngài cần gì ?".

"Kẻ sẵn sàng từ thiên thần trở thành ác quỷ và ngược lại, miễn là điều đó thỏa mãn mục đích của hắn. Đó, chính là thứ ta tìm ở thế giới kia.".

.: o0o :.

Hong Kong, năm 2011

Mùa xuân,

"Vick ! Vick ! Dậy mau ! Dậy mau a !!!"

Tiếng gọi gấp rút, hồ nháo đánh thức con người đang mệt mỏi ngủ trên giường khiến cô giật mình tỉnh giấc, con chó cưng nằm bên cạnh cô theo đó mở mắt, uể oải ườn thân, ngáp.

"Chuyện gì vậy ? Bây giờ là mấy giờ rồi ?".

"6 giờ sáng.".

Người kia đáp, theo sau cô là một con chó khác, lông trắng muốt, thuộc giống Samoyed, đang tinh nghịch hớn hở vẫy đuôi như phụ họa cho chủ nhân.

"6 giờ ?! Có đại sự à ? Em gọi như thể hỏa hoạn đến nơi...".

"Hơn cả hỏa hoạn ! Vick, tử vi hoàng đạo nói, hôm nay cung Ma Kết sẽ gặp tình yêu của đời mình nha !".

"Eh...? Chỉ thế thôi ?".

"Chị không quan tâm sao ? Mọi khi chị vẫn bảo chiêm tinh học có cơ sở kia mà.".

"Cho đến khi nào nó không bị lợi dụng với mục đích lợi nhuận quá đáng ! Huống hồ, em cuống cuồng đánh thức chị với lý do không cách gì chấp nhận nổi đó...".

"Wal à ~ Xem chị ấy kìa ! Tình yêu của đời mình, tức là hôn nhân đại sự, vậy mà chẳng buồn quan tâm, phụ ta một tấm chân tình to như trời bể nha !".

Cô gái trẻ vuốt lông con chó đang vùi mình giữa chăn êm nệm ấm, rất khéo tay nựng nịu khiến nó được đà cuộn tròn hơn nữa, làm đủ mọi trò để câu kéo tình thương cùng sủng nịch.

"Thuận theo tự nhiên, bốn chữ này em hiểu mà, Vĩnh Sâm.".

"Ân, Ma Kết là những con người cần công việc hơn cả ái tình, Wal nhỉ ?".

Wal cọ đầu vào bàn tay Vĩnh Sâm, vẫy vẫy cái đuôi xù đang ẩn mình bên dưới lớp chăn của nó, ra vẻ như đồng ý, khiến cô gái trẻ càng cao hứng trêu ghẹo chị mình.

"Vick, Wal thật hiểu chị nha ! Dễ thương quá !".

"Em không sợ Mon giận ? Có hiểu cái gì gọi là "Độc sủng một người" không ?".

"A a, bất quá Mon Mon không nhỏ nhen với em đâu.".

Cảnh Dương bất lực lắc đầu, nhanh chóng sắp xếp lại chăn gối rồi bước khỏi giường, Wal búng mình, ton ton chạy theo cô, để lại Vĩnh Sâm cùng Mon tung hứng với nhau đằng sau lưng.

Tình yêu của đời mình ? Nghe thật trọng đại mà cũng thật nực cười. Đời này, một người rốt cuộc sẽ yêu bao nhiêu lần, bản thân họ cũng không biết. Cô tin chiêm tinh, tin hoàng đạo, nhưng không tin những trò lố lăng mà đám người kia bày ra để mua vui cho thiên hạ.

Trong lúc cô chải răng, rửa mặt, Wal vẫn luôn quanh quẩn dưới chân cô như trái bánh lông ưa được cưng chiều, vậy nên, cô chỉ nghĩ đến được những việc cần làm hôm nay và đắn đo xem nên mua thêm thứ gì cho nó hay không, vì dường như đồ ăn vặt dự trữ của Wal đã không còn từ hai ngày trước.

"Vick, chị thật sự không muốn thử mở lòng mình một lần nữa hay sao ?".

Tiếng Vĩnh Sâm vọng vào từ phòng ngoài khiến cô chợt sững lại. Mở lòng ? Một lần nữa ? Để làm gì ? Cho ai ? Và sẽ có kết quả ư ? Cô lặng một lúc rồi chợt cười...

Phần Vĩnh Sâm, vài phút qua không một âm hồi đáp, cô hiểu chị mình nghĩ gì và đang cảm thấy thế nào. Chị cô vẫn chưa sẵn sàng, hay, nói đúng hơn là đã chẳng còn khả năng tiếp nhận thêm bất kỳ thương tổn nào khác từ ái tình nữa. Người đó... Phải, chị ta vẫn còn nghĩ đến hắn. Nhiều lắm.

Cô ngồi trên giường, dùng tay chải bộ lông trắng mượt của Mon, nhịn không được lắc đầu ảo não. Người ta nói không sai, Ma Kết là những kẻ rất chung tình, bất kể con đường đã đi qua để lại cho họ bao nhiêu đau đớn, bất kể kết quả phía trước ra sao. Rốt cuộc, cần bao lâu để quên một người ? Quên sạch sẽ mọi thứ về hắn, trở nên vô cảm mỗi khi hắn xuất hiện trước mặt ngươi... Cô không biết. Chỉ là, cam đoan một điều, đối với chị cô, việc ấy quá khó khăn. Kể từ khi quyết định từ bỏ tình yêu dành cho kẻ kia, chị cô dồn toàn bộ tâm huyết, tinh thần cùng tình yêu của mình vào sự nghiệp, dành cho mẹ, cho cô, Wal và cả Mon nữa. Ngoài ra, không một ai khác có thể bước vào tầm mắt và trái tim của con người đó.

Hai mươi phút sau,

Cảnh Dương bước ra, bộ dáng chỉnh tề, cô mặc bộ vest công sở màu đen tuyền với sơ mi trắng, phục sức hầu như chẳng mang gì, trừ chiếc đồng hồ bên tay trái. Wal đi cạnh cô, vòng cổ đã được gắn vào sợi xích bạc, sẵn sàng theo chủ nhân nó đến bất cứ nơi nào.

Thấy Vĩnh Sâm vẫn còn ngồi cùng Mon trên giường mình, cô không khỏi ngạc nhiên, vừa chuẩn bị giỏ xách, vừa lên tiếng hỏi.

"Em hôm nay không phải đi học à ?"

"Vâng.".

"Thế Mon muốn cùng Wal dạo phố không ?"

"Mon Mon, Vick hỏi em kìa ! Theo Wal lên xe đi dạo a ?".

Con chó trắng rúc vào người Vĩnh Sâm, không có chút gì tỏ ra hứng thú với lời đề nghị đó.

"Haha, Mon thích ở cùng em hơn.".

"Ừm, vậy chút nữa chú Kim đưa Wal về, em trông nó giúp chị nhé. Tối nay chị sẽ mua thêm quà vặt cho hai bé này.".

"Vâng.".

Vĩnh Sâm nhìn Cảnh Dương chuẩn bị hành trang, do dự hồi lâu, rốt cũng mở lời.

"Vick, hôm qua...".

"Sao ?".

Cảnh Dương không kịp ngoảnh lại nhìn cô, loay hoay kiểm tra vài thứ, vô tình nhìn thấy điện thoại di động của cô có cuộc gọi nhỡ.

Vĩnh Sâm tự trong tâm áy náy, băn khoăn không biết nên nói hay không, việc này tốt hơn giấu nhẹm đi, vì chị cô đối với một sự kiện thường mang nặng trong lòng, mà, kỳ thực cũng chẳng đáng nói ra, vậy nên, có quyết định nhanh chóng đổi đề tài.

"Hay tối nay chị em mình đi siêu thị nhé ? Em cũng cần mua vài thứ, sẵn tiện, cho Wal và Mon dạo phố đêm.".

"Ừ.".

Cảnh Dương nhẹ nhàng đáp gọn, nhưng cô biết ý định tiên khởi em gái muốn nói gì cùng cô. Là hắn. Đêm qua, hắn đến nhà tìm cô. Nhưng mọi người không ai truyền đạt lại. Cũng phải thôi, vì ngoài cô ra, gia đình này chẳng ai buồn ngó ngàng đến loại người như hắn.

Ngay từ lần đầu tiên. Cảnh Dương hơi nhếch miệng cười. Bất quá, vận may không mỉm cười với Vĩnh Sâm, hắn đến nhà tìm không được, dĩ nhiên sẽ gọi cho cô. Mà điện thoại riêng, thứ này, Vĩnh Sâm không bịt miệng được. Chẳng qua đêm trước cô chuyển sang chế độ rung, cất trong giỏ xách nên không biết có người gọi đến.

Kevin - hai mươi cuộc gọi nhỡ, liên tục trong ba tiếng đồng hồ từ 8 - 11 giờ tối.

Chợt, Cảnh Dương thầm tự hỏi, vì cái gì tên con người này vẫn ở trong danh bạ của cô vậy ?!

Vĩnh Sâm miết ánh mắt qua cách chị cô kiểm tra điện thoại riêng, lập tức hiểu.

"Lại là hắn à ?"

"Ừ !".

"Sao chị không chặn số máy đó ?"

"Rồi. Nhưng chị quên mất... Trong danh bạ, có hơn mười số điện thoại của hắn. Em biết đấy, hắn... à ừ, có thói quen sử dụng SIM giá rẻ.".

"Chị nói thẳng với hắn :"Tôi không muốn biết đến sự hiện diện của anh nữa !", nếu hắn dám làm phiền, chúng ta khắc có biện pháp. Đây là Hong Kong, năm 2011 rồi, đâu phải thời đồ đá ?! Chẳng vì lẽ gì phải chịu thua con đỉa đó !".

"Vĩnh Sâm !"

"Vick, chị không tàn nhẫn, hắn tuyệt không buông tha chị đâu.".

"Đủ rồi, để chị tự giải quyết, được chứ ?"

"...".

"Em ở nhà cẩn thận một chút, cho đến khi chị về, đừng gây rối !".

"Em biết rồi.".

"Tốt. Chị đi đây, bye bye !".

"Khoan đã !".

"Hửm ?".

Vĩnh Sâm giữ Cảnh Dương lại, đặt vào lòng bàn tay cô một mảnh giấy bìa cứng hình chữ nhật, rộng chừng hai centimetre, in vòng tròn hoàng đạo, nổi bật nhất là ký hiệu cung Ma Kết với một dòng chữ :"Hôm nay, cung Ma Kết sẽ gặp được tình yêu của đời mình.".

"Giữ nó đi ! Em mong sẽ linh ứng.".

"Nhóc con, em thật là...".

"Nói em sao cũng được, cất nó vào ví đã !".

Cảnh Dương không còn cách nào khác, đành chiều lòng cô em tai quái, rút ví ra nhét mảnh giấy tử vi vào, sau đó mới có thể an toàn qua ải mà không bị níu lại.

Trong sân biệt thự, chiếc xe Mercedes màu xám trắng đậu sẵn, tài xế cũng đã đến, khi Cảnh Dương cùng Wal bước ra, người đàn ông trung niên cao lớn với nước da sạm nở nụ cười thân thiện, sải chân dài linh hoạt, nhanh chóng mở cửa xe, mời họ vào.

"Tiểu thư, ngày mới tốt lành ! Wal Wal, chuyến đi vui vẻ a !".

"Cảm ơn chú ! Ngày mới tốt lành.".

Chiếc xe chạy băng băng trên con đường nhỏ dẫn từ ngoại ô vào trung tâm, như thường lệ, Cảnh Dương vừa nghe radio tin tức buổi sáng, vừa vuốt ve Wal, cục bông ưa nũng đang ngồi trên băng ghế, vểnh tai nhìn ra cửa sổ, thích chí ngắm cảnh.

Tiếng radio khá lớn cũng như cuộc trao đổi giữa Cảnh Dương cùng người tài xế đang vào hồi cao trào khiến họ quên mất ở phía sau, một chiếc xe khác đang bấm còi tương đối gấp rút và không kém phần ầm ĩ.

Bỗng nhiên,

Vút...!

Tiếng gió lùa thốc tới từ đằng sau, rất mạnh mà âm thanh lại khá êm và mượt, phần vì họ đang ngồi trong xe, phần vì tiếng động cơ kia dù tưởng như phóng hết tốc lực mà không hề gầm rú oang oang. Cơn lốc đen ấy lướt nhanh qua như vũ bão, cắt đứt tầm nhìn của Cảnh Dương lẫn Wal, trong nháy mắt kè sát rồi vượt lên trước với vận tốc kinh hoàng khiến người tài xế lạc tay lái. Sau đó, đột ngột dừng lại, đỗ kịch bên đường, êm ru như chẳng hề gì.

Crettt !!!

Chú Kim đạp thắng cấp kỳ, bốn bánh xe chì sát xuống mặt đường, cố níu khối sắt ấy lại trước khi nó va vào con quái vật phía trước. Cảnh Dương ôm siết Wal, nét mặt thoáng lộ vẻ thất kinh...

Mà, đằng kia, cánh cửa chiếc xe chiến thần mở ra, một thanh niên trạc hai mươi tuổi với mái tóc ngắn, mái chải hớt sang một bên, mang kính râm, áo khoác da, quần jeans, giày mũi sấu, tất cả y phục đen tuyền một màu, ung dung bước xuống, vòng đến phía cánh trái, tựa lưng vào xe, rút điếu thuốc trắng, mảnh, châm lửa rồi hút, chẳng mảy may biến sắc khi một chiếc xe khác từ phía sau đang trên đà lao tới, dù nó thắng lại kịp hay không...

Kịch !

Người thanh niên đó cúi xuống nhìn khi cửa kính chiếc Mercedes hạ xuống, bằng chất giọng trầm, lãnh lạc nói.

"Lần sau, nếu đi trước, cảm phiền nhanh một chút và chú ý tiếng còi.".

"Vâng, vâng, là tôi sơ sót, thật xin lỗi ! Xin lỗi !"

Hắn chỉ khẽ nhếch miệng, rồi gật đầu nhẹ như cách cáo từ thông thường, ngang nhiên ngoảnh mặt đi khi chiếc xe dân dụng tầm thường ấy chầm chậm lăn bánh, chạy đi, thầm cười khinh khi thoáng nhìn thấy biển số chính phủ, miệng chán nản ngân ra một câu.

"Dân chính trị sau ngần ấy năm vẫn thủy chung với cách lái xe rùa bò cản lối a ~~!".

Cảnh Dương ngồi trong xe vừa trấn an Wal, vừa tự trách bản thân xui xẻo, ra khỏi nhà không lâu đã gặp chuyện thị phi. Cô hiểu vì sao chú Kim không đôi co với hắn, kẻ kia thoạt nhìn qua đã biết con nhà giàu, có thế lực, từ phong thái ngang tàng, cử chỉ, cho đến trang phục và phương tiện di chuyển, tất cả đều vượt trội và xa hoa không tưởng, dù chẳng hề nhố nhăng, lòe loẹt hay khoe khoang gì.

"Tiểu thư, chiếc xe đó là Lamborghini Aventador vừa xuất xưởng, đừng nói Hong Kong, khắp Châu Á này không biết có được bao nhiêu chiếc, người ban nãy, tốt hơn đừng đắc tội. Cũng may, hắn chịu bỏ qua dễ dàng, bằng không lôi thôi sẽ lớn chuyện, phiền hà...".

"Vâng, cháu hiểu rồi.".

Cô nhẹ đáp, nhưng con Wal lại không chịu yên, một mực quay lại đằng sau, hướng thẳng kẻ đó sủa không ngừng khiến Cảnh Dương không biết làm sao quản nó. Thật lạ, đã lâu rồi nó không tức giận như thế...

Kẻ kia tay nâng điếu thuốc, cảm giác hơi bồn chồn, bất giác nhìn về phía chiếc xe đang dần chạy xa.

Sững.

Người phụ nữ đang ôm con chó lai sói đó, lẽ nào...

Điếu thuốc trong tay hắn rơi xuống đường, bị gió cuốn bay.

Mà, ánh mắt người kia cũng vô tình đặt lên hắn, không hiểu bởi ma xui quỷ khiến như thế nào.

Trong chiếc xe, mảnh giấy nhỏ rơi xuống từ cuốn tạp chí đọc dở vốn bị bỏ quên trên ghế...

"Hôm nay, cung Sư Tử sẽ gặp được tình yêu của đời mình.".

.: o0o :.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro