10. Kẻ liều mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Lỗi khởi động động cơ, đồng hồ xe phát sáng, Triệu Lộ Tư còn chưa kịp ngồi yên, 'vèo' một cái anh đã lao xe ra ngoài.

Triệu Lộ Tư không nhớ rõ là đọc được ở đâu, nói rằng nhìn cách người đàn ông lái xe có thể thấy được tính cách và khí chất của anh ta.

Cha Triệu Lộ Tư lái xe cực kỳ an tĩnh, không tranh không cướp đoạt, tính cách nhu nhược như vậy cũng khiến cho ông rơi vào thế hạ phong trong cuộc tranh đoạt tài sản.

Ngô Lỗi lái xe chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Hoang dã.

Nhiều lần lướt qua khúc ngoặt 90 độ, lốp xe cạ trên mặt đường xẹt xẹt, mà anh không giảm tốc độ chút nào.

Triệu Lộ Tư cảm thấy cả người sắp bị văng ra ngoài.

Cánh tay trái của cô bị động tác của anh ảnh hưởng, vì không để ảnh hưởng đến thao tác của anh, Triệu Lộ Tư cố gắng nghiêng thân thể, tựa vào gần anh một chút.

Một cú cua 90 độ, Triệu Lộ Tư không thể khống chế va vào bờ vai anh.

Thân thể anh rắn chắc như bàn ủi nóng cháy, cơ bắp kiên cường dẻo dai giống như toàn thân không có miếng thịt mềm nào.

Thân thể rắn chắc như vậy có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác.

Đời trước, cái Triệu Lộ Tư thiếu nhất chính là cảm giác an toàn.

Trong phòng thuê chật hẹp, mỗi khi vào đêm, Ngô Lỗi sẽ ôm cô từ phía sau, cùng anh ôm nhau đi vào giấc ngủ, Triệu Lộ Tư sẽ không thấy ác mộng.

Đương nhiên, anh cũng không phải đàn ông ngoan ngoãn, tay anh cũng sẽ di chuyển lung tung, sẽ trêu chọc cô, khiến cho cô mê loạn...

Mỗi khi cô xoay người lại nóng bỏng đáp lại anh, Ngô Lỗi sẽ dừng lại, bình tĩnh một hồi, mặt trầm xuống rời khỏi phòng.

Ngược lại giống như cô làm sai chuyện gì.

Tính tình Ngô Lỗi cho tới bây giờ đều thay đổi thất thường, hành vi cũng không thể nắm bắt....

Cô một lần nữa ngồi thẳng người, nhắm hai mắt lại, không nhìn cảnh sắc bay cực nhanh ngoài cửa sổ, nhìn có thể sẽ thấy sợ, bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh rồi.

Vì khẩn trương, Triệu Lộ Tư lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Ngô Lỗi ngửi được hương thơm nào đó phát ra từ trên người cô, giống như mùi sữa tắm xen lẫn hương hoa nhàn nhạt, khiến anh nghĩ tới một loại kẹo sữa bò trước đây từng nếm qua.

Anh hít hít cái mũi.

Triệu Lộ Tư nhận thấy hô hấp anh tăng lên, cô vuốt lại áo mình, sau đó mở cửa sổ cho gió lùa vào.

"Đóng cửa sổ lại." Ngô Lỗi nói: "Ông đây lạnh."

Triệu Lộ Tư không muốn, thấp giọng nói: "Mở một phút."

Ngô Lỗi liếc cô một cái, cười nói: "Sợ ông đây chê người em có mùi?"

Bị chọc trúng tâm tư, Triệu Lộ Tư cúi đầu xuống, đôi má trở nên đỏ bừng nóng rát.

Ngô Lỗi nâng cánh tay phải lên, tay Triệu Lộ Tư cũng bị anh kéo qua, anh thế mà lấn người qua ngửi ngửi cô!

Triệu Lộ Tư hết hồn, vội vàng lui lại.

Cô biết bản thân có mùi gì, rất tự ti, nhưng thể chất cô là như vậy.

Cha từng đưa cô đi gặp bác sỹ, bác sỹ cũng kiểm tra không được vì sao trên người cô lại có hương vị ngọt này.

Nhưng không phải ai cũng thích loại hương vị này, ví dụ như ở trung học cơ sở có một bạn nam ngồi cùng bạn, là một bạn trai hư hỏng, nói trên người cô có mùi khai của hồ ly tinh, vừa thấy liền biết là loại sẽ quyến rũ người.

Về sau, Triệu Lộ Tư liền tự ti, cho dù mùa hè cũng không dám mặc váy dây.

Ngô Lỗi còn đang ngửi cô, Triệu Lộ Tư liền ngửa ra sau: "Anh, anh đừng ngửi."

"Mẹ nó mùi vị thật nặng!"

Triệu Lộ Tư cắn chặt môi, phiến môi đã trở nên trắng bệch, tiếng nói run rẩy: "Mở cửa sổ cho anh thông khí."

Ngô Lỗi thấy cô sắp khóc, anh đột nhiên cợt nhả nở nụ cười: "Khóc cái gì, ông đây không nói không thích."

"Ai... ai lại thích cái này!" Triệu Lộ Tư chỉ cảm thấy bản thân thật sự hết đường nói rồi.

Ngô Lỗi xoa xoa cánh mũi.

Nói thật, anh muốn 'cứng' rồi.

Triệu Lộ Tư cũng không nói thêm gì, Ngô Lỗi cũng chuyên chú lái xe, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh, nếu không mẹ nó bốn bề đường núi vắng lặng, anh thật sợ mình thành cầm thú.

Thật lâu sau, Ngô Lỗi lầm bầm: "Bà mẹ." Xe ngừng lại ở ven đường.

"Làm sao vậy?"

"Phía trước phong toả đường rồi."

Triệu Lộ Tư ló đầu ra ngoài cửa sổ, quả nhiên đèn xe chiếu rọi một bảng báo màu vàng từ xa: 'Đoạn đường sụp lở nguy hiểm, vui lòng đi đường vòng.'

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Còn có một con đường, có điều liên tục leo dốc cong, mà không có vành đai bảo hộ, cực kỳ nguy hiểm." Ngô Lỗi đạp phanh xuống, hỏi Triệu Lộ Tư: "Đi không?"

"Nếu không đi thì thua sao?"

Anh lạnh lùng nở nụ cười: "Em cho là tiền bạc của mấy cậu ấm kia dễ lấy như vậy, từ bỏ chịu thua."

Triệu Lộ Tư còn chưa trả lời, Ngô Lỗi đã không chút do dự một lần nữa khởi động xe, nhanh chóng xoay lại, xe chạy trên một con đường khác.

Con đường này so với con đường mới nãy còn hẹp hơn rất nhiều, một bên vách núi, bên khác là dốc núi sâu thăm thẳm, đi vài giây lại gặp khúc cua 90 độ hiểm trở.

Trong xe an tĩnh, Triệu Lộ Tư có thể nghe được tiếng tim mình đập bình bịch.

"Ngô Lỗi, con đường này nguy hiểm quá! Chúng ta trở về có được hay không?"

Giọng nói cô sợ run, hiển nhiên bị vực thẳm cùng vách núi đứng doạ sợ.

Ngô Lỗi nhếch miệng cười: "Muốn chết ông đây cũng làm đệm lót ở phía dưới cho em."

Triệu Lộ Tư nhìn Ngô Lỗi, trong con ngươi đen nhánh của anh, cô cực kỳ rõ ràng cảm nhận được loại trống rỗng vô biên trước khi cái chết đến.

Kẻ liều mạng.

Triệu Lộ Tư chỉ đành nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngọn đèn xa xa nơi thành phố chấm chấm sáng, nơi núi rừng ngoại trừ tiếng gió gào rít, đó là tiếng tim đập hỗn loạn của hai người.

Nửa giờ sau, xe lái vào Tuyệt Lộc Lĩnh, Ngô Lỗi đạp phanh, theo quán tính thân thể Triệu Lộ Tư nghiêng tới trước.

Ngô Lỗi mở cửa xe, để cho Triệu Lộ Tư đi ra từ chỗ ghế lái.

"Cắm lá cờ vào vách núi đối diện, sau đó cùng chạy về, không cần nán lại."

"À... được!"

Hai người còng cùng một chỗ, chỉ có thể cùng lao tới cuối khúc cua quốc lộ.

Triệu Lộ Tư cực kỳ liều mạng, nhanh chóng chạy vọt tới chỗ vách núi ở cuối quốc lộ, ngồi xổm người xuống đem lá cờ nhỏ đỏ au cắm vào trong bùn đất.

Ngô Lỗi đột nhiên cầm cổ tay cô: "Đường trơn, đừng té xuống, chẳng thế thì ông đây cũng phải chôn cùng em rồi."

Triệu Lộ Tư có thể cảm nhận được sự thô ráp trong bàn tay anh.

Bên cạnh quốc lộ đối diện có ánh đèn chiếu tới khiến Triệu Lộ Tư không mở mắt ra được, trong nháy mắt, đối thủ cũng đã đến.

"Nhanh mau chạy tới cắm cờ xuống! Nhanh lên!" Thiếu gia nhà giàu mắng siêu mẫu: "Mẹ nó, không ăn cơm sao, xem người ta chạy như thế nào kia, chạy nhanh lên!"

Siêu mẫu yểu điệu nói: "Em mang giày cao gót a."

"Mang mẹ nó giày cao gót!"

Triệu Lộ Tư một lần nữa quay lại trong xe, bò về hướng ghế lái phụ, hưng phấn quay đầu hô lớn: "Mau mau lên! Đi mau, chúng ta sắp thắng rồi."

Ngô Lỗi nhếch miệng lên, vốn cho rằng cô là một cái đầu gỗ không có bất kỳ biểu tình gì với mọi thứ, không nghĩ tới cũng có lúc cười đến vui vẻ như vậy.

"Khẳng định dẫn em thắng." Ngô Lỗi nói xong đạp xuống chân ga, nhanh chóng quay đầu xe, grr grrr vài cái, xe biến mất ở cuối đường.

"Đốt cho tôi điếu thuốc." Ngô Lỗi dùng ánh mắt chỉ chỉ hộp thuốc lá cùng bật lửa trong hộc xe.

Triệu Lộ Tư không dám không nghe lời anh, đưa tay lấy điếu thuốc trong hộp ra, dùng bật lửa đốt.

Ngô Lỗi hỏi: "Không hút?" Triệu Lộ Tư lắc lắc đầu.

Nhìn động tác vụng về của cô, Ngô Lỗi chỉ cảm thấy cô thật đơn thuần, cái gì cũng không biết.

Anh ngậm điếu thuốc cô đưa tới, hít thật sâu, thở ra một hơi.

Chất ni-cô-tin kích thích thần kinh não của anh, làm anh cảm thấy toàn thân lơi lỏng vui sướng, mà Triệu Lộ Tư lại bị mùi khói làm ho khan.

Ngô Lỗi liếc mắt nhìn cô, mở cửa sổ xe, để cho gió lạnh rót vào trong thùng xe, xua tan mùi khói.

"Chịu không nổi?"

"Ừm."

Ngô Lỗi ném điếu thuốc mới hút được một hơi trong tay ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.

Xe vững vàng chạy tới điểm cuối, đồng bọn xông tới, hưng phấn mà nói: "Ngô ca, thật giỏi a! Lại thắng!"

"Bạn học nhỏ, lần đầu tiên ngồi xe Ngô ca, có sợ không?"

Gò má Triệu Lộ Tư đỏ hồng, thành thật gật gật đầu, "Có chút."

Ngô Lỗi đưa tay vỗ ót cô, thuận miệng nói: "Sợ con khỉ."

Triệu Lộ Tư bị vỗ đến thân hình hơi đổ về phía trước, cảm thấy động tác này có phần vô cùng thân thiết.

Tùng Dụ Châu nói: "Không cần sợ, Ngô ca lái xe chắc chắn, xác suất gặp chuyện không may vẫn thấp hơn mấy sự cố trên máy bay a."

Lời này Triệu Lộ Tư tán thành.

Ngô Lỗi lái xe tuy điên nhưng kỹ thuật của anh thật sự rất tốt.

Chuyện đời trước, Triệu Lộ Tư vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy, không giống như ngoài ý muốn, mà càng giống như có người gây ra...

Ngay tại lúc Triệu Lộ Tư ngây người, Ngô Lỗi đã mở khoá tay, đi qua nói chuyện với đám cậu ấm nhà giàu, sau đó lấy điện thoại di động ra chuyển khoản.

Triệu Lộ Tư ngắm nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Triệu Phi Phi.

Tương Trọng Ninh nói: "Cậu ta thấy chán nên đã đi về, xem ra cũng không vui vẻ gì mấy."

"Ồ..."

Triệu Lộ Tư loáng thoáng cảm thấy khả năng trở về sẽ gặp phải một trận phong ba.

Mấy phút đồng hồ sau, Ngô Lỗi trở về, nói với Triệu Lộ Tư: "Thêm WeChat, tôi chia hoa hồng cho em."

Triệu Lộ Tư ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, quét mã của Ngô Lỗi.

Ngô Lỗi không có tên, avatar là một cái hình vuông màu đen, giống như đường nhân sinh gập ghềnh nhấp nhô của anh, tối đen không bờ bến.

Ngô Lỗi chuyển cho cô năm vạn, cơ hồ là một nửa.

Triệu Lộ Tư chỉ cảm thấy anh thật hào phóng.

Mấy đứa con trai đi theo cũng đặt cược thắng, tâm tình không tệ, chuẩn bị kéo nhau đi quán bar vui chơi.

"Bạn học nhỏ, không theo tụi anh đi chơi à?" Tương Trọng Ninh hỏi.

Triệu Lộ Tư nhìn thời gian, hiện tại đã hơn 9 giờ: "Em phải về nhà rồi."

"Lúc này mới 9 giờ a, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, về nhà nhàm chán lắm."

"Về trễ bị mắng."

Ngô Lỗi nhìn bộ dáng nhu thuận của cô, biết cô không phải người cùng đường với mình.

Đối với đám thiếu niên bọn họ du đãng trong chỗ tối tăm của thành phố mà nói, ban đêm chính là khởi đầu của sự cuồng hoan, nhưng đối với người con gái ôn thuần ngoan ngoãn như Triệu Lộ Tư, ban đêm đồng nghĩa với nguy hiểm.

"Ngô ca, chúng ta đưa em ấy trở về đi."

"Đưa cái gì mà đưa." Ngô Lỗi rút một điếu thuốc ngậm trên miệng, nhìn đường cái xe cộ chạy không ngừng "Nơi này cũng không phải nơi xe không chạy tới."

Triệu Lộ Tư đương nhiên không muốn để bọn họ đưa về, xe đua màu sắc rực rỡ này đưa cô đến cửa nhà, để cho hàng xóm cùng người quen thấy còn không biết sẽ ra sao.

Cô đi đến trước mặt Ngô Lỗi: "Anh giúp em tháo còng tay ra, em phải đi về."

Trước Ngô Lỗi chỉ dùng chìa khoá mở một bên còng tay liền xuống xe, còng tay của cô còn chưa mở a.

Ngô Lỗi lấy chìa khoá ra, xoay vòng vòng trên đầu ngón tay, "Tôi cảm thấy nó rất thích hợp với em."

Triệu Lộ Tư vừa nghe ý tứ trong lời anh lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng nói: "Ngô Lỗi, anh mau cởi ra cho em."

Môi mỏng của anh nở nụ cười cợt nhả: "Như vậy đi, xế chiều ngày mai tan học, tới bên hồ ở núi phía sau trường tìm tôi, tôi cởi bỏ cho em."

"Anh bây giờ cởi ra cho em!" Triệu Lộ Tư gấp đến độ má đỏ bừng, gấp gáp nói: "Sẽ bị bạn học nhìn thấy..."

'' một tiếng, Ngô Lỗi thu chuỗi chìa khoá lại, không chút do dự xoay người bỏ đi -

"Cứ nói là quà Ngô Lỗi tặng cho em.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro