9. Không phải sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Triệu Phi Phi bỗng nhiên đỏ bừng lên: "Cậu... cậu thô lỗ!" 

"Còn có thể thô lỗ hơn." Ngô Lỗi đến gần bên người cô, một tay liền nắm cằm cô lên.

Hơi thở con trai mạnh mẽ khiến Triệu Phi Phi thở dốc, mà lòng ngón tay anh thô ráp cũng khiến cho tế bào toàn thân cô bắt đầu run sợ: "Cậu... cậu muốn làm gì?"

Triệu Lộ Tư từ biểu tình trên mặt Ngô Lỗi cảm nhận được thay đổi trong cảm xúc của anh.

"Ngô Lỗi, anh buông chị ấy ra."

Ngô Lỗi nghe vậy, ánh mắt xuyên qua Triệu Phi Phi nhìn về hướng Triệu Lộ Tư.

Cô mặc một chiếc quần cạp dây cao thông thường, áo thun trắng tinh càng làm nổi bật da thịt trắng nõn sáng long lanh, buộc tóc đuôi ngựa đáng yêu, rất có cảm giác tươi mát của ngày hè.

Con ngươi đen nhánh của cô mang theo cảnh giác của một con thú nhỏ.

Ngô Lỗi quyết định cho cô mặt mũi, buông lỏng Triệu Phi Phi ra, đồng thời lấy khăn tay ra, lau son phấn trên tay, mặt lộ ra thần sắc chán ghét —"Cách ông đây xa một chút." Anh nói xong liền rời đi.

Triệu Phi Phi làm gì chịu khuất nhục như vậy, cô hô lớn về phía Ngô Lỗi: "Cậu cho là mấy cô gái con nhà giàu trong trường thật thích cậu sao, An Khả Nhu các cô ấy... chẳng qua là thấy bộ dáng cậu đẹp trai. Với xuất thân thấp kém như cậu, cho dù cậu phấn đấu cả đời cũng không xứng với các cô ấy."

Triệu Lộ Tư liền vội vàng kéo Triệu Phi Phi lại, ngăn cô không nói tiếp.

Cũng không phải sợ Triệu Phi Phi thật sự trêu chọc Ngô Lỗi buồn bực, mà là... cô biết uy hiếp, vũ nhục Ngô Lỗi như vậy sẽ làm bị thương lòng tự trọng của anh.

Quả nhiên, Ngô Lỗi bỗng nhiên xoay người, đáy mắt tối đen mang theo tức giận —

"Lặp lại lần nữa."

Triệu Phi Phi bị sự tàn bạo lan tràn trong mắt anh doạ, ấp úng không dám mở miệng.

Ngô Lỗi lại nghiêng đầu nhìn Triệu Lộ Tư, cô gái đứng ở ven đường, con ngươi trong suốt xao động, vẻ mặt vô hại.

"Em cũng cảm thấy như vậy?"

Triệu Lộ Tư lắc đầu liên tục, cô chưa từng cảm thấy Ngô Lỗi không xứng với bất kỳ ai.

Vốn chuyện tình cảm không có xứng hay không, chỉ có tình nguyện hay không.

"Ngô Lỗi, cậu bỏ qua cho, tớ nói như vậy không có ý gì khác, tớ chỉ hy vọng cậu có thể tỉnh lại, cố gắng phấn chấn tiến lên."

Triệu Phi Phi cố gắng cứu vãn lời nói kích động vừa rồi của mình: "Tớ không có ý khinh thường cậu, cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm. Tớ không giống với mấy cô gái nhà giàu kia."

Nhanh chóng liên tiếp trần tình khiến cho mọi người đều biết tâm tư của cô, Tùng Dụ Châu cùng Tương Trọng Nhinh liếc nhau một cái, đáy mắt hiện lên ý cười lạnh.

Trước kia không cảm thấy cô chán ghét cỡ nào, hiện tại nhìn thấy, thật đúng là mẹ nó có phần gây phiền cho người khác.

"Chỉ cần cậu cố gắng, tương lai nhất định sẽ có hy vọng! Tớ... tớ cảm thấy xuất thân không thể quyết định một người, cố gắng lúc nào cũng không muộn." Triệu Phi Phi có thể trút tinh thần bác ái trên Weibo, bây giờ nói chuyện cũng tràn ngập tinh thần bác ái.

Ngô Lỗi nhíu mày nhìn Triệu Phi Phi cười lạnh: "Ông đây cố gắng hay không cố gắng thì mắc mớ gì tới cô."

Tùng Dụ Châu cũng rất không quen nhìn Triệu Phi Phi diễn xuất dối trá, muốn cho cô chút giáo huấn, vì thế cười nói: "Nữ thần, muốn làm bạn với Ngô ca là có điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Đủ gan theo chúng tôi lên núi chạy một vòng."

Triệu Phi Phi hơi sững sờ, thấy Ngô Lỗi không có ý cự tuyệt, nhất thời cảm thấy mừng rỡ.

Chưa từng có cô gái nào đi xe cùng Ngô Lỗi a.

Triệu Phi Phi muốn biểu hiện chút rụt rè, thấp giọng mềm dẻo nói: "Nhưng người ta vẫn phải về nhà, trễ thì ba mẹ sẽ lo lắng."

"Vậy thì thôi."

Ngô Lỗi xoay người liền đi, Triệu Phi Phi thấy tình thế không ổn, lập tức chữa lại, "Có điều một hai lần trở về trễ cũng không sao."

Cô như sợ Ngô Lỗi đổi ý, vội vàng quay đầu nói với Triệu Lộ Tư: "Lộ Lộ, em về nhà đi, nói với ba mẹ một tiếng, hôm nay chị đi chơi với bạn, trễ chút sẽ về, không cần lo lắng."

Triệu Lộ Tư nhíu mày: "Chị rốt cuộc có luyện tập hay không, buổi thi đấu của giảng viên Lạc Thanh là vào tháng sau đó."

"Không sao, trở về luyện."

Triệu Lộ Tư leo lên xe đạp, bất đắc dĩ rời khỏi.

Ngô Lỗi đột nhiên nói: "Muốn chơi thì hai người cùng đi, không thì miễn."

"..."Chân núi Hồi Hổ, mấy chiếc xe đua phân khối lớn đậu ở bãi đỗ xe đầu đường, mấy cậu thiếu gia nhà giàu dáng vẻ hào sảng nghiêng người tựa vào bên cạnh xe, hất cằm nhìn Ngô Lỗi.

Ngô Lỗi giúp bọn họ thắng không ít cuộc tranh tài, hiện tại là tuyển thủ đua xe bọn họ đắc ý nhất.

Người có năng lực cho dù đi đến đâu cũng được người tôn trọng, bọn họ cũng cung kính gọi anh một tiếng 'Ngô ca.' 

"Ngô ca, hôm nay hiếm khi lại dẫn em gái đến đây."

Ngô Lỗi không nói gì, ngược lại Triệu Phi Phi biểu lộ khả năng xã giao ưu tú của mình, nói: "Xin chào mọi người, tôi là Triệu Phi Phi, là bạn của Ngô ca." Triệu Phi Phi vốn mong chờ Tùng Dụ Châu cùng mấy đứa con trai có thể giới thiệu chút về cô, tốt nhất nói ra thân phận người tâm phúc trên mạng của cô, nhưng Tùng Dụ Châu lại vững như núi, không nói một lời, hoàn toàn không có ý tứ muốn giới thiệu.

Triệu Phi Phi khẽ ho nhẹ một tiếng, mỉm cười xinh đẹp với mấy cậu ấm con nhà giàu.

Mấy cậu con trai nhà giàu có thú vui của riêng mình, trong ngày thường tiếp xúc đều là siêu mẫu, đương nhiên không có khả năng biết tới người tâm phúc gì gì đó trên mạng, cũng không nhận ra Triệu Phi Phi.

Đương nhiên càng chướng mắt dáng người cùng diện mạo của cô.

Triệu Phi Phi tự bẽ mặt, tươi cười trên mặt có chút xấu hổ.

"Tối hôm nay muốn chơi thế nào?" Ngô Lỗi mở miệng hỏi bọn họ.

"Nếu Ngô ca dẫn theo con gái tới, vậy chúng ta liền đổi cách chơi mới." Mấy thiếu gia nhà giàu nhìn nhau cười: "Lần này chỗ ghế phụ mang theo con gái, có điều tay hai người còng cùng một chỗ."

Nói xong, bọn họ hứng thú lấy ra hai cái còng tay bạc lấp lánh.

Tùng Dụ Châu nói: "Xích cùng một chỗ làm sao có thể, không phải sẽ ảnh hưởng tới hành động sao?"

"Chỉ cần em gái chịu nghe lời, không ảnh hưởng nhiều lắm, lại nói, chẳng phải con đường này Ngô ca nhắm mắt cũng có thể lái sao?"

Tương Trọng Ninh nhìn Ngô Lỗi: "Không được, chuyện này nguy hiểm rồi." 

"Ha ha, nếu không dám thì thôi."

Ngô Lỗi mặt không chút thay đổi hỏi: "Tiền đặt cược là gì?"

Thiếu gia mặc áo thun đen đi tới, trong tay ôm siêu mẫu dáng người nóng bỏng: "Chúng ta mỗi người dẫn theo một em, không cần lái hết đường, cắm lá cờ ngay đoạn Tuyệt Lộc Lĩnh, sau đó quay trở về, người nào nhanh người đó thắng, tiền đặt cược mười vạn."

"Mười vạn!"

Người lên tiếng thán phục là Triệu Lộ Tư.

Sau khi cô kìm lòng không đậu kinh hô, mấy đứa con trai tất cả đều quay đầu nhìn cô, ánh mắt là lạ.

Cô che miệng, biết chính mình biểu hiện vô cùng không giống con gái nhà giàu, ngay cả Triệu Phi Phi cũng nhịn không được nhìn cô khinh miệt.

Mười vạn đối với nhà họ Triệu chính xác không nhiều lắm, nhưng đối với Triệu Lộ Tư trải qua một đời không nhà để về mà nói không phải số tiền nhỏ.

Nhìn vẻ mặt bọn Ngô Lỗi, chút tiền ấy ở trong mắt bọn họ giống như không tính là gì.

Triệu Lộ Tư rốt cuộc biết bọn họ liều mạng kiếm tiền là chơi như thế nào rồi.

Ngô Lỗi đáp ứng ván cược của mấy cậu con trai nhà giàu này, Tương Trọng Ninh quay đầu nhìn hai cô gái: "Ai muốn đi theo Ngô ca ra ngoài hóng gió a?"

Triệu Lộ Tư: ...

Anh gọi đây là hóng gió, đây là liều mạng đó.

Vốn đường bên Hồi Hổ này dốc đứng hiểm trở, rất nhiều khúc cua 90 độ, hai người còng tay cùng một chỗ, đây không phải chê mạng quá dài sao? Đương nhiên không chỉ có Triệu Lộ Tư nghĩ vậy, Triệu Phi Phi cũng mở miệng nói: "Chuyện này quá nguy hiểm, Ngô Lỗi, cậu không cần tham dự chuyện nguy hiểm như vậy. Nếu cậu thiếu tiền, tớ, tớ có tiền, mười vạn không tính là nhiều..."

Ngô Lỗi lạnh lùng liếc cô một cái, không phân biệt vui giận nói: "Cô muốn nuôi tôi?"

Triệu Phi Phi đương nhiên xấu hổ mở miệng, cho dù cô cảm thấy đây không phải vấn đề gì, lấy gia thế nhà cô cùng với sự nổi tiếng hiện tại của cô, nếu Ngô Lỗi ở cùng cô, tiền đồ về sau khẳng định tươi sáng.

"Không phải người tuỳ tiện nào cũng nuôi nổi Ngô ca." Tùng Dụ Châu trêu đùa nói, hoà hoãn không khí: "Ngô ca bình thường tiêu xài rất nhiều nha..." 

Triệu Phi Phi lại đỏ mặt, thấp giọng nói: "Nếu nhất định phải lên xe, tớ sẽ..."

Không nghĩ tới lời còn chưa dứt, Ngô Lỗi bỗng nhiên chuyển hướng sang phía Triệu Lộ Tư: "Lên xe."

Triệu Lộ Tư sửng sốt: "Hả."

Ngô Lỗi đưa tay chống cạnh cửa xe: "Lên xe, tôi dẫn em đi hóng gió." 

Triệu Lộ Tư nhìn chiếc xe độ sáng loáng, vốn chuẩn bị cự tuyệt, không nghĩ tới Ngô Lỗi lập tức đi về phía cô, giữ chặt tay cô, vừa lôi vừa kéo nhét cô vào vị trí ghế lái phụ."Ngô Lỗi, em... em không đi!"

Ngô Lỗi chống bên cạnh cửa, lạnh lùng cười: "Sợ?" Môi Triệu Lộ Tư đã run run rồi.

Tùng Dụ Châu nói: "Bạn học Triệu Lộ Tư, cũng không phải ai cũng có thể ngồi ghế trước với Ngô ca, em là cô gái đầu tiên anh ấy chở. Không cần lo lắng, Ngô ca lái xe cực kỳ chắc chắn."

Triệu Lộ Tư nhìn Ngô Lỗi, anh che ở cửa xe bên ghế lái phụ, tựa hồ cũng không chuẩn bị thả cô rời đi, từ góc độ của cô nhìn lại, có thể thấy rõ ràng gân cổ và râu quanh xương hàm anh.

"Vậy... anh chạy chậm một chút."

Cô gái vừa mở miệng, sân bãi bắt đầu náo nhiệt, nhóm con trai xao động không thôi, vây quanh hai chiếc siêu xe kêu gào ầm ĩ.

Siêu mẫu xinh đẹp dựa bên người thiếu gia nhà giàu, tay vỗ bộ ngực anh ta, làm nũng nói: "Người ta muốn thưởng."

Thiếu gia nhà giàu ra tay cực kỳ hào phóng: "Được a, chỉ cần ông đây có thể thắng, cho em sáu phần."

Siêu mẫu vỗ tay: "Tốt quá tốt quá."

Lúc này, thiếu gia nhà giàu chú ý tới Triệu Lộ Tư, cô vẫn cực kỳ an tĩnh theo sát bên người Ngô Lỗi, tựa hồ không có cảm giác tồn tại, thực con mẹ nó ngoan a, đôi mắt tối đen tôn lên khuôn mặt vô cùng trắng nõn, càng nhìn càng thấy cô xinh đẹp.

Thiếu gia nhà giàu đẩy siêu mẫu ra, nói với Triệu Lộ Tư: "Aizz, muốn đổi cộng sự không, em vào trong xe anh, mặc kệ thắng thua, anh cho em sáu phần."

Ngô Lỗi đứng cạnh cửa xe, cũng không ngồi vào, anh nhìn về phía Triệu Lộ Tư.

Triệu Lộ Tư mấp máy đôi môi oánh nhuận, cự tuyệt nói: "Không được, tôi đi theo Ngô ca, không, không cần tiền bạc."

So với những tên thiếu gia nhà giàu không biết kỹ thuật như thế nào này, Triệu Lộ Tư càng tình nguyện tin tưởng Ngô Lỗi, tín nhiệm không gì sánh kịp của cô đối với anh được dưỡng thành từ đời trước.

Nhóm cậu ấm đều trông cậy vào Ngô Lỗi cho nên cũng không dễ dàng đắc tội, Triệu Lộ Tư không muốn, bọn họ cũng không tiếp tục miễn cưỡng.

Khoé miệng Ngô Lỗi bất giác nhếch lên ý cười, Ngô ca, từ trong miệng cô nói ra, mềm mềm dẻo dẻo, nghe đặc biệt chọc người.

Thiếu gia nhà giàu ném còng tay cho Ngô Lỗi.

Triệu Lộ Tư ngoan ngoãn đi đến tay lái phụ, kéo mở cửa xe.

Hai người tự thắt dây an toàn xong, Ngô Lỗi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người tự tay còng vào tay phải mình, còn lại còng vào tay trái Triệu Lộ Tư.

"Sợ sao?"

"Không sợ."

Đó là không thể.

Trái tim Triệu Lộ Tư sắp nổ tung rồi.

Ngô Lỗi cảm nhận được cảm xúc khẩn trương của cô gái, nghiêng đầu liếc cô một cái, tiếng nói thấp thuần: "Không phải sợ, tôi sống, sẽ không để cho em chết."

Triệu Lộ Tư cảm nhận được lạnh lẽo nơi cổ tay trái, đáy lòng cũng có chút khẩn trương.

"Ừm.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro