CHAP 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Du ghen thì ghen, khuếch trương vẫn rất dịu dàng, một bên nói: "Cù chưởng môn, ông nói xem, một người có tướng mạo tốt như ta lại mỗi ngày đều ân cần phục vụ ông chu đáo như vậy, chẳng lẽ ông lại không thỏa mãn?"

Cù Huyền Tử nâng cằm hắn lên quan sát một lúc lâu, còn chưa nói gì, cũng kìm lòng không được hôn xuống.

Bản lĩnh sở trường của Triệu Du chính là làm nũng với Cù Huyền Tử, lúc này cũng thuận thế mở miệng nói :" Lão Cù, ta có thể mặc ông làm gì ta cũng được, nhưng ông cũng phải thương ta, đừng có không để ý đến ta, người ta sẽ đau lòng a.". Nói xong còn kéo tay Cù Huyền Tử vuốt ve mình, ý đồ lấy thân hối lộ chưởng môn Hành Dương Tông.

Triệu Du cúi người xuống, thân mật cọ cọ hai má y: "Lão Cù, ta vào được không?" Cù Huyền Tử cách khoảng cách cực gần gật đầu với hắn.

Cảm giác phía sau không giống bình thường, cơ thể nóng bừng vì rượu cùng dục vọng kích thích, Cù Huyền Tử nằm sấp trên bàn, mang đến cảm giác mát lạnh lan tỏa dọc theo da thịt.

Triệu Du đặt tay lên thắt lưng y lại đem người hướng về mình tiến vào càng sâu, cũng phòng ngừa xương hông của y trong lúc va chạm bị cạnh bàn làm bị thương. Cù Huyền Tử hiện tại không có một chút khí lực phản kháng. Chỉ có thể cảm giác được cột trụ của Triệu Du ở trong hậu huyệt y cọ xát điểm mẫn cảm mà mài giũa, mỗi một lần động đều mang đến một khoái cảm khó nói nên lời.

Cù Huyền Tử cảm giác mình sắp không ý thức được Triệu Du có phải lại nói cái gì hay không, chỉ nghe được vài từ ngắt quãng, hắn lại đang cười đùa gọi mình là Cù tiên tử, liền muốn bịt miệng hắn lại, nhưng giọng y bây giờ khàn khàn đến mức sắp không phát ra được âm thanh, hết lần này tới lần khác người này lại gia tăng tốc độ.

"Umh...a..." Y rên rỉ ra tiếng, xấu hổ muốn cắn chặt môi dưới, lại bị Triệu Du phát hiện ý đồ trước một bước. Triệu Du một tay bóp eo y, đưa càng sâu, Cù Huyền Tử cảm thấy mình giống như một con cá khát nước, đắm chìm trong khoái cảm mà sắp hít thở không thông.

Cù Huyền Tử sớm đã bị làm choáng váng, mồ hôi chảy xuống làn da trắng nõn, lấp lánh lộ ra dưới ánh nến chiếu rọi.

Triệu Du nhịn không được liền hôn lên sống lưng trơn bóng của Cù Huyền Tử, khiến y lại run rẩy một trận. Triệu Du cảm thấy Cù Huyền Tử như vậy lại càng mê mẩn tâm thần, làm cho người ta chỉ muốn đem y ăn vào bụng, cũng trách không được luôn có nhiều người mơ ước như vậy. Thế nhưng, Cù Huyền Tử có dáng vẻ như vậy chỉ thuộc về mình, hoàn toàn hoàn chỉnh thuộc về mình, điều này làm cho khoái cảm của hắn đạt tới cực điểm.

Cù Huyền Tử không nhớ rõ mình phóng thích từ khi nào, cũng không nhớ rõ Triệu Du rốt cuộc đã làm mình bao lâu, y cảm giác chân mềm đến đứng không thể đứng vững, phải dựa vào bàn tay Triệu Du đặt ở bên hông mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Lúc chấm dứt, Cù Huyền Tử ngay cả đầu ngón tay nhấc lên cũng có chút phải dùng sức, trên người không có chỗ nào không đỏ, cơ thể như sắp tan rã. Triệu Du nhìn y như vậy tựa hồ rất hài lòng, bế y đi tẩy rửa một lúc mới trở về giường.

"Lão Cù, đời này của ông chỉ có thể thuộc về ta." Triệu Du nằm xuống ôm Cù Huyền Tử vào lòng bá đạo nói. Y lúc này mệt đến hô hấp cũng khó khăn, cũng không muốn cùng hắn tranh luận, chỉ khẽ gật đầu.

Bên ngoài lúc này lại có tiếng bước chân.

"Cù chưởng môn, ngài còn thức không?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro