11. Phía sau núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán bar dưới lòng đất tốt xấu lẫn lộn.

Tùng Dụ Châu gọi chai bia đưa cho Ngô Lỗi, khuyên nhủ: “Aizz, Ngô ca, anh nghĩ gì vậy, gây khó dễ với con gái nhà người ta hay lắm sao? Dính phải tiếng xấu ức hiếp con gái cũng không hay.”

Ngô Lỗi nhận chai bia, uống một hơi cạn sạch.

Chất lỏng màu vàng tràn qua yết hầu khô nóng của anh mang đến cảm giác mát rượi nhẵn mịn, anh lại nghĩ đến da thịt trắng nõn của cô gái kia, giống như chỉ cần nhẹ nhàng ấn lên sẽ để lại dấu vết.

Ngô Lỗi vứt chai bia đi, trong lòng có phần nóng nảy.

Có cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đi tới, ngồi ở bên cạnh Ngô Lỗi, lỗ mãng lấy chai rượu của anh lên tự rót cho mình một ly, “Ngô ca, hiếm khi thấy anh lại đây chơi, em mời anh một ly.”

Giọng nói cô gái mềm mại, sau khi uống rượu, để lại một dấu son môi đỏ thẫm trên mép ly.

Khóe mắt Ngô Lỗi nheo nheo, bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm, không nói hai lời, nhấc chân đạp chiếc ghế cao cô gái đang nghiêng người dựa vào.

Cô gái mất trọng tâm suýt nữa té ngã, ly rượu trong tay toàn bộ đổ lên ngực, nhất thời vật liêu may mặc mỏng manh lộ ra màu da, hết sức bê bối.

Cô ôm ngực, tức giận xồng xộc rời đi.

Ngô Lỗi nhìn về phía Tùng Dụ Châu, thản nhiên nói: “Thấy chứ, đây mẹ nó mới gọi là khi dễ, ông đây đối với em ấy chỉ có dịu dàng.”

Tùng Dụ Châu toét miệng, không lời nào để nói.

•••

Triệu Lộ Tư giấu còng tay trong ống tay áo, chậm rãi đi trở về nhà.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, cha Triệu Minh Chí, mẹ Đào Gia Chi cùng với chị gái Triệu Phi Phi, giống như mở hội ba bên, vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sofa.

Triệu Lộ Tư vừa mới vào nhà liền nghe được Đào Gia Chi kéo dài âm điệu hỏi: “Trễ như vậy mới về, con đi đâu vậy?”

Triệu Lộ Tư thành thật trả lời: “Đi chơi với bạn.”

“Bạn nam hay bạn nữ?”

Triệu Lộ Tư nhìn Triệu Phi Phi, đoán rằng cô ta khẳng định đã thêm mắm dặm muối tố cáo với cha mẹ, bởi vậy, cô chỉ có thể thành thật khai báo: “Bạn học nam.”

‘Cộp’ một tiếng, Triệu Minh Chí nặng nề đặt tách trà lên bàn trà: “Con có biết hiện tại mấy giờ rồi không? Cùng bạn học nam đi chơi đến giờ này mới về, con có còn chút xấu hổ nào không!”

Cô không biết xấu hổ? Cũng không biết ai khóc hô muốn cùng Ngô Lỗi đi đua xe hóng gió, nài ép lôi kéo muốn túm cô theo.

Triệu Phi Phi cuốn lọn tóc, mở miệng nói: “Ba, ba không cần giận em ấy, con tin tưởng em ấy chỉ là nhất thời ham chơi, không có chuyện gì khác, lại càng không có chuyện yêu đương.”

“Nó còn dám yêu sớm! Hừ, nếu để cho ba biết, nhất định sẽ đánh gãy chân nó!”

Đào Gia Chi trách cứ Triệu Lộ Tư, “Lộ Lộ, con cũng không hiểu chuyện rồi, trễ như vậy mới trở về, con có biết ba mẹ lo lắng nhiều cho con không, còn có chị con, cả đêm đều đợi con luyện tập nữa.”

Triệu Phi Phi nhìn Triệu Lộ Tư, vốn cho rằng cô sẽ ấp úng âm thầm chịu đựng, dù sao từ trước Triệu Lộ Tư miệng lưỡi vụng về ngu dốt, đầu óc cũng không quá linh hoạt, vẫn luôn bị cô gây khó dễ, không biết giải thích trước mặt cha mẹ.

Không ai nghĩ tới Triệu Lộ Tư lại ngồi xuống bên người Triệu Phi Phi, lôi kéo tay cô nói: “Chị, em còn muốn hỏi chị đó, sao chị lại ném em một mình cho những người đó? Chị có biết không, sau khi em xuống xe, không thấy chị, em sợ hãi thế nào.”

“Em… Chị nghe không hiểu em đang nói gì.”

Triệu Lộ Tư nói với Đào Gia Chi: “Con căn bản không biết những bạn học nam này. Lúc ra cổng trường thấy chị nói chuyện với bọn họ, con vốn cùng chị trở về, ai ngờ chị lại cùng những bạn học nam này đi đua xe, khuyên thế nào cũng không nghe. Con lo lắng chị ấy xảy ra chuyện, đành phải đi cùng. Ai ngờ chị đẩy con cho mấy cậu con trai hư hỏng, tự mình chạy mất.”

Triệu Lộ Tư nói xong, ánh mắt đỏ ửng.

Cha mẹ nghi hoặc nhìn Triệu Phi Phi, hiển nhiên có chút tin tưởng lời nói của Triệu Lộ Tư, bởi vì Triệu Phi Phi đích xác trở về tương đối trễ, hơn nữa Triệu Lộ Tư từ nhỏ ôn hòa hiền hậu thành thật, chưa từng nói dối.

“Phi Phi, sao lại thế này?”

“Lời em con nói là thật ư?”

Triệu Phi Phi dằn lại tính tình giải thích: “Ba mẹ, con nghĩ em ấy sợ bị trừng phạt nên mới nói như vậy. Aizz, ai bảo con là chị chứ, con không quan tâm tốt em ấy, là con không đúng, ba mẹ phạt con là được.”

Triệu Lộ Tư lấy điện thoại ra, mở album ảnh, bên trong có một tấm hình, là Triệu Phi Phi đứng ở trước xe đua, Triệu Lộ Tư thuận tay chụp được.

“Chị, chị còn bảo em chụp hình cho chị mà.”

Sắc mặt Triệu Phi Phi thay đổi, lúc đỏ lúc trắng, cô khó có thể tin nhìn Triệu Lộ Tư.

Con thỏ trắng nhỏ trước kia luôn vờ ngớ ngẩn bị cô tính kế làm sao có thể có tâm cơ như vậy, lại còn chụp lén cô.

Triệu Minh Chí nhìn ảnh chụp trong di động, hoàn toàn tức giận: “Triệu Phi Phi, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ba, ba nghe con giải thích!”

Đào Gia Chi cũng vội vàng nói: “Sao con có thể để em gái một mình ở lại chứ! Lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ!”

“Mẹ, con không có!”

“Vừa nãy một mình con trở về mẹ đã nghi rồi, Lộ Lộ từ nhỏ đến lớn tính tình thế nào mẹ biết được, em ấy chưa bao giờ nói dối, lại càng không qua lại với mấy nam sinh hư hỏng này. Hiện tại mẹ thật sự càng ngày càng không rõ, Phi Phi, trong lòng con suy nghĩ gì vậy, vì sao muốn tổn thương em gái mình?”

“Mẹ, chẳng lẽ mẹ nghĩ con như vậy sao?” Vành mắt Triệu Phi Phi đỏ bừng, nước mắt chảy xuống: “Vì sao con phải làm như vậy, còn… còn không phải bởi vì… bởi vì…”

Triệu Phi Phi ra vẻ bi thương che mặt khóc thút thít: “Bởi vì con ghen tị với em ấy. Mọi người yêu thương em ấy như vậy, điều này làm cho con cảm thấy khổ sở, con sợ ba mẹ sẽ không cần con. Con sinh bệnh, ba mẹ sinh em ấy sẽ không cần con nữa, hu hu…”

Nước mắt Triệu Phi Phi dù sao cũng là vũ khí cực mạnh, chỉ cần mỗi lần bị mắng, khóc một chút, giả bộ đáng thương, cha mẹ nhất định sẽ mềm lòng, mọi chuyện đều chuyện lớn hóa nhỏ.

Quả nhiên thái độ Đào Gia Chi đã dịu đi, “Phi Phi à, con sao lại có thể nghĩ như vậy, ba mẹ làm sao có thể không cần con.”

“Thật vậy sao?”

“Đúng vậy, ba mẹ thương con nhất.”

Lúc này, Triệu Lộ Tư đúng lúc mở miệng nói: “Chị, ba mẹ sinh em ra chẳng lẽ không phải vì trị bệnh cho chị sao. Chị sớm nên biết chuyện này, cần gì phải nói những lời như vậy.”

Ánh mắt Triệu Phi Phi sắc bén liếc Triệu Lộ Tư một cái.

Triệu Minh Chí nghe thấy Triệu Lộ Tư nói như vậy, khuôn mặt càng lộ rõ cảm giác áy náy: “Lộ Lộ, con tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, con cùng Phi Phi đều là con của ba mẹ, không có ai quan trọng hơn ai, các con đều quan trọng.”

Lời như vậy đời trước bọn họ cũng nói qua, chỉ là vì trấn an Triệu Lộ Tư, nghe một chút liền thôi, Triệu Lộ Tư sẽ không cho là thật.

Triệu Minh Chí nghiêm khắc nói với Triệu Phi Phi: “Đã làm sai chuyện khóc có lợi gì, mau xin lỗi em gái con, sau đó về phòng đóng cửa ba tiếng mới được ra.”

“Ba!”

“Xin lỗi!”

Triệu Phi Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn Triệu Lộ Tư, vô cùng không cam lòng nói ba chữ ‘thực xin lỗi’, sau đó ầm ầm đi lên lầu, đi vào phòng, đóng mạnh cửa lại.Đào Gia Chi nói: “Tính khí Phi Phi càng lúc càng lớn lối rồi.”

Vẻ mặt Triệu Minh Chí phức tạp nhìn về phía Triệu Lộ Tư: “Lộ Lộ, thật sự là oan ức cho con rồi.”

Triệu Lộ Tư lắc đầu, cũng đứng dậy trở về phòng.

Một trò cười tự biên tự diễn, dùng cái kết thảm đạm của Triệu Phi Phi mà chấm dứt.

•••

Hai tiết cuối buổi chiều thứ sáu hàng tuần là ngày tổng vệ sinh ở trung học Đức Tân, bạn học không tham dự tổng vệ sinh đều về trước.

Triệu Lộ Tư cũng không ngoại lệ, cô vội vàng thu dọn cặp sách, đạp xe chạy vội về phía bờ hồ ở phía sau núi sau trường học.

Cô mặc đồng phục màu xanh lơ rộng rãi, miễn cưỡng che giấu được còng tay trên tay, còng tay này có kiểu dáng tình thú, còn có lông mịn.

Triệu Lộ Tư cũng sai rồi.

Mỗi lần giơ tay lên, trong tay áo cô sẽ phát ra tiếng lộc cộc khiến cho Ân Hạ Hạ không nhịn được nhìn cô.

Cho dù như thế nào, Triệu Lộ Tư nhất định phải tìm Ngô Lỗi cởi bỏ còng tay.

Bờ hồ phía sau núi của trường học là một khu hoang vu, cỏ dại mọc thành bụi, ít người qua lại, là nơi mấy nhóm thiếu niên bất lương trong trường thường xuyên tụ tập hút thuốc.

Hôm nay có gió, bụi cỏ cao gần nửa người lắc lư theo gió, Ngô Lỗi tách khỏi đám anh em kia của anh, một người ngồi xổm ở bờ hồ, miệng ngậm cọng cỏ, bình tĩnh ngóng nhìn bờ hồ.

Kỳ thật nhiều lần muốn rời đi, anh không biết bản thân mình đang làm gì, hẹn cô tới có ý gì…

Thế nhưng vẫn khống chế không nổi dục vọng phát điên muốn gặp cô trong thân thể kia.

Ngay tại lúc anh ngẩn người, một cục đá bỗng nhiên bay tới, rơi vào trong hồ, nước hồ lạnh lẽo bắn tung tóe lên người anh.

Ngô Lỗi quay đầu, nhìn thấy mấy đứa con trai ăn mặc rất giang hồ đi tới, trong đó người dựa vào cạnh người con trai tóc xoăn chính là cô gái hôm qua lấy lòng Ngô Lỗi trong quán bar bị thua thiệt.

“Ngô ca, sao lại lạc đàn rồi?” Đứa con trai tóc xoăn mở miệng trước: “Mấy anh em dính nhau như hình với bóng của mày đâu rồi?”

Ngô Lỗi phun cọng cỏ ngậm trong miệng ra, thoáng hoạt động gân cốt tay phải một chút, không muốn nói chuyện nhảm với bọn họ: “Có việc thì nói.”

“Ngày hôm qua mày khi dễ em yêu của tao, việc này tính thế nào đây.”

Ngô Lỗi liếc cô gái kia một cái, thản nhiên nói: “Mẹ nó đầu mày đội mũ xanh thì quan hệ quái gì đến ông đây.”

Cô gái lập tức khóc sướt mướt giải thích: “Không phải đâu anh Siêu, là anh ta đùa giỡn em.”

Ngô Lỗi nhếch miệng: “Mắt ông đây không mù, như cô, chướng mắt.”

“Mẹ nó nói cái gì vậy! Miệng sạch sẽ chút!”

Ngô Lỗi hung hãn ương ngạnh quen rồi, không tốt lành gì với ai.

Mấy đứa con trai trong ngày thường không có can đảm trêu chọc anh, giờ phút này thấy anh một mình liền không sợ.

“Muốn đánh nhau thì nhanh một chút, hôm nay ông đây còn có việc.”

Đám thanh niên giang hồ hô nhau cùng lên, bổ nhào về phía anh.

Bọn họ không biết đánh nhau, chỉ toàn đánh loạn, cậy sức, bên trái một đấm bên phải một gậy, anh đánh quyền anh cho người ta, đã từng luyện võ, cao thủ nhất đẳng, chỉ mấy phút đã quật ngã mấy người.

Mấy tên ăn mặc giang hồ bị đánh đến gào khóc, mấy thằng con trai bên cạnh thằng con trai tóc xoăn thấy tình thế không ổn, nhao nhao lấy dao găm từ trong balo ra, chạy tới Ngô Lỗi.

Dao găm chói lọi mang theo vẻ sắc bén, Ngô Lỗi một mình đánh nhau cũng biết nên tránh né mũi dao, bởi vậy liên tiếp lui về sau, lắc mình tránh thoát mấy dao.

Nhóm thiếu niên xuống tay không biết nặng nhẹ, đều hướng trên bụng, không cẩn thận chính là xuyên ruột rách bụng.

Lúc này, Ngô Lỗi nghe được tiếng xe đạp không mong muốn nghe nhất.

Ngô Lỗi quay đầu, chỉ thấy cô gái mặc đồng phục xanh lơ rộng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt, môi đều đã run run.

Bị doạ sợ rồi.

Ngô Lỗi là kẻ liều mạng, mấy lần dù cho cận kề bờ vực tử thần anh cũng không thấy sợ hãi, nhưng hiện tại, nhìn cô gái mang vẻ mặt sợ hãi như vậy, anh lại có chút sợ.

Gió lạnh giống như dao, cánh tay nhiễm máu tươi, còn có hung ác đánh mất lý trí.

Toàn bộ những thứ này đủ để dọa lùi bất cứ một cô gái nhu thuận nghe lời nào.

Ngô Lỗi thừa dịp tránh né, nhặt một cục đá trên đất lên nện vào bên chân Triệu Lộ Tư, khàn cả giọng hô: “Nhìn cái gì, cút!”

Triệu Lộ Tư lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng lần nữa leo lên xe đạp, nghiêng ngả chạy mất.

Ngô Lỗi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng bắt đầu liều mạng chạy trốn.

Nhóm con trai phía sau hiển nhiên giết đỏ cả mắt, không khiến Ngô Lỗi đổ máu bọn họ quyết không bỏ qua.

Không biết chạy bao lâu, trong từng bụi cây, mọi người nghe được tiếng còi xe cảnh sát.

“Bà mẹ nó… có người báo cảnh sát rồi!”

“Siêu ca, làm sao bây giờ!”

“Cái gì mà làm sao bây giờ, chạy mau!”

Mấy đứa con trai đảo mắt chạy mất tăm, cảnh sát xông vào trong rừng, bắt được chính là Ngô Lỗi cơ bắp kiệt lực.

Ngô Lỗi bị cảnh sát còng tay dẫn ra.

Bên cạnh xe cảnh sát, Triệu Lộ Tư thở dồn dập, đứt quãng giải thích tình huống với cảnh sát.

Trời chiều nhu hòa trải trên mặt cô, trên trán cô lấm lấm mồ hôi, tóc cũng ươn ướt, dinh dính ở bên tai.

Lúc nhìn thấy Ngô Lỗi, cô ngừng khoa tay múa chân, hàng mày nhỏ cau chặt đột nhiên buông lỏng, nghiễm nhiên là thở phào một hơi.

Nhiều năm qua như vậy Ngô Lỗi chưa đi đến cục cảnh sát, lần này xem như thuyền lật trong mương, có điều… tốt xấu gì cũng nhặt về một cái mạng.

Cảnh sát ấn đầu Ngô Lỗi để cho anh ngồi vào trong xe cảnh sát, Ngô Lỗi cũng không dễ dàng đi vào khuôn khổ, hung ác gầm lên: “Đừng có chạm vào ông!”

Anh hất cằm về phía Triệu Lộ Tư, hô: “Qua đây.”

Triệu Lộ Tư vội vàng chạy về phía anh, còn chưa mở miệng, Ngô Lỗi nghiêng người —

“Cái chìa khóa, bên trong túi quần trái, tự mình lấy.”

(Suy nghĩ của tác giả: Đụng đến cái gì kỳ quái, Ngô ca nói anh ta không chịu trách nhiệm.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro