62. Thấy cô sắp bay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Lộ Tư không biết đã ngủ bao lâu, giấc ngủ lúc sâu lúc cạn, luôn cảm thấy người con trai hôn mặt cô, thỉnh thoảng hôn lên trán, thỉnh thoảng hôn nhẹ lỗ mũi, còn liếm môi cô.

Nếu không phải mang theo chút ý thức mông lung, cô thật sẽ cho là có con chó liếm mặt cô.

Triệu Lộ Tư mở mắt, đón nhận ánh mắt đen như mực của thiếu niên.

Anh luôn nhìn cô, không biết nhìn bao lâu, giữa hai hàng lông mày là sự dịu dàng không tan.

"Anh nhìn gì vậy?"

Cô có chút xấu hổ, mất tự nhiên dời mắt.

Lúc ôm cô, Ngô Lỗi cảm thấy lòng mình giống như viên sô cô la bị tan chảy, mềm đến mức đặc, ngọt đến dính người.

Anh hôn cô không biết mệt mỏi, thật là muốn nhét cô vào trong người, hòa làm một thể.
Triệu Lộ Tư bị anh hôn đến ngượng ngùng, dùng sức đẩy anh một cái, đầu gối khẽ đụng vào hạ thân anh.

Ngô Lỗi vội vàng nắm tay cô, dùng giọng hơi nói: "Đừng nhúc nhích." Triệu Lộ Tư thấy anh chợt nghiêm túc, không rõ nguyên do.

Ngô Lỗi nhìn cô, thật sâu thở ra một hơi: "Lúc anh ôm em, nếu em muốn an toàn thì đừng lộn xộn."

Triệu Lộ Tư nghe hiểu ý anh, gương mặt bỗng đỏ lên, ngoan ngoãn vùi đầu vào ngực anh, quả thật bất động.

Đái Tinh Dã đi vào trong lều, thấy hai người ôm nhau, kêu 'ai nha' một tiếng: "Tìm hai người nửa ngày, thì ra là ở chỗ này, ha ha, quấy rầy rồi." 

Ngô Lỗi nghiêng đầu không kiên nhẫn liếc anh một cái: "Cút ra ngoài." 

Đái Tinh Dã nghe lời 'cút' ra ngoài, nói: "Ngô ca, tôi trông chừng cho hai người, yên tâm, không ai vào quấy rầy, ha ha ha hai người cứ từ từ, không cần phải gấp gáp."

Triệu Lộ Tư đỏ mặt, đẩy Ngô Lỗi ra, ngồi dậy mang giày, hỏi: "Sao anh và Đái Tinh Dã lại trở thành bạn bè?"

Ngô Lỗi cũng hết cách, Đái Tinh Dã chính là thiếu xương, sau khi bị anh dạy dỗ liền bám dính lấy anh, đuổi cũng không đi.

Triệu Lộ Tư biết sức hấp dẫn của Ngô Lỗi với đám con trai còn lớn hơn đám con gái nhiều.

Con gái nhìn thấy anh thì e thẹn, mặc dù thích nhưng không dám đến gần.

Con trai không giống, con trai độ tuổi này thích cái mạnh, rất dễ bị khí chất cứng rắn của Ngô Lỗi hấp dẫn, muốn làm anh em với anh.

"Đái Tinh Dã có thể thâm giao." Triệu Lộ Tư nói: "Nhưng hiện tại anh ấy có chút không đáng tin."

Ngô Lỗi ngồi song song với cô, cười nói: "Sao cái gì em cũng biết thế." 

Triệu Lộ Tư dĩ nhiên biết, cô biết cậu ấm Đái Tinh Dã này tương lai sẽ gặp phải kết cục tập đoàn phá sản, anh sẽ sa sút một thời gian nhưng sẽ không kéo dài.

Anh trưởng thành, thành thục cũng sẽ đợi thời vực dậy, thậm chí còn làm tốt hơn đời cha.

Có chút duyên phận cho dù luân hồi mấy đời cũng vĩnh viễn tránh không khỏi.

Thí dụ như Ngô Lỗi và cô, lại thí dụ như Ngô Lỗi và Đái Tinh Dã, bọn họ chỉ định sẽ thành bạn bè.

Đời trước, lúc Ngô Lỗi đua xe quen biết Đái Tinh Dã, Đái Tinh Dã đối đãi anh thành tâm.

Rồi sau đó gia đình Đái Tinh Dã phá sản, tất cả bạn bè nhìn anh như nhìn ôn thần, cũng chỉ có Ngô Lỗi vẫn ở bên anh, cùng anh vượt qua đoạn thời gian gian nan nhất.

Trên thế giới này, người đối xử tốt với Ngô Lỗi không nhiều lắm, những người thật lòng với anh, anh sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần.

Một ngày một đêm, tín hiệu trong thôn cuối cùng khôi phục.

Triệu Lộ Tư mở điện thoại ra, hộp thư đầy kín tin nhắn, có cha mẹ ân cần hỏi thăm, cũng có nhóm bạn thân bom tin nhắn, thậm chí có chủ nhiệm lớp gửi lời thăm hỏi... 

Triệu Lộ Tư chưa kịp nhắn trả lời cho từng người một thì nhận được điện thoại của trợ lý Tần, nói Triệu Tĩnh đã tỉnh.

Cô vội vã tới bệnh viện dã chiến dựng trong trung tâm y tế.

Ngô Lỗi đi ra khỏi lều vải, Đái Tinh Dã đứng ở trên đống đá vụn, nhìn anh cười xấu xa: "Ngô ca, đã không."

Ngô Lỗi liếc mắt, biết trong đầu anh là một đống ý nghĩ xấu xa, mặc kệ anh.

"Có điều nói thật." Đái Tinh Dã nhảy xuống đống đá, đi tới bên người Ngô Lỗi: "Vừa nãy tôi từ bên bệnh viện kia qua, vị đại tiểu thư kia giống như không được."

Ngô Lỗi dừng bước: "Cái gì?"

"Đừng hiểu lầm, không chết, nghe nói phải cắt, lúc này đang nháo đó." 

"Có thể nói hết câu hay không hả?"

Dù gì Triệu Tĩnh đã giúp anh, anh cũng không hy vọng cô gặp chuyện không may.

Triệu Lộ Tư chạy tới bệnh viện, từ xa đã nghe thấy tiếng Triệu Tĩnh khóc.

Cô chưa từng thấy người chị kiên cường này khóc thương tâm như vậy.

Trước kia lúc nào gặp cô, trên mặt cô luôn tràn đầy nụ cười tự tin mà thong dong.

Bà nội ngồi trên ghế lắc đầu liên tục, nói cô đừng thương tâm, nhất định sẽ có biện pháp, hiện tại việc quan trọng là phải chuyển viện, đến bệnh viện lớn tiến hành giải phẫu.

Điều kiện chữa trị ở đây không tốt, chỉ có thể chữa trị đơn giản, không thể làm giải phẫu, rất nhiều bệnh nhân bị thương nặng sau khi bệnh tình ổn định cũng được đưa đến bệnh viện trên trấn.

Triệu Tĩnh không cách nào chịu đựng được nỗi đau khi mất đi hai chân, cho dù nói gì cô cũng không muốn giải phẫu.

Triệu Lộ Tư bây giờ không có thời gian đau lòng, cô đi tới, hỏi bác sỹ tình hình Triệu Tĩnh, quyết định rất nhanh, nói trợ lý Tần đỡ bà nội ra ngoài, đồng thời kêu mấy người vào dưới sự chỉ dẫn của bác sỹ, khiêng Triệu Tĩnh lên xe cứu thương, nhanh chóng chạy tới trấn trên.

Giải phẫu cắt chân đương nhiên cũng không thể tiến hành ở bệnh viện trên đó, nhưng thời gian không thể chậm trễ, Triệu Lộ Tư quay đầu nhìn bà Triệu đang đau lòng: "Bà nội, chị nhất định phải trở lại Giang Thành điều trị, máy bay tư nhân của tập đoàn Triệu thị có thể dùng được không? Trấn trên có bãi đáp máy bay, cũng đủ thời gian chạy về Giang Thành."

"Sao bà lại quên mất chứ." Bà Triệu lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt, xoay người nói với trợ lý Tần: "Nhanh chóng báo với bên đường hàng không cho phép máy bay tư nhân của chúng ta hạ cánh, nhất định phải cứu được cháu gái tôi."

Bà nhìn chân Triệu Tĩnh, không thể làm gì buông tiếng thở dài: "Nhất định phải giữ lấy mạng nó."

Triệu Lộ Tư đỡ bà nội ra cửa, cùng nhau ngồi lên xe cứu thương.

Ngô Lỗi gửi tin nhắn tới, nói cô cứ đi trước, anh sẽ cùng Đái Tinh Dã trở về.

Triệu Lộ Tư quay đầu tìm kiếm Ngô Lỗi khắp nơi.

Thiếu niên đứng cạnh cửa bệnh viện, từ xa nhìn cô, đáy mắt đen nhánh có tia sáng yếu ớt.

Nhịp tim dồn dập của Triệu Lộ Tư đột nhiên chậm lại.

Thiếu niên dùng ánh mắt kiên định nói cho cô biết, muốn làm gì thì cứ làm.

Cho dù thế nào, anh cũng sẽ là hậu thuẫn kiên cường cho cô.

Triệu Lộ Tư nặng nề gật đầu với anh, ngồi vào trong xe.

Sau khi trở lại Giang Thành, Triệu Tĩnh tiến hành giải phẫu cắt bỏ phần chân từ đầu gối trở xuống.

Có điều bác sỹ nói sau này có thể mang chân giả, vẫn có thể đi lại.

Triệu Lộ Tư vẫn ở cạnh bà nội trong phòng bệnh VIP, đồng thời cũng an ủi chị họ tinh thần sa sút.

Cô chặn lại người thân không ngừng tới thăm hỏi, chịu khó giải thích cho họ chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng cô cũng không tiết lộ thương thế của chị họ, chỉ nói không nguy hiểm tới tính mạng, để bọn họ yên tâm.

Bà Triệu ngồi trên ghế sofa không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô, đáy mắt như có gợn sóng.

Trợ lý Tần quan sát vẻ mặt phức tạp của bà Triệu, đồng thời lại nhìn Triệu Tĩnh đang nằm trên giường bệnh sống không còn gì luyến tiếc.

Ông biết, từ hôm nay về sau, Triệu Lộ Tư sẽ không còn là 'vật thay thế' bị người khinh thị ở nhà cậu hai nữa, cô sẽ tỏa sáng, trở thành tiêu điểm không thể coi thường trong mắt mọi người.

Triệu Tĩnh nằm viện 15 ngày, cuối cùng bà Triệu để cho Triệu Lộ Tư gửi tin nhắn cho người trong gia tộc, đau xót nói rõ với người trong nhà việc Triệu Tĩnh cắt bỏ chân.

Cả nhà xôn xao, rối rít bày tỏ tiếc hận, đồng thời trong lòng bọn họ cũng hiểu, tin tức này gửi đi đồng nghĩa với việc đại tiểu thư Triệu Tĩnh có khả năng trở thành người thừa kế tập đoàn Triệu thị nhất đã game out.

Cho dù bà Triệu yêu thương cháu gái thế nào, bà cũng không thể nào để cho Triệu Tĩnh đã mất hai chân đảm nhiệm vị trí người thừa kế tương lai tập đoàn Triệu thị.

Vì vậy ánh mắt mọi người toàn bộ đổ dồn về phía Triệu Lộ Tư.

Năm ngày sau, Triệu Lộ Tư rời bệnh viện về nhà.

Triệu Minh Chí và Đào Gia Chi biết cô phải về, sớm đã chờ cô trong phòng khách, thấy cô vừa vào cửa, bọn họ nhanh chóng tiến lên muốn ôm cô.

Triệu Lộ Tư lui về phía sau một bước tránh được bọn họ.

Đào Gia Chi lau nước mắt nơi khóe mắt, nói: "Lộ Lộ, không sao thì tốt rồi, con không biết ba mẹ lo lắng cho con thế nào đâu. Sau khi biết con gặp chuyện không may, ba mẹ thiếu chút nữa liền bay đêm tới thăm con!"

Triệu Lộ Tư nhìn khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của bà, cũng không muốn tiếp tục giả tạo với bọn họ, thuận miệng hỏi: "Tại sao lại thiếu chút nữa?" 

Ngô Lỗi sau khi thấy tin tức lập tức chạy tới, thậm chí bà nội cũng không để ý tuổi cao tự mình tới, cho nên với cha mẹ thân thể khỏe mạnh lại 'quan tâm' như thế, đến cùng là thiếu điểm nào mới không chạy tới?

Đào Gia Chi vốn cũng thuận miệng nói, không nghĩ tới Triệu Lộ Tư sẽ thuận thế hỏi lại, bà có chút lúng túng, không biết nên nói gì.

Triệu Minh Chí giải vây cho vợ: "Mẹ con xem tin tức, nói khu này lúc nào cũng có thể xảy ra dư chấn nguy hiểm, chuyên gia đều đề nghị những người tình nguyện có lòng đừng như ong vỡ tổ tập trung tại khu vực xảy ra động đất. Ba mẹ cũng vì lo lắng sẽ ảnh hưởng tới việc cứu hộ. Còn nữa, để chị gái con một mình ở nhà ba mẹ không yên lòng."

"Ồ." Thì ra vẫn là không yên lòng Triệu Phi Phi.

Triệu Phi Phi giờ phút này ngồi trên ghế sofa trên phòng khách, nhìn Triệu Lộ Tư trở về, đáy mắt xẹt qua một tia độc ác.

Dĩ nhiên, Triệu Lộ Tư biết cô ta hận biết bao nhiêu việc cô không chết trong trận động đất.

Cha mẹ biết chuyện Triệu Tĩnh, Đào Gia Chi tự nhiên không chút che giấu nói: "Con nhỏ đó giờ cụt chân rồi, sợ là chả quậy được miếng sóng nào, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Triệu Lộ Tư không còn nữa, sau này tiền đồ dĩ nhiên là xuôi gió xuôi nước."

Triệu Phi Phi liếc nhìn Triệu Lộ Tư một cái, khinh miệt nói: "Lúc ấy chỉ có hai người là em ấy và Triệu Tĩnh bị kẹt cùng một chỗ, trời mới biết những người khác vì lợi ích của mình sẽ làm ra chuyện tán tận lương tâm gì đây." 

"Phi Phi, không được nói bậy." Triệu Minh Chí lập tức quát Triệu Phi Phi: "Lời này không thể nói lung tung."

Triệu Phi Phi hừ nhẹ, xem thường.

Triệu Lộ Tư bình tĩnh nói: "Cho dù quan hệ lợi ích giữa tôi và chị ấy có sâu thế nào nhưng chị em là chị em, nên cứu tôi vẫn sẽ cứu."

"Lời này của Lộ Lộ rất hay, con và Phi Phi là chị em, cho dù có mâu thuẫn gì, con đối với chị gái..."

Lời Đào Gia Chi còn chưa dứt, Triệu Lộ Tư đã ngắt ngang nói: "Là chị em, có kiếp này không có kiếp sau. Triệu Tĩnh là chị em với tôi, nhưng Triệu Phi Phi thì không phải. Nếu trên đường gặp một con chó hoang bị đói, có thể cứu tôi sẽ cứu. Trên thế giới này chỉ có Triệu Phi Phi, chị ta muốn chết tôi sẽ không ngăn cản!"

Đây là lần đầu tiên Triệu Lộ Tư dùng lời lẽ đanh thép như thế để thể hiện thái độ và lập trường cường ngạnh của mình, Đào Gia Chi và Triệu Phi Phi cũng ngớ người.

"Lộ Lộ, con biết con đang nói gì không?" 

"Biết."

"Không phải con điên rồi chứ!"

Chỉ có Triệu Minh Chí hiểu, Triệu Lộ Tư không điên, cánh Triệu Lộ Tư đã cứng rồi.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Triệu Minh Chí vội vàng giải vây, "Lộ Lộ vất vả lắm mới về nhà, Triệu Tĩnh lại cụt chân, đây là chuyện tốt. Bà nội coi trọng Lộ Lộ, sau này nhà chúng ta cũng theo lên như diều gặp gió. Người một nhà, nào có hận thù gì không hòa giải được. Lộ Lộ cũng đừng nói lẫy, tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn mừng."

Triệu Lộ Tư lạnh lùng nhìn ông, lòng lạnh như sắt.

Ông là chú hai của Triệu Tĩnh, ông nói Triệu Tĩnh cụt chân là chuyện tốt, còn phải ăn mừng.

Cha mẹ như vậy khiến Triệu Lộ Tư không rét mà run.

"Không có gì đáng ăn mừng, sau này tôi thế nào không có quan hệ gì với các người."

Triệu Minh Chí ngây ngẩn cả người: "Lộ Lộ, con đang nói gì vậy?" 

"Tôi nói gì các người rất rõ, ngại quá, khiến các người thất vọng rồi." Hôm nay cô trở lại chính là muốn vạch rõ ranh giới với bọn họ.

Lúc này, trong sân vang lên tiếng còi ô tô, Triệu Minh Chí khó hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sao bên ngoài có xe?"

"Trợ lý Tần tới đón tôi." Triệu Lộ Tư không chút thay đổi nói: "Bà nội bảo tôi dời qua biệt thự ở cùng bà."

Triệu Phi Phi đột nhiên luống cuống: "Ba mẹ, ba mẹ không thể để cho nó đi! Nó đi thì con làm sao bây giờ, lỡ như con lại nằm viện!"

"Phi Phi, con đừng lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện đó đâu."

Thấy Triệu Lộ Tư thật lâu không ra ngoài, trợ lý Tần đi vào, nói: "Cô Triệu Lộ Tư, chủ tịch gọi điện hỏi cô sao còn chưa tới, có phải gặp phiền phức gì không."

Triệu Minh Chí thấy Triệu Lộ Tư quyết tâm muốn rời đi, vội vàng nói: "Triệu Lộ Tư! Con muốn đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ ư! Con sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!"

"Đúng vậy, ba mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, con nói đi là đi, thật không có lương tâm! Nếu chị con xảy ra chuyện gì thì con là người hại chết nó!" 

Trợ lý Tần đúng lúc mở miệng: "Chủ tịch đã nói, cô Triệu Lộ Tư đã sớm tháo xuống 'trách nhiệm', bắt đầu từ hôm nay, cô ấy sẽ gánh vác trọng trách khác, mong hai vị đừng làm ảnh hưởng tới cô ấy."

Đến đây là hết lời, Đào Gia Chi và Triệu Minh Chí cũng biết không cách nào cứu vãn.

Lúc cô lên lầu dọn đồ, Triệu Minh Chí trầm giọng uy hiếp: "Mày cho là thoát khỏi cái nhà này là có thể bay cao sao?"

Triệu Lộ Tư quay đầu liếc ông một cái, trầm giọng nói: "Ông tốt nhất cầu nguyện để tôi không bay quá cao, nếu không tự thân các người khó bảo toàn."

Học kỳ 2 lớp 12, Triệu Lộ Tư dời đến nhà bà nội ở, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà Triệu Minh Chí.

Dinh thự yên tĩnh thanh tịnh, Triệu Lộ Tư một mình sống trong tứ hợp viện.

Thời gian đó, có không ít thân thích xách theo đồ vật đắt tiền bảo là muốn tới thăm Triệu Lộ Tư.

Những người này đánh giá tình hình bây giờ, vị trí người thừa kế tập đoàn Triệu thị ở trong tầm tay Triệu Lộ Tư, bọn họ cũng muốn tạo quan hệ với cô, tương lai cũng được hưởng chút lợi lộc.

Có điều bọn họ muốn vào nhà cũ không dễ, bà Triệu cố ý dặn dò qua, không cho bất kỳ ai quấy rầy Triệu Lộ Tư học tập, đồng thời cũng không cho cô tham gia bất kỳ hoạt động xã giao nào, chỉ chuyên tâm học chuẩn bị thi.

Ngày đó Triệu Tĩnh xuất viện, Triệu Lộ Tư mang theo quà tới thăm cô.

Cô tạm nghỉ học, chuẩn bị ra nước ngoài một thời gian để trị liệu phục hồi.

Chị em trong nhà bởi vì tính tình cô cao ngạo, cũng không quá thích cô.

Trước kia không thể không nịnh nọt vài câu, mà nay thấy cô thất thế đều cách xa cô.

Triệu Lộ Tư tận mắt thấy cô bay cao, tận mắt thấy cô được người đon đả, cũng tận mắt thấy cô thất thế.

Quá khứ có sặc sỡ cỡ nào thì giờ đây cũng tiêu điều vắng vẻ.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào phòng bệnh trắng xóa, gió nhẹ lay động, Triệu Tĩnh ngồi trên xe lăn, đối mặt với cảnh xuân tháng tư ngoài cửa sổ, kinh ngạc ngẩn người.

"Lộ Bảo, em xem phong cảnh bên ngoài thật đẹp." Giọng Triệu Tĩnh mang theo sự dịu dàng chưa từng có.

Triệu Lộ Tư đến bên cạnh cô, đẩy xe lăn.

Ánh nắng rơi vào trên khuôn mặt nhu hòa kia của Triệu Tĩnh, chiếu vào hàng mi cong vút, vô cùng trong suốt.

"Trước kia trong mắt chị ngoại trừ một đống số liệu công việc lạnh băng không còn gì khác, ngay cả đi bộ cũng không tự chủ bước nhanh, chỉ sợ lãng phí từng giây từng phút."

"Em xem, chị bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ." Cô mỉm cười ngẩng đầu, nhìn Triệu Lộ Tư: "Chị bỏ lỡ cả thanh xuân, bỏ lỡ toàn bộ thế giới tốt đẹp, năm nay chị 22 tuổi, chị thậm chí chưa từng yêu ai."

Triệu Lộ Tư đặt tay lên vai cô, nặng nề đè xuống: "Chị, bây giờ chị có thể nghỉ ngơi, sống cuộc sống mình thích."

"Lộ Bảo, em xem những đồ vật trong hộc tủ kia, là người nhà ở thôn Bình Lương mà chúng ta ngủ lại đem tới. Chị trước kia không ưa bọn họ, nhưng sau khi nằm viện, cũng chỉ có bọn họ ngồi xe lửa hai ngày hai đêm xách theo thịt và trứng gà đến thăm chị. Bọn họ nói nhà họ Triệu có đại ân đại đức với bọn họ, vĩnh viễn không bao giờ quên."

"Bọn họ xem cái mác 'từ thiện' của tập đoàn chúng ta là ân huệ, khắc trong tâm khảm." Trên mặt Triệu Tĩnh hiện lên một tia thê lương: "Em nói có buồn cười không."

"Chị, bọn họ là người tốt, chị cũng vậy."

Triệu Tĩnh chợt cười, nhưng Triệu Lộ Tư lại không cách nào cười nổi.

"Lộ Bảo, em nhớ lời chị."

Triệu Tĩnh nắm tay cô, dùng sức nói: "Khi chân em đạp vào vũng lầy bẩn thỉu này, vĩnh viễn đừng lương thiện."

Triệu Lộ Tư run sợ, cô nhìn ánh mắt quyết tuyệt mà kiên định kia của Triệu Tĩnh, chỉ cảm thấy sau lưng rét lạnh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro