Thỏ nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link au: https://jiabingma97871.lofter.com/
______________

Một ngày nọ, Trương Gia Nguyên bắt gặp một thỏ yêu nhỏ thích ăn đầu thỏ cay.

Trương Gia Nguyên là lính mới của văn phòng số 8 thuộc Cục quản lý Yêu quái. Anh vừa mới nhập chức, không được đụng tay vào những vụ án lớn nhưng ngược lại, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thì nhiều vô số kể.

Tỉ như phải giảng hòa các cuộc tranh chấp giữa Miêu đại gia và Thử nãi nãi, chữa lành cái chân gãy của Gà yêu do tức giận mà dậm chân quá mức, hay giải quyết Sói tinh bị hàng xóm phàn nàn vì thường xuyên hú gọi đồng bọn vào nửa đêm. Và bây giờ, anh đang rình tóm một tên nghi phạm ăn trộm cà rốt đang lẩn trốn, Thỏ yêu.

Trương Gia Nguyên vất vả ngồi xổm trong vườn rau hai ngày mới thấy được cái đuôi lén lút đó, nhưng tên trộm này lại nhanh chân chạy đến chỗ cây cối um tùm, suýt chút nữa đã bị mất dấu.

Trương Gia Nguyên hất tung đám lá trước mặt, nhìn thấy một con thỏ trắng xinh đẹp nằm trên băng ghế phơi nắng.

"Hừ, cái gì, chạy không được nữa, hả, con thỏ nhỏ! Hừ."

Trương Gia Nguyên lau mồ hôi trên trán, thở phì phì, duỗi thẳng cặp chân ngồi cạnh con thỏ nhỏ.

Thỏ nhỏ uể oải liếc anh một cái, không nói chuyện, lật người khoe bụng mềm toàn lông tơ.

"Được rồi, nếu mày không chạy nữa thì giải thích đi, nói rõ chi tiết ăn trộm cà rốt." Trương Gia Nguyên lấy ra một cuốn sổ hỏi, nhưng thỏ nhỏ vẫn phớt lờ anh, "Mày không nói được à?"

Trương Gia Nguyên suy nghĩ, con thỏ nhỏ này không có mấy trò xuất quỷ nhập thần quái dị gì, chẳng lẽ là vừa mới tu luyện nên không thể thay đổi hình dạng? Nếu vậy phải mang về Cục để báo cáo, những loại yêu tinh như này cần được bảo vệ cho đến khi chúng thay hình đổi dạng.

Nhìn "tên nghi phạm" xinh đẹp mềm mại ngây thơ trước mặt, Trương Gia Nguyên chẹp miệng hai cái thừa nhận mình thật xui xẻo, toàn nhận mấy việc vặt phiền phức. Anh cất sổ đi, vươn bàn tay to ôm thỏ nhỏ trắng muốt vào lòng. Chú thỏ nhỏ bị đánh thức nhìn Trương Gia Nguyên với ánh mắt "Nhân loại ngu xuẩn, có biết mình đang làm gì không?". Nhưng rất nhanh sau đó, dường như nó cảm thấy vòng tay người đàn ông này cũng dễ chịu nên đã thay đổi một tư thế thoải mái khác, tiếp tục vùi đầu ngủ vù vù, mặc kệ việc mình bị ẵm đi.

------------

Cục Quản lý chấp thuận và ra lệnh cho người đầu tiên phát hiện ra thỏ yêu, Trương Gia Nguyên, mang thỏ yêu về nhà và chăm sóc cho đến khi nó thay đổi hình dạng.

Có điều....

Con thỏ nhỏ này khó chiều thật!

Nó có thói quen sạch sẽ nếu không muốn nói là bị ám ảnh bởi việc đó. Trương Gia Nguyên không được ôm nó khi quần áo bẩn, không được chất đống bừa bộn trên sô pha, phải tắm rửa sạch sẽ trước khi đi ngủ, và phải cho nó ăn trên bàn ...

À đấy, điều mà Trương Gia Nguyên anh hoang mang nhất là con thỏ này rất thích ăn thịt và đầu thỏ cay! Nó thậm chí có thể ăn liền tù tì mười cái một lúc luôn!

Bạn học Trương Gia Nguyên đứng hình khi thấy cảnh đó....

Con thỏ này có phải... biến thái quá rồi không?!!

Ngày qua ngày, Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng trở thành một kiểm soát viên cao cấp. Mỗi lần đi làm về, anh đều bám dính lấy thỏ nhỏ, thậm chí còn ôm nó đi ngủ. Trương Gia Nguyên đặt cục bông trắng xù bên cạnh gối, đầu ngón tay chọt chọt lỗ tai thỏ nhỏ, "Thỏ nhỏ ơi, thỏ nhỏ à, đã gần một năm rồi, sao mày vẫn chưa biến hình vậy?"

Thỏ con giật giật tai vì nhột, khinh thường không thèm trả lời. Trương Gia Nguyên tự kỷ lẩm bẩm một hồi rồi chìm vào giấc ngủ. Anh mơ thấy rất nhiều thỏ nhỏ trắng xù, tất cả đều nằm đè trên người làm anh mém ngạt thở.

------------

Trương Gia Nguyên siêng năng làm việc và đầy trách nhiệm, bên Cục cũng bắt đầu cho anh tiếp xúc với một số vụ án lớn hơn. Hôm đó, khi đang lùng bắt một con hồ ly tinh chuyên hút linh khí con người, anh suýt nữa cũng bị nó dẫn dụ, nhưng về cơ bản thì mọi chuyện vẫn ổn, anh báo cáo tình hình và về nhà như bình thường.

Trương Gia Nguyên vừa mới bật đèn khi về đến nhà, chú thỏ nhỏ đang uể oải nằm dài trên ghế sô pha, trong nháy mắt đã mở mắt ra. Sau đó Trương Gia Nguyên nhìn bé thỏ nhỏ nhà mình bắt đầu phát sáng, bắt đầu nâng người lên, bắt đầu lớn hơn ... và cuối cùng biến thành hình người!

Lưu Vũ tức giận chạy tới, túm lấy cổ áo Trương Gia Nguyên.

"Trên người anh có mùi lạ!" Tiếp đó cậu ghé sát đầu vào anh ngửi ngửi.

Trương Gia Nguyên nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt, nhất thời không phản ứng kịp ... đôi mắt quyến rũ này, làn da trắng nõn nà này, xương quai xanh tuyệt đẹp này, vòng eo thon thả này, chín cái đuôi cáo đầy lông này... Khoan đã, đuôi cáo?!

Trương Gia Nguyên hoảng loạn.

"Ngươi! Ngươi ngươi! Ngươi như thế nào mà, cái đuôi! Làm sao có thể là đuôi hồ ly!"

Lưu Vũ sau khi xác nhận mùi hồ ly xa lạ trên người trước mặt là thứ còn sót lại sau cuộc vật lộn, anh cũng không bị thương gì nên nới lỏng cổ áo đang nắm, ôm chín cái đuôi lớn lười biếng trở lại ghế sô pha.

"Ta vốn là hồ yêu." Lưu Vũ nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên, nghiêm túc hỏi: "Anh không thích hồ ly sao?

Trương Gia Nguyên lắc đầu có điều kiện, "Không, không có ..." Sau đó lại phản ứng lại, "Không đúng! Vậy sao ngươi nói với ta ngươi là thỏ?"

"Ta không hề nói ta là thỏ."

"Vậy sao ngươi lại biến thành thỏ!!!"

"Dễ thương mà." Lưu Vũ nghiêm túc nói, "Cũng ngon nữa."

"Có phải ngươi là kẻ đã ăn trộm cà rốt ngày hôm đó không?"

"Không phải, hôm đó ta vừa mới ra phơi nắng, anh đột nhiên chạy tới ôm ta đem đi."

"Ngươi! Ngươi ngươi!" Trương Gia Nguyên chỉ vào Lưu Vũ, miệng lắp bắp không nói nên lời.

Lưu Vũ bắt đầu hối lỗi, khóe mắt chảy nước mắt buồn bực nói, "Anh hung dữ như vậy, nhất định không có thích hồ ly." Cậu cúi đầu lộ ra cái gáy trắng nõn, chắp tay đem đuôi hai bên co lại thành một cụm nhỏ, "Cũng đúng, ta làm sao có thể đáng yêu như thỏ nhỏ, anh khẳng định không thích ta..."

Trương Gia Nguyên hoảng sợ, vội vàng ôm tiểu hồ ly dỗ dành, "Ơ không! Ta không có hung dữ! Ngươi như nào ta cũng thích hết, ngươi mới là đáng yêu nhất ... Đừng khóc ..."

Tiểu hồ ly nép vào trong vòng tay của Trương Gia Nguyên, lén lút nở một nụ cười đắc thắng.

Hừmm, đã là người của ta, chắc chắn chỉ có thể thích ta.

Trương Gia Nguyên rốt cuộc cũng hiểu được. Thảo nào người này thích ăn đầu thỏ, hóa ra là một tiểu hồ ly háu ăn.



Toi biết nà quá giờ sinh nhựt Nguyên Nguyên rồi nhưng mà sông có khúc, ngườii cũng phải có lúc ngã xe đúng hong quý dị ٩(。•́‿•̀。)۶ Nên là ở đây chúng ta tính giờ Mỹ nhá, vẫn kịp hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro