Chương 11 - 【Mười Một】 Tô Bất Ngôn (Bị Sờ Mông)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Điền Chính Quốc tìm Phác Trí Mẫn học bổ túc toán cao cấp vẫn bị Kim Tại Hưởng biết, Kim Tại Hưởng thật ra không giáo huấn Điền Chính Quốc, hắn cũng biết Điền Chính Quốc luôn luôn không có cách với toán học, lúc thi đại học điểm toán có thể đạt tiêu chuẩn đã là phát huy siêu tiêu chuẩn, giờ cậu có thể tốn tâm tư đi học bổ túc đã rất không tồi.

"Ông xã." Điền Chính Quốc mở cửa thư phòng ló đầu vào nhìn, Kim Tại Hưởng vẫy tay với cậu, cậu tựa như một con cún nhỏ được chủ nhân gọi tới cao hứng phấn chấn chạy qua.

Kim Tại Hưởng ôm cậu ngồi lên đùi mình, một tay ôm eo cậu, một tay kia di chuyển con chuột.

Điền Chính Quốc biết Kim Tại Hưởng có chuyện cần làm, cậu ngoan ngoãn dựa vào ngực Kim Tại Hưởng, cầm di động làm việc của mình.

"Ông xã, chiều mai em muốn đi ra ngoài gặp bạn bè."
"Anh đưa em đi nhé?"
"Ừm, không biết có thể về ăn cơm hay không, em sẽ nhắn trước." Điền Chính Quốc quay đầu, nhìn màn hình máy tính, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Cằm Kim Tại Hưởng đè ở đỉnh đầu cậu, click mở một cái giao diện khác, "Anh cả gửi tư liệu cho anh, bảo anh sửa sang lại rồi cuối tuần gửi cho anh ấy."
Điền Chính Quốc biết Kim Tại Hưởng có hai anh trai sinh đôi, một người kế thừa sự nghiệp gia đình, một người khác còn lại thì ở nước Pháp theo đuổi mộng tưởng của mình, dư lại Kim Tại Hưởng cũng tự do đến nhiều, cho nên hắn mới có thể chọn chuyên ngành thể dục mà mình thích.

Dù vậy, ngày thường hắn vẫn đến công ty học tập với anh mình.

Mấy thứ này Điền Chính Quốc hoàn toàn nhìn không hiểu, nhìn nửa ngày cũng không rõ là cái gì, cậu một lần nữa lùi về trong ngực Kim Tại Hưởng, chán đến chết mà cởi ra cúc áo của Kim Tại Hưởng chơi.

Kim Tại Hưởng vỗ về lưng cậu, ôn nhu nói: "Chờ chút nữa là xong ngay.

Đúng rồi, anh hai gửi ít đồ cho anh, buổi sáng hôm nay tới rồi, em muốn đi xem một chút không?" Thấy Điền Chính Quốc dựng lỗ tai, Kim Tại Hưởng cười cười, "Cũng không biết anh hai lần này lại chạy đi đâu chơi, hình như là góp nhặt không ít đồ gỗ về."
Điền Chính Quốc luôn luôn hứng thú với loại đồ này, nghe được Kim Tại Hưởng nói như vậy, đã sớm gấp không chờ nổi muốn đi xem quà.

Tuy nhiên cậu không lập tức từ trên người Kim Tại Hưởng xuống dưới, mà là trước ôm cổ hắn gặm cổ hắn một ngụm, sau đó mềm mại làm nũng nói: "Ông xã anh vất vả rồi, lát nữa em giúp anh mát xa."
"Anh biết rồi, đi đi."
Điền Chính Quốc cười hì hì chạy ra thư phòng, về phòng tìm đồ.

Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ, làm xong công việc của mình.

Kim Tại Hưởng sửa sang lại xong tư liệu trở lại phòng, Điền Chính Quốc đang ngồi ở trên giường chơi, cậu nhìn thấy Kim Tại Hưởng vào, liền thúc giục hắn mau mau đi tắm rửa.

Kim Tại Hưởng hết cách, chỉ có thể nghe cậu vào phòng tắm rửa.

Chờ hắn ra ngoài, Điền Chính Quốc xoa xoa tay, bảo Kim Tại Hưởng mau tới đây nằm lên giường.

.

ngôn tình tổng tài
"Hôm nay làm anh biết là cái gì gọi là chuyên nghiệp." Đôi tay Điền Chính Quốc vỗ nhẹ lên lưng Kim Tại Hưởng, phát ra tiếng vang thanh thúy, Kim Tại Hưởng không nhịn được, cười một tiếng.

"Cười cái gì." Điền Chính Quốc bất mãn lại vỗ hắn một cái, chờ xoa nóng tay lên rồi lại bắt đầu đặt lên lưng Kim Tại Hưởng.


Điền Chính Quốc ngày thường sức lực không lớn, lúc mát xa thì lực vẫn phải có, hơn nữa xoa ấn cũng là ra dáng ra hình.

"Thế nào? Em học với ông đó." Điền Chính Quốc vẫn rất tự tin với kĩ thuật của mình.

Kim Tại Hưởng cũng thuận theo cậu, há miệng khen cậu, tuy nói không quá dụng tâm, Điền Chính Quốc cũng hoàn toàn cho là hắn nói thật.

Đại khái làm hơn mười phút, Kim Tại Hưởng bảo Điền Chính Quốc dừng lại.

"Được rồi, bảo bảo mỏi tay không?"
Kim Tại Hưởng lật người, Điền Chính Quốc thuận thế ngồi trên người hắn.

"Thịt trên người ông xã cứng như vậy, đương nhiên mỏi." Điền Chính Quốc vươn tay của mình, Kim Tại Hưởng cầm lấy đặt ở bên miệng, hôn hôn từng ngón tay, dỗ nói: "Bảo bảo hôm nay giỏi quá."
Điền Chính Quốc liếc hắn một cái, mình không nhịn được trước, cười đến mi mắt cong cong, ghé vào trên người Kim Tại Hưởng chu môi để hắn hôn hôn.

Tay Kim Tại Hưởng sờ sờ eo của Điền Chính Quốc, xuống phía dưới, tìm được hoa huyệt.

Điền Chính Quốc cắn cắn bờ môi của hắn, thoáng nâng eo, làm cho hắn có thể càng dễ dàng hành động.

hoa huyệt Điền Chính Quốc còn hơi khô, Kim Tại Hưởng đầu tiên là dùng móng tay xoa nắn hoa đế, chờ đến hoa môi có cảm giác ướt át, lại chọc ngón tay vào trong.

Điền Chính Quốc thấp thấp thở hổn hển một tiếng, hoa huyệt co rút đến run rẩy.

Kim Tại Hưởng đè nặng đầu Điền Chính Quốc xuống, đầu lưỡi hai người ma sát, như là chơi một trò chơi truy đuổi.

Điền Chính Quốc có chút tức giận, dứt khoát đi trước một ít, trực tiếp ngậm lấy đầu lưỡi Kim Tại Hưởng mút vào, bộ dáng trừng mắt rất giống một con mèo không chịu thua.

Kim Tại Hưởng rút ngón tay ra, nâng mông Điền Chính Quốc lên một chút, miễn cho ngồi ở chỗ dưới kia của hắn.

"Còn nói em trêu chọc, ông xã không phải cũng là chỉ trêu không làm à." Điền Chính Quốc vặn vẹo eo, vòng lấy cổ Kim Tại Hưởng rầm rì.

"Là ai nói ngày mai muốn đi ra ngoài?" Kim Tại Hưởng buồn cười vỗ vỗ lưng cậu, "Nếu bảo bảo thật sự muốn chơi, muốn thử một lần như ở rạp chiếu phim hay không?"
Khí thế của Điền Chính Quốc bị dập tắt không ít, cọ tới cọ lui trong lồng ngực Kim Tại Hưởng, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Lần sau......!Lần sau cùng ông xã đi ra ngoài lại dùng."
Nói là như vậy, chờ lần sau đi ra ngoài, khẳng định sẽ không phải là thứ kia.

Lòng Điền Chính Quốc hơi bồn chồn, nhưng không thể phủ nhận còn có ẩn ẩn chờ đợi, Kim Tại Hưởng đoán được tâm tư của cậu, uy hiếp cắn cắn lỗ tai cậu.

Điền Chính Quốc lại quấn lên một hồi làm nũng mới bỏ qua.

Điền Chính Quốc và Tao Tao hẹn gặp mặt ở MacDonald tại trung tâm thành phố, hai người trước đó đã trao đổi ảnh chụp, Điền Chính Quốc cũng tìm vị trí gần cửa sổ, cho nên vẫn là tương đối dễ tìm.


Không tới vài phút, Điền Chính Quốc đã nhận được tin nhắn của Tao Tao, nói anh tới rồi.

Điền Chính Quốc mới vừa ngẩng đầu, đã thấy một người đàn ông đi tới trước mặt.

Người đàn ông đó cũng thấy được Điền Chính Quốc, đầu tiên là dừng chân một chút, sau đó lại đi tới chỗ ngồi đối diện của Điền Chính Quốc, do dự nói: "Cậu là......"
"Em là Chính Quốc." Điền Chính Quốc tự giới thiệu trước, cậu chỉ chỉ mình, nói: "Tên thật của em là Điền Chính Quốc, anh cũng có thể gọi em là Chính Quốc."
"Chính Quốc?" Tao Tao có chút kinh ngạc, "Anh Anh Anh?"
(Anh anh anh nghe giống tiếng khóc =)))
"Nếu anh muốn gọi em như vậy cũng được, nhưng khả năng anh sẽ bị người khác coi là bệnh tâm thần."
Tao Tao cười ngượng ngùng, anh ngồi xuống, Điền Chính Quốc đẩy một ly nước khác cho anh, "Anh thì sao?"
"Anh......! Anh gọi là Tô Bất Ngôn."
"Cái gì?" Điền Chính Quốc kinh ngạc nhìn anh, "Không nói? Anh......! Anh thật là vi phạm tên của mình." Ở trong trò chơi Tao Tao là người hay lảm nhảm, việc lớn việc nhỏ đều phải xả một hồi, không có cả lúc nghỉ tạm. (*)
(Bất Ngôn nghĩa là không nói)
"Cậu thật ra tên xứng với người, trách không được gọi là Chính Quốc." Tô Bất Ngôn nóng nảy, lập tức cãi lại.

Hai người hai mặt liếc nhau, đều thở phào nhẹ nhõm thật dài.

"Này là đúng rồi, vừa rồi sao lại xấu hổ như vậy." Điền Chính Quốc cắn ống hút lẩm bẩm, cậu ngày thường cũng không dám cắn ống hút trước mặt Kim Tại Hưởng.

"Ngày thường anh không hay nói chuyện, ở trong game......!Không quá giống nhau." Tô Bất Ngôn thẹn thùng nói, giống như thể người kia không phải anh.

Điền Chính Quốc nhìn Tô Bất Ngôn một vòng trên dưới trái phải, vô cùng đau đớn, "Anh thật đúng là anh ruột của em, gương mặt này của anh nếu nghiêm túc tìm bạn trai thì có một đống, chạy đến trong game giả dạng làm cái gì?" Giả thì giả đi, còn cảm nắng một thẳng nam.

"Anh không quen." Tô Bất Ngôn thấp giọng nói.

"Cho nên em đã nhìn ra." Điền Chính Quốc phun ống hút ra, cũng không nói nữa, "Chúng ta không nói thẳng nam kia nữa, anh muốn ăn cái gì?"
"Tùy tiện lấy cái hamburger đi." Tô Bất Ngôn nhìn nhìn người chung quanh, "Loại mọi người hay ăn là được."
"Ăn hamburger cái gì, không tốt cho sức khỏe còn có hàm lượng calo, em đưa anh đi lên lầu ăn đồ ngọt." Điền Chính Quốc lắc lắc cái ly, bên trong chỉ còn lại có viên đá.

"Ly đồ uống kia chưa uống xong thì mang lên, hoặc là đi lên gọi lại cũng được.

Kem tươi blueberry trên lầu rất ngon."
"Đồ ngọt cũng nhiều calo mà." Tô Bất Ngôn nhắc nhở.

"Vẫn tốt hơn hamburger, dù sao ông xã của em không cho em ăn hamburger, dù là milkshake em cũng phải xin anh ấy." Điền Chính Quốc trả tiền, lôi kéo tay Tô Bất Ngôn đi về trước, "Hôm nay chính là đưa anh ra đây giải sầu, ăn xong muốn làm cái gì tùy anh quyết, dù sao anh vui vẻ là được."
Tô Bất Ngôn gật gật đầu, đi theo Điền Chính Quốc ra MacDonald.

Điền Chính Quốc nhìn anh một cái, trong lòng cũng đoán được cái gì.


"Gọi bánh kem dâu tây cho anh, được chứ?"
Tô Bất Ngôn cất di động, vội vàng gật đầu, "Được chứ."
Điền Chính Quốc không nói gì, kéo ghế dựa ngồi xuống.

Tô Bất Ngôn nhấp nhấp khóe miệng, trên mặt lộ ra thần sắc xin lỗi, nhưng anh cũng không biết lúc này nên nói gì mới tốt.

Chờ lúc nhân viên cửa hàng đưa thức ăn lên rồi rời đi, Điền Chính Quốc mới mở miệng.

"Anh đang nhắn tin với A Phẩm à?"
Đầu Tô Bất Ngôn càng thấp, "Ừm."
"Anh ta tìm anh làm gì?"
"Anh ấy hỏi anh giờ ở đâu."
"Anh nói cho anh ta rồi?" Điền Chính Quốc xúc một miếng bánh kem bỏ vào trong miệng, món bánh ngọt chủ yếu hôm nay là bánh kem cầu vồng, cậu yêu nhất.

"Không, anh nói anh ở cùng một người bạn."
"Tao Tao, em không trách anh, anh cũng không cần thật cẩn thận như vậy.

Anh kết bạn bình thường với anh ta là được, đừng tới gần cũng đừng quá xa cách, đối đãi anh ta như người thường là tốt rồi.

Tuy rằng đối với anh mà nói rất khó khăn, nhưng đau ngắn còn hơn đau dài." Điền Chính Quốc nhẹ giọng, ngữ khí ôn hòa.

Tuy rằng Tô Bất Ngôn đã là người ra xã hội, nhưng Điền Chính Quốc nhìn ra anh kỳ thật chính là người xã giao kém, tính cách còn có chút do dự không quyết đoán.

Tuy rằng cách máy tính thoạt nhìn là tương đối lợi hại, nhưng chỉ là một con mèo còn hôi sữa, cái loại một ngón tay là có thể ném đi sau đó bị người xoa cái bụng.

Điền Chính Quốc biết một lời nói rất khó làm anh hạ quyết tâm, cũng không muốn bức bách anh, đề tài dừng lại ở đây, không đi sâu nữa, ngược lại bảo anh thử đồ ngọt một chút.

Tô Bất Ngôn chớp chớp mắt, nếm bánh kem rồi lại ngẩng đầu cười với Điền Chính Quốc một cái.

Tô Bất Ngôn lớn lên rất đẹp, cùng loại hình vẻ ngoài với Điền Chính Quốc, nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng.

Điền Chính Quốc ngụy trang cừu yếu đuối, trên thực tế là tiểu hồ ly giảo hoạt.

Tô Bất Ngôn lại là rõ đầu rõ đuôi mềm như bông, đơn thuần dễ lừa, ngon miệng như mĩ vị.

Điền Chính Quốc không khỏi lo lắng cho tương lai của anh.

Quá mỹ vị ngon miệng sẽ bị người bắt nạt thật sự thảm.

Ăn xong, Điền Chính Quốc muốn đi toilet một chuyến, bảo Tô Bất Ngôn chờ cậu một lúc, nhưng chờ cậu ra, bên ngoài đã cãi cọ ồn ào một mảnh.

Điền Chính Quốc cả kinh, xuyên qua đám người xem náo nhiệt đi đến bên người Tô Bất Ngôn.

Bên cạnh Tô Bất Ngôn còn có mấy tên đàn ông, chỉ chỉ trỏ trỏ Tô Bất Ngôn.

Điền Chính Quốc nâng tay gạt sạch tay bọn họ, lớn tiếng nói: "Mấy người muốn làm cái gì!"
"Tao Tao, bọn chúng làm gì thế?" Điền Chính Quốc nhỏ giọng hỏi Tô Bất Ngôn, Tô Bất Ngôn nhìn thoáng qua mấy tên kia, nhỏ giọng nói: "Nó sờ mông anh."
Vừa rồi Tô Bất Ngôn đang ở bên ngoài chờ Điền Chính Quốc, có mấy người ra khỏi toilet trước nhìn thấy anh, thế mà lại trộm cọ ở phía sau anh, sau đó nhân lúc anh không chú ý sờ soạng mông anh.


Tô Bất Ngôn hoảng sợ, theo bản năng túm lấy tay người nọ, kết quả mấy người kia trả đũa, nói Tô Bất Ngôn là biến thái.

"Biến thái chết tiệt, ông đây không thích loại ẻo lả, còn sờ mông mày à?" Người đứng ở trước cười khinh, ánh mắt nhìn Điền Chính Quốc và Tô Bất Ngôn vừa dâm đãng lại còn đáng khinh.

Điền Chính Quốc cười lạnh một tiếng, cậu đi lên trước, nâng tay lên tát một cái lên mặt người nọ, vững chắc đánh hắn một cái.

"Đ** mẹ mày mày nói ai là biến thái?"
"ĐM!" Mấy người đằng sau thấy Điền Chính Quốc động tay, muốn tiến lên bắt lấy cậu, Điền Chính Quốc tay mắt lanh lẹ đột nhiên đẩy người kia một cái, sau đó kéo theo Tô Bất Ngôn chạy ra ngoài.

Lúc này có chỗ tốt của quần chúng vây xem, Điền Chính Quốc dựa vào người nhiều mà chạy, sau đó lại tùy tiện trốn vào một tiệm, ném mấy người kia ở phía sau xa.

"Con mẹ nó đồ trẩu tre ngu xuẩn." Điền Chính Quốc mắng, vỗ vỗ Tô Bất Ngôn thở hổn hển, "Tao Tao, chụp được không?"
Tô Bất Ngôn thật vất vả mới thuận khí, anh giơ di động của mình lên, một hồi lâu mới nói thành lời.

"Anh quay video."
"Làm tốt lắm." Điền Chính Quốc lộ ra một nụ cười hung tợn, "Xem em chỉnh chết bọn họ."
Nói xong Điền Chính Quốc lấy di động ra, gọi cho Mẫn Doãn Kỳ.

"Tam ca, em bị người chiếm tiện nghi.

Có mấy tên khốn sờ mông của bạn em......!Đúng, em quay video, lát nữa gửi cho anh, tìm được người thì nói cho em trước, em muốn tự mình đá nát mấy cái phía dưới của chúng, một đám lưu manh, còn mẹ nó mắng em......!Em biết rồi, cảm ơn tam ca."
Cúp điện thoại của Mẫn Doãn Kỳ, Điền Chính Quốc lại gọi điện thoại cho Kim Tại Hưởng, sau đó khi Tô Bất Ngôn trợn mắt há mồm thay đổi một biểu tình ủy khuất.

"Ông xã, em vừa mới bị người bắt nạt.

Bạn em bị người ta chiếm tiện nghi, lúc em tranh luận với chúng thì chúng động tay với em, em hình như bị trật chân......!Vừa rồi đau muốn chết, giờ mới đỡ chút.

Ừ, em nói cho tam ca rồi, tam ca tìm được người em cũng muốn qua......!Lúc nào anh qua đây đón em? Em ở tầng bảy Cháo Vương Đạo, ừm, em chờ anh."
Buông di động, Điền Chính Quốc thần thanh khí sảng, Tô Bất Ngôn lại chưa lấy lại tinh thần.

"Tao Tao, bị dọa rồi à?" Điền Chính Quốc quơ quơ trước mắt anh.

"Anh......!Anh bị cậu dọa rồi, cậu cái kia......"
"À, tam ca của em giao du hắc đạo, em bảo người đi tìm mấy tên ngu ngốc kia, mượn tay họ báo thù cho chúng ta." Điền Chính Quốc mặt không đổi sắc nói dối, "Anh đừng nói ra ngoài, gần đây tiếng gió tương đối mạnh."
Tô Bất Ngôn ngây ngốc gật đầu, sau đó lại vội nói: "Bọn chúng cũng chỉ là sờ soạng mông anh mà thôi......"
"Em biết, giờ là xã hội pháp trị, tam ca có chừng mực, cuối cùng sẽ đưa đến cục cảnh sát.

Cũng chính là nó sờ soạng mông anh, nếu nó dám làm chuyện khác, vậy không phải mượn tay, trực tiếp cắt." Điền Chính Quốc hoàn toàn một bộ anh đây hiểu, Tô Bất Ngôn sợ tới mức sửng sốt.

"Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa, ông xã em muốn tới đón em, muốn đến nhà em không? Nếm thử tay nghề của ông xã em."
Tô Bất Ngôn sợ hãi nhìn cậu, "Tam ca của cậu có ở đó không?"
Điền Chính Quốc không nghĩ đến Tô Bất Ngôn thật sự tin, vừa nhẫn cười vừa lắc đầu, "Không, tam ca ở trong nhà mình ấm ổ chăn với vợ, việc nhỏ này đều là đệ tử dưới trướng của anh ấy đi làm.

Ông xã em cũng là người đứng đắn, anh không phải sợ anh ấy."
Tô Bất Ngôn nửa tin nửa ngờ lên tiếng, thoạt nhìn một chút cũng không tin Kim Tại Hưởng là người đứng đắn..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe