CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Du bước đến gần bàn tìm kiếm thứ gì đó, một hồi sau liền nhặt bút lên. Bị đầu bút trượt dọc trên sống lưng, ngứa đến mức khiến người ta run rẩy. Cảm giác rượu càng lúc càng ngấm vào cơ thể khiến y lảo đảo, đầu óc quay cuồng, hai tay Cù Huyền Tử bị dải lụa trói lại, khuỷu tay chống lên bàn, toàn thân đều run rẩy, cảm giác đến cả tuyến thủy cũng sắp theo khóe miệng chảy xuống.

Triệu Du cảm nhận được sự run rẩy của Cù Huyền Tử, nụ cười càng thêm xấu xa, dùng đầu ngón tay vuốt qua sống lưng y: "Cù tiên tử, đừng cử động a, nơi này sẽ vẽ bị lệch, bức tranh sẽ không còn đẹp nữa."

"Uhmm...." Cù Huyền Tử nói không nên lời, Triệu Du đặt bút lên miệng y, ý ngầm nói, nếu như cây bút này rơi xuống, hắn không thể cam đoan mình có thể càng quá đáng hay không.

Một cây bút khác của Triệu Du lại đi xuống phía dưới, từ đỉnh lưng đi tới rãnh đùi, trong cổ họng Cù Huyền Tử lộ ra một tiếng rắc rắc, khuỷu tay bị trói trước người mềm nhũn, nằm sấp về phía trước, bị Triệu Du chặn ngang, thuận thế hướng vào trong ngực mình.

"Đã nói là không được lộn xộn mà, ông thật không ngoan." Triệu Du tỏ vẻ rất buồn rầu: "Chỗ này ta hoàn toàn còn chưa vẽ xong."

Nếu không phải trong miệng đang ngậm bút này, Cù Huyền Tử chỉ muốn cắn hắn một cái, quen biết trăm năm, cũng chưa bao giờ thấy Triệu Du cầm bút. Nếu không phải đêm nay là để dạy dỗ chính mình, Triệu Du căn bản sẽ không cầm bút để "thủy mặc đan thanh".

Xúc cảm của đầu bút trên da càng kích thích hơn cả vuốt ve, mà loại kích thích này kéo dài gần một nén nhang. Y đưa lưng về phía Triệu Du, không nhìn thấy biểu tình của Triệu Du, nhưng dục vọng của y căn bản không có chỗ che giấu, bàn tay không cầm bút kia của Triệu Du vuốt ve vật cứng rắn kia của y, nhẹ giọng cười nói: "Cù tiên tử, rõ ràng là đã nhịn rất lâu ah."

Đồng thời Huyền Tử cảm giác hậu huyệt bị đẩy vào cái gì đó. Không phải ngón tay của Triệu Du, nó đem lại cảm giác mát lạnh. Cây bút trúc bị Triệu Du chậm rãi xoay vòng đẩy vào, may mài đủ bóng loáng, nhưng cũng đủ để tạo thành kích thích không nhỏ. Thân trụ phía trước cũng được Triệu Du an ủi, còn xấu xa dùng ngón cái ấn vào đỉnh đầu.

Cù Huyền Tử toàn thân căng thẳng, run rẩy lắc đầu, muốn rút người chạy trốn, thế nhưng hai tay bị trói buộc, phía trước chống lên bàn, cũng không cách nào tránh thoát.

Y ý thức được Triệu Du có chút ghen tuông tức giận, cũng mang theo ý nghĩ bồi thường nên không phản kháng, nhưng hiện tại lại cảm thấy Triệu Du có chút xa lạ. Nước mắt sinh lý bị kích thích đảo quanh hốc mắt, y nhịn không cho nước mắt chảy xuống, lại từ trong miệng tràn ra tiếng nức nở.

Vết mực trên người Cù Huyền Tử đã khô một nửa, phản chiếu làn da trắng nõn, phiếm một chút hồng, cho dù là kỹ nghệ không tốt, tranh cũng đẹp hơn vài phần. Cành cây nghiêng từ vai phải cắm vào rãnh đùi, hoa mai lạnh vây quanh cành cây, trong lạnh lẽo mang theo kiều diễm. Triệu Du hài lòng thưởng thức bức tranh của mình, lại nghe được âm thanh nức nở bị kiềm nén.

Hắn bẻ bả vai Cù Huyền Tử xoay người về phía mình, quả nhiên lại nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của ái nhân, những giọt nước mắt sắp rơi ở đuôi mắt, bút trong miệng ngậm cũng sắp trượt xuống, quật cường muốn mím môi nhưng bất thành.

Triệu Du đột nhiên cảm giác mình có phải đã làm hơi quá đáng hay không.

Hắn rút cây bút ra sang một bên và thay đổi ngón tay của mình. Cúi người hôn lên khóe mắt Cù Huyền Tử, lại cắn môi trên của Cù Huyền Tử đang ngậm bút. Lúc này Cù Huyền Tử chỉ cảm thấy miệng tê dại, theo bản năng buông hàm ra, bút lông rơi xuống. Phát ra tiếng "răng rắc" thanh thúy vang lên, theo đó là ngón tay thứ hai Triệu Du đột nhiên đâm vào, vừa vặn chạm đến điểm mẫn cảm, chân Cù Huyền Tử mềm nhũn, không đứng vững, ngã nhào về phía trước, cả người dán lên người Triệu Du.

Cù Huyền Tử cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, mang theo chút rung động mở miệng: "Có thể đi lên giường hay không." liền bị Triệu Du lắc đầu từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro