Chương 10: Đồng Nghiệp (Thuê Phòng Sau Đó Bị Chơi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo bảo, đã nhiều lần như vậy, em còn khẩn trương thế."
Phác Trí Mẫn đỏ mặt, anh nắm lấy ống tay áo của Mẫn Doãn Kỳ, trong lòng đích xác có vài phần cay chát, nghe được Mẫn Doãn Kỳ nói lại sinh ra vài phần không phục.

Nhưng Mẫn Doãn Kỳ hiểu biết anh nhất, lúc anh nhăn mũi đã nâng eo anh làm anh thẳng người.

"Ngoan, nâng mông lên." Phác Trí Mẫn nghe lời nâng người lên, Mẫn Doãn Kỳ thuận thế cởi quần anh.

Lúc này Phác Trí Mẫn mở hai chân ra, tuy nói đây là làm quần dễ cởi, nhưng một mục đích khác cũng không cần nói cũng biết.

Phác Trí Mẫn bất tri bất giác, chờ khi anh cảm thấy hẹn với tư thế bây giờ, phía dưới anh đã không có chỗ che giấu, hậu huyệt bị Mẫn Doãn Kỳ dùng ngón tay nhẹ nhàng thọc vào rút ra.

"Ưm......" thân thể Phác Trí Mẫn theo hành động của Mẫn Doãn Kỳ run rẩy, anh ấn bả vai Mẫn Doãn Kỳ, làm như chống cự rồi lại không thật sự dùng sức.

Mẫn Doãn Kỳ chỉ cho rằng Phác Trí Mẫn làm nũng, hắn kéo một bên chân Phác Trí Mẫn, cúi người xuống nhìn kỹ hậu huyệt.

Hạ thân trước mặt người khác bại lộ cùng cảm giác khi bị người khác nhìn thấy thẹn làm Phác Trí Mẫn cả người căng thẳng, hậu huyệt tuy rằng muốn căng chặt, lại cũng chỉ là phí công.

"Bảo bảo, thả lỏng một ít, bên trong thật chặt, một ngón tay cũng không thể vào được, chút nữa sẽ làm em bị thương." Mẫn Doãn Kỳ vừa nói vừa gặm cắn hai sườn đùi của Phác Trí Mẫn, tạo dấu vết ở trên thịt mềm.

Thân thể Phác Trí Mẫn trên thực tế phi thường mẫn cảm, trước kia không tiếp xúc với người khác, chỉ cần hơi chút đụng chạm một chút anh đã cảm thấy biệt nữu.

Mẫn Doãn Kỳ cũng là tốn một đoạn thời gian mới được tới gần, nhưng giờ đã động tình, những thói quen đó chỉ là nhất thời bùng lên, hơn nữa làm khoái cảm không ngừng chồng lên.

Mẫn Doãn Kỳ cố ý vòng qua dương vật đứng thẳng của Phác Trí Mẫn, liếm láp ở đáy chậu một vòng, lại ngồi dậy.

Đã không có tra tấn vừa rồi, thân thể Phác Trí Mẫn ngược lại càng thêm không thích ứng, anh không tự giác cong eo, muốn Phác Trí Mẫn lại đụng vào anh.

Hậu huyệt tựa hồ cũng cảm giác được thân thể anh không thỏa mãn, chỗ bí ẩn thế nhưng bắt đầu chảy ra nước.

"Bảo bảo, thoải mái phải không?" Mẫn Doãn Kỳ cười cười, hắn nâng chân Phác Trí Mẫn lên, hôn chân Phác Trí Mẫn.


Phác Trí Mẫn hoảng sợ, anh theo bản năng rút chân lại, lại bị Mẫn Doãn Kỳ lôi kéo.

"Anh......! Đừng, quá bẩn." Phác Trí Mẫn xấu hổ đến nỗi cổ đều bắt đầu đỏ lên.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn anh một cái, túm lấy mắt cá chân của anh, vươn đầu lưỡi lướt qua gân xanh hơi nổi lên ở chân anh.

"A......" Phác Trí Mẫn rên rỉ, anh càng cầu xin Mẫn Doãn Kỳ đừng đùa bỡn chỗ kia, Mẫn Doãn Kỳ càng làm trầm trọng thêm, chẳng những liếm lòng bàn tay, còn nhẹ nhàng gặm cắn da thịt hơi mỏng trên chân.

Trong phòng ngoại trừ tiếng khóc ẩn nhẫn, còn kèm theo tiếng nước như ẩn như hiện, hậu huyệt bất tri bất giác đã nuốt vào ba ngón tay.

Phác Trí Mẫn nắm chặt khăn trải giường dưới thân, cảm giác của anh đều tập trung ở chân phải bị Mẫn Doãn Kỳ nắm, cho nên khi Mẫn Doãn Kỳ rút ngón tay, anh còn mờ mịt một lúc.

"Bảo bối, động eo một chút, ăn côn thịt lớn vào." Mẫn Doãn Kỳ nhẹ giọng dụ dỗ, giọng nói nhẹ nhàng của hắn là công cụ dụ dỗ Phác Trí Mẫn tốt nhất.

Phác Trí Mẫn hoàn toàn đắm chìm ở dưới ánh mắt của Mẫn Doãn Kỳ, vô luận hắn nói cái gì cũng ngoan ngoãn làm theo.

Phác Trí Mẫn cắn môi dưới, tự mình vặn vẹo eo, để dương vật đang ở ngoài hậu huyệt đi vào.

"Anh, quá lớn......!Ăn không vào......" Phác Trí Mẫn thở dốc một trận, chóp mũi anh lên men, đôi mắt thoáng chớp một chút khóe mắt đã rớt nước mắt xuống.

Anh ở trên giường tuy rằng thẹn thùng, lại luôn luôn thành thật, hoàn toàn là bộ dáng Mẫn Doãn Kỳ thích nhất.

Mẫn Doãn Kỳ vuốt ve lỗ tai của Phác Trí Mẫn, ngẫu nhiên nhẹ vuốt vành tai, dán ở bên tai anh nói ít lời ngọt ngào, một tay kia giúp anh vuốt ve dương vật đằng trước, khi anh thẹn thùng thả lỏng thân thể, chậm rãi vùi dương vật vào trong huyệt.

Phác Trí Mẫn kêu lên một tiếng, cánh tay anh che hai mắt của mình lại, lại bị Mẫn Doãn Kỳ kéo ra.

Mẫn Doãn Kỳ ngậm môi anh hôn hồi lâu, chờ Phác Trí Mẫn thả lỏng lại, hơi hơi há miệng thừa nhận lại cuốn lấy lưỡi của anh, cùng anh dính dính nhớp dây dưa.

Mẫn Doãn Kỳ nâng chân của Phác Trí Mẫn lên vòng qua eo mình, lúc anh vì hôn môi thoải mái hừ nhẹ mới động thân.

"Bảo bảo đừng cắn chặt như vậy." Mẫn Doãn Kỳ cắn cắn chóp mũi của Phác Trí Mẫn, hắn làm thật sự chậm, nhưng mỗi một lần đều sâu hơn, mặc dù tiểu huyệt Phác Trí Mẫn bởi vì khẩn trương mà chặt lại, hắn vẫn cố chấp không ngừng thọc vào rút ra.


Phác Trí Mẫn rên rỉ đứt quãng, Mẫn Doãn Kỳ mỗi lần đâm chọc đều thong thả ung dung, lại cũng làm người thở không nổi.

Mỗi khi Mẫn Doãn Kỳ dừng lại một hồi, anh cho rằng có thể nghỉ một chút, va chạm tiếp theo cũng tùy theo mà đến, hơn nữa so với lần trước càng nhanh càng sâu.

dương vật Phác Trí Mẫn kẹp ở bên trong đáng thương run rẩy, chỉ có khi Mẫn Doãn Kỳ thẳng lưng làm mới có thể cọ qua eo bụng anh làm giảm bớt vài phần khó chịu.

Mẫn Doãn Kỳ ác ý túm lấy tay Phác Trí Mẫn, không cho anh an ủi dương vật của mình một chút, dương vật chôn ở sâu trong cơ thể tìm được điểm mẫn cảm, một chút lại một chút thao đến chỗ kia.

Tiểu huyệt bị cọ đến mẫn cảm không thôi, huyệt thịt theo hô hấp của chủ nhân vừa động mà thuận theo người đáng hận này, hận không thể đem nó nhập càng sâu, cũng thật muốn co rút lại cũng chỉ có thể vô lực thừa nhận hắn xâm chiếm.

"Ưmm......!Ca, quá sâu, khó chịu......" trán Mẫn Doãn Kỳ chảy ra mồ hôi mỏng, hắn đưa tay vuốt ve mông Phác Trí Mẫn, "Thật sự khó chịu sao, hửm? Bảo bảo, em biết mông em đang uốn éo nuốt côn thịt hay không, có phải rất sướng không?"
Phác Trí Mẫn khóc nức nở một tiếng, anh xoay đầu đi, không muốn trả lời Mẫn Doãn Kỳ, rồi lại bị Mẫn Doãn Kỳ nắm cằm quay lại.

Mẫn Doãn Kỳ bá đạo cắn khóe môi anh, đầu lưỡi tìm được mỗi một góc trong miệng, cướp đoạt hơi thở của anh, cho đến khi anh sắp hôn mê mới buông ra.

"Ah......!A......" Phác Trí Mẫn bị Mẫn Doãn Kỳ lật người lại, đổi thành nằm sấp trên giường, tư thế này làm anh dễ chịu hơn chút, nhưng cũng làm cho Mẫn Doãn Kỳ cọ sát đến càng lâu, thẳng đến khi Phác Trí Mẫn bị đâm đến bắn một lần, lại đến cực hạn Mẫn Doãn Kỳ mới buông tha anh, bắn vào trong người anh.

Mẫn Doãn Kỳ hôn hôn sườn mặt Phác Trí Mẫn, nhẹ giọng hỏi: "Có đói bụng không?"
"Mệt." trong giọng Phác Trí Mẫn còn mang theo tiếng khóc nức nở, Mẫn Doãn Kỳ từ trên người anh xuống dưới, "Mệt thì ngủ một tí đi, tỉnh rồi lại đi ăn cơm."
Phác Trí Mẫn hít hít cái mũi, ngoan ngoãn ở trong lòng Mẫn Doãn Kỳ ngủ.

Mẫn Doãn Kỳ sờ sờ tóc mướt mồ hôi của anh, tăng nhiệt độ điều hòa lên mấy độ, lúc này mới ôm chặt anh cùng nhau ngủ.

Bởi vì Điền Chính Quốc tới còn mang theo xe, Kim Tại Hưởng đưa cậu cùng ra ngoài đi ăn cơm, họ đặt một phòng, tương đối tiện.

"Ông xã, lúc nào anh thi xong thế?" trường của Điền Chính Quốc thi xong là có thể về nhà, nếu là cán bộ hội học sinh phải ở lại một tuần, kí túc xá của cậu cũng không có một ai vào hội học sinh.

"Ngày mười hai."
"Em ngày mười ba mới thi xong." Điền Chính Quốc nhíu mày, lại được Kim Tại Hưởng xoa đầu.


"Đặt vé máy bay ngày mười bốn là được."
Lúc này Điền Chính Quốc mới vui vẻ.

Cậu và Kim Tại Hưởng không ở cùng thành phố, nhưng ở cùng một tỉnh.

Kim Tại Hưởng ở thành thị, nếu đặt vé máy bay, vậy khẳng định là cùng đến một thành phố, như vậy có thể cùng về.

"Nếu không thì em nói với mẹ một tiếng, nói là em về muộn mấy ngày, đến lúc em phải về thì ông xã lấy xe đưa em về." Từ thành phố đến nhà Điền Chính Quốc đại khái tốn ba giờ xe, không quá xa.

"Luyến tiếc anh à?" Kim Tại Hưởng biết rõ cố hỏi, Điền Chính Quốc cũng gật đầu theo, "Đúng vậy, nghỉ hè hai tháng, em cũng không thấy được anh, anh không nhớ em à?"
"Đồ ngốc này." Kim Tại Hưởng yêu chiều xoa mặt cậu, "Em về nhà, đến lúc còn một tháng thì em lại nói muốn đến nhà cô......"
"Đúng vậy, em sẽ nói em nhớ cô và Trịnh Hạo Thạc." Điền Chính Quốc vỗ tay, lúc cao trung cậu đã ở nhà cô, lúc nghỉ thì còn thừa một tháng cũng về, bây giờ cũng có thể làm như vậy mà.

Vấn đề được giải quyết, Điền Chính Quốc cũng bắt đầu ăn uống, mấy món ăn mới đầu không có khẩu vị giờ mới thấy ngon.

Dạ dày cậu vẫn luôn có ít vấn đề, ăn uống ít, ăn quá nhiều quá căng sẽ đau, tuy rằng muốn mở dạ dày ra thì đây là không thể tránh được, nhưng cậu vẫn luôn chú ý, ngày thường đều là ăn ít cơm.

Trước khi đi, Điền Chính Quốc còn rất có tình nghĩa với bạn cùng phòng mà gói thêm một phần ăn, ăn mảnh cũng không phải là một chuyện tốt, bị bắt được sẽ bị trách.

Ký túc xá của Điền Chính Quốc tương đối tới gần sân thể dục, con đường kia tới buổi tối tương đối ít sinh viên.

Kim Tại Hưởng đưa Điền Chính Quốc về, khi tới gần kí túc xá có một rừng cây nhỏ, mỗi đêm đều có một đống người yêu đi bộ, Điền Chính Quốc bảo Kim Tại Hưởng cho cậu xuống xe.

"Thế nào, muốn hôn hôn à?" Kim Tại Hưởng nhìn Điền Chính Quốc muốn mà không nói, bật cười hỏi.

Điền Chính Quốc quan sát bốn phương tám hướng một lần, xác định không ai nhìn thấy, lúc này mới đột nhiên hôn môi Kim Tại Hưởng một cái.

"Ông xã, tạm biệt." Sau khi hôn xong, Điền Chính Quốc lại biến thành trẻ nghe lời, cúi đầu ngoan ngoãn tạm biệt Kim Tại Hưởng.

Chờ Kim Tại Hưởng lái xe đi về, Điền Chính Quốc một đường vừa hát vừa lên lầu, trên đường lấy ra di động mới phát hiện bởi vì hết pin tự động tắt máy.

Vào kí túc xá đưa đồ ăn cho đám Chu Mặc để họ chia ra, tìm được đồ sạc cắm, khởi động máy nhận được tin nhắn nhắc nhở có mấy tin nhắn lúc tắt máy chưa đọc.

Điền Chính Quốc khẽ nhíu mày, tìm lão đại cầm cái sạc dự phòng, trốn đến WC đóng cửa lại, mới gọi lại.


"Tao Tao, sao thế?"
"Khóc phao, anh thấy A Phẩm."
"Cái gì?" giọng Điền Chính Quốc đột nhiên cất cao, ở trong không gian WC nhỏ hẹp rất rõ ràng, cậu vội vã đè ép xuống, vội hỏi: "Sao anh lại nhìn thấy anh ta? Anh ta hẹn anh đi ra ngoài à?"
"Không phải, là ngoài ý muốn......! A Phẩm là đồng nghiệp của anh."
Điền Chính Quốc ngẩn người, "Đồng nghiệp? Anh không phải học sinh à?"
"Ai nói anh là học sinh, anh đã tốt nghiệp một năm rồi." Tao Tao cũng không thể hiểu được, "Anh nói qua anh là học sinh lúc nào, anh là giáo viên đấy."
"Anh còn nói anh phải chuẩn bị thi cử mà?"
"Cậu......!Không biết thầy giáo cũng là phải tham gia thi cử à?"
Điền Chính Quốc trầm mặc một hồi, chờ sau khi tiếp nhận sự thật này, cậu mới lại mở miệng, "Cho nên ý của anh là, A Phẩm cũng là thầy giáo, anh ta là đồng nghiệp mới tới?"
"Ừm......"
"Sao anh lại nhận ra anh ta......!Thôi, anh không cần phải nói, em biết thế nào rồi." Giọng kia của A Phẩm trầm thấp, quá đặc biệt, trong đời sống hiện thực vừa nghe đã nhận ra.

Nhưng thật ra giọng của Tao Tao, không quá giống trò chơi.

"Chuyện này......! Nếu anh ta không phải thẳng nam, em sẽ nói hai người thực sự có duyên phận, sau đó bảo anh rửa sạch mông đi quyến rũ anh ta." Điền Chính Quốc cũng dở khóc dở cười, sao lại có loại chuyện này chứ.

"Giờ anh cũng không biết làm thế nào, anh đối mặt với anh ta thế nào đây, anh vừa mới xóa anh ta không được mấy ngày."
"Anh cũng đừng phiền nữa, dù sao giọng của anh cũng không giống trong game, ngày thường thế nào thì thế đó đi.

Cho dù anh ta nhận ra anh, anh trực tiếp thừa nhận, nếu anh ta hỏi anh vì sao xóa anh ta, anh nói.......!Anh nói anh không chơi game kia, dù sao tùy tiện nghĩ ra một cái cớ."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Tao Tao buồn bực nói.

"Dù sao anh bảo vệ mình là được, trước không nói đến anh ta là thẳng nam, phải biết rằng anh ta là người có bạn gái." Điền Chính Quốc lại dặn dò lần nữa.

"Anh biết, anh ta có bạn gái anh ta có bạn gái......" Tao Tao lặp lại mấy lần, cũng nhắc nhở mình.

"Được được, nếu không thì cuối tuần này đi gặp mặt đi? Em dẫn anh đi ra ngoài ăn gì đó thả lỏng." Điền Chính Quốc đề nghị.

Cậu đã hàn huyên với Tao Tao lâu như vậy, gặp mặt lại thật đúng là chưa từng có.

Tao Tao nói cuối tuần này không có việc bận, cũng đồng ý, Điền Chính Quốc an ủi anh vài câu, hai người tắt điện thoại.

Không biết anh ấy còn là người đã ra xã hội.

Điền Chính Quốc lắc đầu, lúc lão đại gõ cửa thúc giục thì ra ngoài WC ..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe