Chương 9: Phác tài tử (Bị mang đi thuê phòng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc trở lại ký túc xá, năm người bên trong lộ ra cảm giác uể oải không phấn chấn.

"Đây là thế nào?" Điền Chính Quốc đặt đồ lên bàn, "Đừng có nằm bò nữa, mang đồ ăn về cho mọi người, mau chia mau chia."
"Vẫn là Chính Quốc thương người nhất," lão tứ khóc chít chít, động tác trên tay lại nhanh nhẹn, lấy cánh gà trên bàn xé, "May mắn còn có cánh gà cùng tớ làm bạn, nếu không tớ là thật không muốn xem tiếp."
Điền Chính Quốc kỳ quái hỏi: "Xem cái gì?"
"Toán cao cấp í." Lão tứ miệng ngậm cánh gà, không dám tin tưởng mà nhìn Điền Chính Quốc, "Cậu không quên chứ, chúng ta còn phải thi toán cao cấp đấy!"
Điền Chính Quốc ngừng động tác lại, vài giây sau ảo não vỗ mặt mình.

Cậu thật sự quên mất chuyện này!
Chuyên ngành của Điền Chính Quốc yêu cầu học toán cao cấp một năm, học kì trước những môn cần học đều qua, chỉ có toán cao cấp là rớt, còn là thi lại mới qua, học kì này toán cao cấp cậu lại không học cho tốt, bây giờ còn có hơn một tháng, đen quá.

"Xong rồi xong rồi, tớ cũng không nên năm hai đại học còn phải thi cái này......" Điền Chính Quốc sầu đến mức lại xoay vòng vòng trong kí túc xá.

Kí túc xá của họ toàn là tám lạng nửa cân, sinh viên khoa văn, nam tụ tập hết ở kí túc này, tầng trời thấp lướt qua cũng gần đủ, dạy người khác tuyệt đối không được.

"Chính Quốc, nếu không cậu xem bài tập khóa sau, không phải nói có khả năng ra nguyên đề à? Cậu có thể tùy tiện thêm bớt, công thức tùy tiện viết, viết đẹp chút thêm ấn tượng, không tồi lắm." Chu Mặc nảy ra ý tưởng.

"Cậu bảo tớ xem sao cậu không xem đi, đề toán không hiểu, tớ một chữ cũng không thể chém." Điền Chính Quốc vẻ mặt đưa đám, cậu ngồi trở lại ghế dựa của mình, theo bản năng mà muốn tố khổ với Kim Tại Hưởng, chờ lúc lấy ra di động cậu đột nhiên nghĩ tới một người, trên mặt vui vẻ.

"Tớ có người cứu vớt rồi!"
Điền Chính Quốc quơ quơ di động của mình, đắc ý nói.

"Anh Trí Mẫn." Điền Chính Quốc phất tay với Phác Trí Mẫn vừa vào tiệm, chờ anh ngồi xuống rung chuông gọi phục vụ.

"Nước chanh là được." Phác Trí Mẫn gật gật đầu với phục vụ, sau đó Điền Chính Quốc cười cười, "Ngại quá anh Trí Mẫn, phiền anh rồi.

Nhưng thật sự là giang hồ cứu gấp, nếu em trượt toán cao cấp, trước không nói đến thi lại, ông xã khẳng định sẽ mắng chết em."
Mắng chửi người Kim Tại Hưởng sẽ không làm, nhưng mà trừng phạt khẳng định là có.


Nếu muốn thật là cái loại tình thú trừng phạt này Điền Chính Quốc căn bản không sợ, chết người chính là Kim Tại Hưởng sẽ bắt Điền Chính Quốc úp mặt vào tường tự kiểm điểm, đánh lòng bàn tay càng đừng nói, bản kiểm điểm năm ngàn chữ trở lên, quản còn nghiêm hơn ba ba cậu.

"Không phiền, anh cũng phải ôn tập, chúng ta có thể cùng ôn." Phác Trí Mẫn ôn nhu trấn an nói.

"Sách chuyên ngành của các em là quyển nào? Chúng ta hẳn là không giống nhau."
"Em có mang sách đến." Điền Chính Quốc đẩy sách giáo khoa và vở ghi của mình cho Phác Trí Mẫn.

Phác Trí Mẫn liếc qua một chút, "Nội dung đằng sau không quá giống nhau, ít hơn, nhưng không sao, em nói trước chỗ không hiểu đi."
Điền Chính Quốc ngượng ngùng cười một cái, do dự chỉ chỉ mục lục.

So với chỉ những chỗ không hiểu, còn không bằng chỉ những chỗ đã hiểu.

Phác Trí Mẫn đánh dấu những chỗ Điền Chính Quốc chỉ, anh cũng không cảm thấy không kiên nhẫn, như cũ là ôn hòa nói với Điền Chính Quốc: "Anh hôm nay về trước xem những nội dung này, ngày mai chúng ta ra đây lại chính thức giảng.

Bởi vì thời gian không nhiều lắm, cho nên không thể giảng quá kỹ càng tỉ mỉ, chỉ cần làm một ít đề thi phổ biến là được rồi, đều là sách giáo khoa hết.

Thầy dạy toán cao cấp của các em là ai?"
Điền Chính Quốc nói tên, Phác Trí Mẫn cười, "Anh xem có thể tìm cho em những đề năm trước đã thi, như vậy tương đối có tính tham khảo."
"Được ạ?" Điền Chính Quốc cũng hưng phấn, Phác Trí Mẫn làm một dấu "Suỵt", hạ giọng nói: "Anh đi lạm dụng một chút chức quyền của học sinh tốt."
Điền Chính Quốc che miệng lại, nhưng mặt mày cười đến cong lên.

Nam thần quả nhiên là nam thần, ánh mắt cậu không sai, thật là Tam ca nhặt được bà xã tốt.

Nghĩ đến Mẫn Doãn Kỳ, Điền Chính Quốc nhướng mày, chờ phục vụ đặt nước chanh, cậu mới mở miệng hỏi: "Anh Trí Mẫn, sao anh lại quen Tam ca thế ạ?"
Phác Trí Mẫn không nói chuyện, chỉ là cười mỉm, cúi đầu uống nước chanh.

Điền Chính Quốc không bị lừa, mắt sắc nhìn thấy vành tai anh đỏ hồng.

Aiz nha.


Điền Chính Quốc cười thầm trong lòng, lại làm bộ cảm thấy hứng thú truy vấn, "Tam ca có bắt nạt anh hay không ạ?"
"Anh ấy đối xử với anh rất tốt." Phác Trí Mẫn theo bản năng nói, chờ thấy biểu tình nhịn cười của Điền Chính Quốc mới biết được mình bị dụ nói ra.

"Thật ra em cảm thấy......!Ngẫu nhiên bắt nạt một chút cũng được." Điền Chính Quốc ý vị thâm trường, Phác Trí Mẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của cậu lắm, Điền Chính Quốc cũng không giải thích, ôm trà bách hoa của mình uống đến là vui vẻ.

Bởi vì ngày mai mới là giảng bài chính thức, cho nên hai người cũng không ngồi ở quán quá lâu, lúc tính tiền ra cửa đã thấy Mẫn Doãn Kỳ dựa vào một chiếc xe máy điện chơi di động.

"Sao anh biết em ở chỗ này?" Phác Trí Mẫn vui mừng ra mặt, bước nhanh đi tới trước.

Mẫn Doãn Kỳ không đứng đắn: "Bởi vì anh và em tâm linh tương thông."
Điền Chính Quốc ho khan một tiếng, Mẫn Doãn Kỳ mới lại chậm rì rì nói, "Bởi vì cậu đoạt vợ của anh, cho nên anh lấy xe của Kim Tại Hưởng tới đón vợ."
"Ông xã của em không có xe thì làm thế nào giờ?" Điền Chính Quốc cất cao giọng, nhưng lại nghĩ đến Phác Trí Mẫn còn ở đây, không thể phá hỏng hình tượng của mình, lại ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Mẫn Doãn Kỳ, "Sao tam ca lại thông minh vậy chứ."
"Lúc nào anh cũng thông minh, không giống tiểu nương pháo, còn phải làm vợ anh cứu nguy giang hồ."
Điền Chính Quốc héo héo, cậu không muốn Mẫn Doãn Kỳ nói chuyện này cho Kim Tại Hưởng.

"Tam ca." Phác Trí Mẫn kéo kéo áo Mẫn Doãn Kỳ, Mẫn Doãn Kỳ vỗ vỗ tay anh, xuống xe.

"Cậu đem xe của Tại Hưởng về, anh và vợ đi về đây."
"Tam ca, anh có phải là......" Ngu ngốc không.

Điền Chính Quốc không nói hết lời, nhưng ánh mắt đã biểu đạt hết tâm tình của mình.

Lái xe đến đón người, sau đó đi bộ về? Vậy anh ra đây đón người là vì cái gì hả?
"Lái về đi, nói nhiều như vậy làm gì." Mẫn Doãn Kỳ đẩy Điền Chính Quốc một cái, Điền Chính Quốc nhìn hai người họ một vòng, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đầy mặt đều là lý giải mà ngồi lên xe máy điện, trước khi đi còn cho Phác Trí Mẫn một cái nháy mắt, ý là bảo trọng.

Phác Trí Mẫn không hiểu rõ, Mẫn Doãn Kỳ biết Điền Chính Quốc khẳng định là lại nghĩ ra cái gì rồi.

"Vợ, tỉnh mau.


"Mẫn Doãn Kỳ búng một cái trước mặt Phác Trí Mẫn, "Đi thôi."
Mẫn Doãn Kỳ lấy balo của Phác Trí Mẫn, đi trước.

Phác Trí Mẫn cảm thấy có chỗ nào sai sai, một lát sau mới cảm thấy Mẫn Doãn Kỳ hôm nay cảm xúc không tốt.

Ngày thường hai người họ đi cùng một chỗ, tuy rằng sẽ không quang minh chính đại dắt tay, nhưng Mẫn Doãn Kỳ khẳng định sẽ đi cùng mình, ngẫu nhiên làm ra động tác thân mật, cũng sẽ nói với anh một ít chuyện thú vị, tuyệt không sẽ giống như bây giờ không rên một tiếng.

Tuần trước ăn bữa cơm với Kim Tại Hưởng, Phác Trí Mẫn bởi vì trong nhà có việc, không thể ở cùng Mẫn Doãn Kỳ, nhưng vẫn luôn dùng di động liên hệ, khi đó cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.

Bởi vì họ không cùng một khoa, thứ hai Phác Trí Mẫn cũng có nhiều tiết, ban đầu anh định thứ hai không có tiết thì đi tìm Mẫn Doãn Kỳ, giờ gặp mặt, anh rất vui, nhưng biểu hiện của Mẫn Doãn Kỳ lại làm anh có chút lo lắng.

Phác Trí Mẫn đối với việc gì cũng thành thạo, cố tình tình cảm lại trống rỗng, lúc này đây tờ giấy trắng Phác Trí Mẫn đã biết sự đời, nhưng thường thường không biết đáp lại, trong lòng dù cho sốt ruột cũng chỉ có thể vây quanh Mẫn Doãn Kỳ xoay xoay, hoàn toàn không biết giải quyết thế nào.

Phác Trí Mẫn càng đi càng chậm, Mẫn Doãn Kỳ quay đầu lại thì anh đã ngừng lại.

"Sao vậy?" Mẫn Doãn Kỳ quay lại, cầm lấy tay Phác Trí Mẫn, "Không thoải mái à?"
Phác Trí Mẫn lắc đầu, anh lúc này mới phát hiện chỗ này không phải trường học, "Tam ca, chúng ta muốn đi đâu thế?"
Mẫn Doãn Kỳ không trả lời ngay, mà đưa Phác Trí Mẫn vào một khách sạn rồi mới nói: "Mang em tới thuê phòng."
Chuyện này cũng không phải một lần hai lần, Phác Trí Mẫn cũng không cảm thấy có cái gì, ngoan ngoãn đi theo Mẫn Doãn Kỳ vào phòng đặt trước.

Mẫn Doãn Kỳ ném túi của Phác Trí Mẫn đến một bên, trực tiếp ngồi ở trên giường.

Phác Trí Mẫn do dự một chút, vẫn là đứng ở trước mặt Mẫn Doãn Kỳ.

Mẫn Doãn Kỳ vui vẻ, "Gì đây, phạm lỗi gì rồi, một bộ dáng làm kiểm điểm thế."
Phác Trí Mẫn thấy Mẫn Doãn Kỳ cười, liền biết hẳn là anh nghĩ nhiều.

Anh tiến lên một bước, Mẫn Doãn Kỳ thuận thế kéo anh đến trên đùi, ôm chặt anh, "Để anh ôm một cái, em về nhà mấy ngày, nhớ chết anh rồi."
Phác Trí Mẫn vòng qua eo Mẫn Doãn Kỳ, "Chị em muốn kết hôn vào kì nghỉ, em phải đi về cùng chuẩn bị hôn lễ."
"Đây không phải chuyện tốt à, thế nào còn mày ủ mặt ê?" Mẫn Doãn Kỳ dựa vào đầu giường, Phác Trí Mẫn dựa vào trong ngực hắn.

"Biểu cảm của em rõ ràng như vậy à?" Phác Trí Mẫn sờ sờ mặt mình, bị Mẫn Doãn Kỳ cầm lấy tay.


"Giấu người khác còn giấu anh à? Chị em có chuyện gì?"
"Em......!Lúc về nhà nhìn thấy bạn trai của chị, em không quá thích anh ta, anh ta cho em cảm giác không tốt lắm." Phác Trí Mẫn thở dài một hơi, "Cũng có khả năng là ảo giác của em."
"Đại tài tử nhà chúng ta nhìn người chưa sai bao giờ, em nói anh ta có vấn đề đó chính là có vấn đề.

Đừng buồn, đợi lát nữa gửi thông tin của người ta cho anh, anh bảo người tra một chút." Mẫn Doãn Kỳ hôn hôn trán Phác Trí Mẫn, dỗ dành nói: "Có một người có sẵn tài nguyên tại đây, sao vợ anh không biết tận dụng, đúng là quá thành thật."
Phác Trí Mẫn bị hắn đùa cười, mày rốt cuộc giãn ra.

Mẫn Doãn Kỳ lật người, đè Phác Trí Mẫn ở trên giường, mút hôn cổ anh, "Bảo bảo, mấy ngày nay có nhớ anh không?"
Kỳ thật hai người cũng đã không gặp mặt hai ba ngày, từ lúc hẹn hò tới nay cũng chưa từng tách ra, nói lời này chính là rải đường trải mật, ngọt đến mức làm người hốt hoảng.

Nếu là trước kia, Mẫn Doãn Kỳ luôn khịt mũi coi thường loại lời này, mỗi lần nghe thấy Kim Tại Hưởng và Điền Chính Quốc gọi điện thoại đều là xoa cánh tay cộng thêm trêu chọc, nào nghĩ đến giờ hắn nói câu này càng thuận miệng.

Phác Trí Mẫn rụt cổ, nhẹ nhàng mà "Ừm" một chút.

Mẫn Doãn Kỳ lặng yên không một tiếng động cười cười, hắn vươn đầu lưỡi đảo qua sau cổ, Phác Trí Mẫn theo bản năng lùi bước, nhưng cả người anh đều bị Mẫn Doãn Kỳ đè nặng, trốn thế nào cũng đều là ở trong ngực Mẫn Doãn Kỳ.

Liếm hôn ái muội biến thành tiến thêm một bước tiếp xúc, Mẫn Doãn Kỳ cắn một miếng thịt sau cổ nhẹ nhàng cắn.

Chỗ nhạy cảm bị người khác đùa bỡn, ngoài phản xạ có điều kiện khẩn trương, còn có hỗn loạn đau và khoái cảm.

Mẫn Doãn Kỳ nhéo nhéo lỗ tai Phác Trí Mẫn, nhéo mạnh chỗ vừa gặm cắn.

Phác Trí Mẫn kêu rên ẩn nhẫn, đáy lòng dâng lên một trận tê dại.

Trận tra tấn này cũng không dừng lại như vậy, Mẫn Doãn Kỳ càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, đầu lưỡi linh hoạt dao động trên làn da lõa lồ, chỉ để lại dấu vết dính nhớp.

"Ưmm......!Tam ca......" Phác Trí Mẫn nghiêng đầu, trong mắt anh đã có tình dục tồn tại, khóe mắt bởi vì hành vi vừa rồi mà biến hồng, sóng mắt lưu chuyển như là muốn rớt nước mắt xuống.

Mẫn Doãn Kỳ thương tiếc nắm mặt anh hôn môi, đầu lưỡi cùng nhau triền miên, hơi thở ấm áp càng thêm trầm trọng.

"Bảo bối, có muốn không?" Mẫn Doãn Kỳ mút mút môi dưới Phác Trí Mẫn, tay nhàn rỗi đã sớm tìm được quần trong của anh, nắm chỗ kia vuốt ve.

Phác Trí Mẫn rũ mắt, ôn nhu hôn cằm Mẫn Doãn Kỳ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe