CHAP 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào sơn môn, Triệu Du liền thấy Cù Huyền Tử một thân nhiễm máu bị vây trong Tiêu Dao kiếm trận giằng co với các đệ tử, khóe miệng từ trước đến nay luôn cười giờ lạnh lùng rũ xuống, linh văn trên trán ảm đạm, Tuyết Lôi Âm kiếm tràn ngập hắc khí, hai mắt đỏ bừng sát khí lộ ra, không cần nhìn kỹ cũng hiểu được người này đã nhập ma.

"Lão Cù!"

Triệu Du vừa gấp vừa sợ, cao giọng hô to với người đứng sững trong kiếm trận. Không biết có phải trong thần trí của Cù Huyền Tử còn một luồng thanh tỉnh hay không, lại thật sự quay đầu, xa xa nhìn về phía Triệu Du, nhưng mà còn không đợi Triệu Du nói thêm gì nữa, chỉ thấy thân kiếm của y nghiêng người, thúc giục sinh ra một đạo kiếm khí rộng lớn hướng sơn môn đánh tới. Các đệ tử Tiêu Dao Tông ở một bên sợ Cù chưởng môn nhập ma làm bị thương sư phụ của họ, liền xuất kiếm hướng Cù Huyền Tử tấn công.

Triệu Du thấy cục diện hỗn loạn, lập tức gọi ra linh kiếm, Tiêu Dao kiếm ý từ hư không rơi xuống, cũng không phải hướng về phía Cù Huyền Tử, mà chỉ ở trên không tạo một vòng tròn triệt tiêu thế công của các đệ tử.

Cù Huyền Tử dường như có chút xúc động, cánh tay cầm kiếm căng thẳng, hồng quang trong mắt lóe lên bất định, trong lúc nhất thời không có động tác nào khác.

Triệu Du nghiêng người nhẹ nhàng tránh thoát kiếm khí công kích, bay xuống bên cạnh Cù Huyền Tử, một chưởng đẩy vào ngực đối phương, không phải là vì đả thương người, mà là đem phần linh lực thuần khiết của bản thân vào trong cơ thể Cù Huyền Tử áp chế ma khí.

Lòng bàn tay Của Huyền Tử buông lỏng, thanh kiếm liền rơi xuống đất, Triệu Du đồng thời đỡ lấy Cù Huyền Tử sắp ngã xuống, đem người ôm vào trong ngực, nhíu mày vì đối phương kiểm tra thương thế —— nội thương nghiêm trọng, tâm phế bị thương, ma khí ẩn giấu trong kinh mạch quanh thân vận chuyển, nhưng cũng may còn chưa kịp xâm nhập linh đài, hiện giờ có linh lực của mình bảo vệ, ma khí chỉ có thể ẩn sâu trong huyết mạch.

Về phần ngoại thương, ngực bị ma khí tấn công vẫn còn chảy máu, ngoài ra còn có mấy vết thương ẩn chứa ma khí, nhưng trước ngực trái bị một đạo kiếm sát thương hẹp dài mang theo thanh khí.

Triệu Du hai mắt đỏ lên ngập tràn tức giận, trừng mắt cao giọng hỏi các đệ tử: "Là ai đả thương ông ấy?"

Tàng Lâm nhìn sư phụ tức giận sợ tới mức cả người chấn động, cuống quít thu trường kiếm giấu sau lưng, nhưng kiếm phong nhiễm máu vẫn lướt qua đầu vai rơi vào tầm mắt của Triệu Du.

Cù Huyền Tử ở trong ngực Triệu Du khôi phục một chút thần trí, nhưng y bị thương không nhẹ, lại bị Triệu Du phong bế đại huyệt quanh thân tránh ma khí khuếch tán, trước mắt hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể dùng đầu ngón tay bắt lấy ống tay áo đối phương, suy yếu mở miệng nói: "Đừng trách bọn nhỏ, ta mới vừa rồi bị ma khí khống chế khó có thể kiềm chế, bọn họ nếu không động thủ, người bị thương chính là chính mình..."

Lời còn chưa dứt, vết thương tim phổi lại tái phát, ho ra một ngụm máu, trước mắt Cù Huyền Tử tối sầm lại, cứ như vậy ngất đi. Triệu Du kinh hồn bạt vía, chỉ một ngày không gặp, người vốn phong quang tất nguyệt lại biến thành bộ dáng chật vật gần chết thế này.

Hắn ôm lấy Cù Huyền Tử hóa quang bay về phía tĩnh thất hậu sơn, đem người đặt trên giường đá thi pháp chữa trị, Triệu Du lấy tiên dược đắp lên miệng vết thương của y, vết thương xuyên qua ngực dùng mắt thường có thể thấy đã nhanh chóng khép lại, nhưng ma khí lại còn bám vào vết sẹo xung quanh, khó có thể loại bỏ. 

Triệu Du tâm tư chấn động, dùng một kiếm đâm vào tim của chính mình, hắn muốn dùng máu đầu tim của bản thân vì Cù Huyền Tử mà thanh trừ ma khí trong cơ thể. Triệu Du sau khi giúp y trị thương liền ôm người vào trong lòng mình bên tay y nhỏ nhẹ lên tiếng.

"Lão Cù, ông nhất định không được có chuyện gì, ông biết không, ta thật sự rất sợ ông bị thương, nhìn ông như thế này ta cảm thấy rất đau khổ."

Khi Cù Huyền Tử tỉnh lại đã là bảy ngày sau, y mở mắt ra, liền thấy Tiêu Dao kiếm ý lưu chuyển bên cạnh, không mệt mỏi luyện hóa ma khí tràn ra từ vết thương trước ngực, Triệu Du ngồi xếp bằng cách đó không xa, nhắm mắt thúc đẩy linh lực duy trì trừ ma kiếm trận, nhìn sắc mặt hắn không tốt liền biết là vì thương thế của mình lao tâm lao lực, trong khoảng thời gian này có lẽ chưa từng nghỉ ngơi. 

Hiện giờ ma khí trong cơ thể đã bị loại bỏ phân nửa, phần còn lại vẫn còn ngoan cố xâm nhập tận xương tủy, ngoại lực khó có thể tiêu trừ, nhưng ngược lại sẽ không ảnh hưởng đến tâm trí, y chậm rãi tĩnh dưỡng khôi phục là được

"Triệu Du."

Y khàn khàn gọi tên người nọ, Triệu Du còn chưa hoàn toàn định thần, nghe được thanh âm lập tức mở mắt đứng dậy, sải bước đi tới bên cạnh Cù Huyền Tử kiểm tra cơ thể y, thấy nhân mạch vững vàng mới yên lòng, nhưng sắc mặt vẫn nặng nề như cũ.

"Đa tạ, lần này may mắn có ông ở đây, ta mới không đến mức cuồng loạn đả thương người."

"Đa tạ cái gì mà đa tạ, lão già ông, trúng ma khí không trở về Hành Dương Tông của ông, ngược lại đi thẳng đến Tiêu Dao Tông, không phải là tới tìm ta..." Triệu Du tuy rằng tức giận vì Cù Huyền Tử suýt nữa nguy hiểm mất mạng, nhưng vừa nghĩ đến lúc y gặp nạn phản ứng đầu tiên lại là chống đỡ một tia thanh minh cũng đi đến bên người mình, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra vài phần mừng rỡ.

Cù Huyền Tử thấy khuôn mặt hắn giãn ra, lại cố ý trêu chọc hắn, lải nhải lại nói: "Ajo, ngày thường đều là ông đến Hành Dương Tông, ta ít khi lên núi Bất Chiếu, lúc nhập ma ý thức không rõ, lại ở giữa núi rừng lạc đường, khi đó trong lòng ta nóng nảy không chịu nổi, thiếu chút nữa ra tay đem ngọn núi san bằng, nghĩ thầm nếu có ngày sau, nhất định sẽ đến chỗ ông ngồi nhiều một chút, miễn cho thời khắc mấu chốt không nhớ nổi đường xá. "

Triệu Du không nghĩ tới Cù Huyền Tử vừa mới tỉnh đã nói những lời hóm hỉnh như này, xem ra người đi qua quỷ môn quan một lần, sau khi tỉnh lại quả nhiên tính tình đại biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro