Chương 8: Đi dạo phố (Bên ngoài cắm trứng rung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc chọn 11 giờ đi ra ngoài, đối với cậu mà nói chính là cái gì lúc nào tỉnh lúc nào sửa sang lại một chút là được, dù sao cậu mỗi lần đều ngủ đến sau mười giờ, cho nên thời gian này đối với cậu mà nói không tính là muộn.

Kim Tại Hưởng đi xuống gara trước, đợi hơn mười phút cửa sổ xe mới bị gõ gõ.

Hắn nghiêng đầu, nhìn đến người ngồi trên ghế phụ, sửng sốt một chút, lại xoay đầu cười to một trận.

"Làm cái gì thế?" Điền Chính Quốc bất mãn nhìn Kim Tại Hưởng, "Đây còn không phải là vì đi dạo phố à?"
"Thế thì cũng không cần hoa hòe công phu như vậy chứ, bảo bảo, trách không được em lăn lộn hơn nửa giờ." Kim Tại Hưởng vuốt vuốt tóc Điền Chính Quốc, tuy rằng tóc dài sờ lên cảm giác rất tốt, nhưng dù sao cũng là tóc giả, xúc cảm vẫn là có khác biệt.

"Giờ em không giống cấp ba, khẳng định phải trang điểm chứ, hơn nữa khi đó có thể là em gái nhỏ thanh thuần, bây giờ khẳng định là đại mỹ nữ thành thục, chẳng lẽ còn muốn em mặc váy trắng lên phố à." Điền Chính Quốc kéo kéo bốt cao của mình, tùy tay kéo tóc một chút, xác định mình thoạt nhìn không có sơ hở gì.

Điền Chính Quốc lớn lên xinh đẹp, lúc cấp ba vẻ ngoài đã có một loại khó phân nam nữ, hiện tại trưởng thành, ngũ quan trở nên càng thêm thành thục, tự nhiên thoát ly cảm giác thanh tú.

Nhưng mà cậu mặc nữ trang, lại cẩn thận trang điểm một phen, chỉ cần không nói lời nào, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là khó nhận ra.

"Được được được, hôm nay là đại mỹ nữ.

Vậy giờ muốn đi ăn cơm hay là muốn trực tiếp đi mua đồ nào." Kim Tại Hưởng khởi động xe, lái ra gara.

Điền Chính Quốc ở bên cạnh cầm di động lật xem, cậu tối hôm qua cũng đã xác định có mấy cửa hàng nhất định phải đi.

Bởi vì Điền Chính Quốc nói mình chưa đói bụng, Kim Tại Hưởng trực tiếp chạy đến phố thương mại gần đó.

Điền Chính Quốc xuống xe đội mũ Beret đã chuẩn bị sẵn, sau đó dựa vào Kim Tại Hưởng cùng đi.

Giày hơi cao, đã thật lâu không đi loại này giày, lúc đi khó tránh khỏi không thoải mái.

Kim Tại Hưởng cũng không nóng nảy, đi theo cậu bước đi chậm rãi.

Điền Chính Quốc đầu tiên là đi chọn quần áo cho Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng không mua nhiều quần áo lắm, đều là những nhãn hiệu giống nhau, lúc ở trường học thì đổi thành những nhãn hàng bình dân.


Cũng may thành phố này không lớn, nhưng mà trung tâm thành phố vẫn là có mấy cửa hàng nổi tiếng, trong đó cũng có cửa hàng Kim Tại Hưởng hay vào.

Điền Chính Quốc chọn vài bộ quần áo bảo Kim Tại Hưởng đi thử, mình thì chờ ở một bên.

Cậu hôm nay nếu đổi nữ trang, vậy không thể mua quần áo bình thường mình mặc.

Nhân viên cửa hàng đưa lên bánh ngọt nhỏ, bởi vì không thể nói chuyện, Điền Chính Quốc liền nhẹ nhàng cười cười với anh ta.

Kim Tại Hưởng thử vài bộ quần áo, Điền Chính Quốc đều cảm thấy không tồi, ngoại trừ trong đó có một cái áo dạ size không hợp.

"Chính Quốc, mua nhiều áo khoác như vậy làm gì?"
"Tủ quần áo của anh toàn là kiểu dáng cơ bản, tuy rằng quần áo khá tốt, nhưng ngẫu nhiên vẫn là phải đổi cho đa dạng chứ." Điền Chính Quốc nhận quần áo đóng gói xong, cảm ơn nhân viên cửa hàng rồi kéo tay Kim Tại Hưởng rời đi, "Ông xã em đẹp trai như vậy, mặc cũng không thể kém."
Kim Tại Hưởng nhận đồ trên tay Điền Chính Quốc, cười nói: "Anh ở trường học cũng không thể mặc."
"Sao lại không thể mặc, quần áo tự mình mua thì thích thế nào mặc thế đó, nói nữa, những bộ quần áo cơ bản kia của anh còn rất ít khi mặc ra ngoài, còn nói gì nữa." Điền Chính Quốc chọt Kim Tại Hưởng một chút, lặng lẽ nói: "Chờ lần sau anh đi gặp đám người ở kí túc xá của em có thể sẽ phải dùng tới.

Em cảm thấy họ khả năng đã hiểu lầm, cảm thấy anh là người thành công đã ra ngoài xã hội, hay là lúc gặp họ anh đổi bộ tây trang đi, đợi lát nữa đi mua cái cà vạt mới."
"Vậy anh có cần phải lái cả xe thể thao đi không?" Kim Tại Hưởng trêu ghẹo nói.

"Anh nếu muốn cũng không phải không thể, lúc lễ thành niên của anh không phải có người tặng cho anh chiếc xe thể thao siêu cấp phong tao hay sao? Anh lái đi cũng tốt, để cho bọn họ biết anh kỳ thật chính là người siêu cấp đại muộn tao."
Kim Tại Hưởng nhướng mày, đột nhiên cúi đầu hôn mặt Điền Chính Quốc một cái, "Chỉ muộn tao với em."
"Đi anh." Điền Chính Quốc giả ý đẩy Kim Tại Hưởng một chút.

Đùa giỡn một hồi, Điền Chính Quốc nhìn đến cửa hàng đối diện có kem, Kim Tại Hưởng biết cậu muốn ăn, bảo cậu chờ một chút, sau đó chạy tới xếp hàng.

Trong lòng Điền Chính Quốc ngọt ngào, nhìn chăm chú vào bóng dáng Kim Tại Hưởng, khóe mắt lại ngắm thấy một bóng người quen thuộc.

Điền Chính Quốc nhìn một hồi, thẳng đến lúc Kim Tại Hưởng trở về mới thu hồi tầm mắt.

"Đang nhìn cái gì?"
"Một người quen biết," Điền Chính Quốc cắn một ngụm kem, "Cùng với kim chủ của cô ta."
Điền Chính Quốc vừa mới nhìn thấy là nữ sinh từng khinh miệt cậu, không nghĩ tới bây giờ dạo phố cũng có thể đụng tới.


Kim Tại Hưởng nhìn theo tầm mắt cậu, "Em nói tên đàn ông kia chính là kim chủ của cô ta à?"
"Chắc là vậy, xem hai người đó thân mật như vậy, không phải kim chủ cũng có quan hệ khác." Điền Chính Quốc nghe ra ý tứ trong lời nói của Kim Tại Hưởng, ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh quen người kia à?"
"Hình như là từng hợp tác với anh trai." Kim Tại Hưởng thu tầm mắt lại, người nọ hắn cũng chỉ là gặp mặt một lần mà thôi, căn bản là không để ở trong lòng.

Điền Chính Quốc cũng chỉ là bởi vì vừa rồi nhàm chán, cho nên nhìn nhiều một lát, giờ Kim Tại Hưởng cũng đã trở lại, cậu cũng không sao cả.

Mang theo Kim Tại Hưởng đi từ trên xuống dưới một hồi, đồ của mình nhưng thật ra một cái cũng chưa mua.

Kim Tại Hưởng kỳ quái, Điền Chính Quốc thần thần bí bí dẫn hắn vào một cửa hàng bán nội y nữ.

"Chính Quốc?"
Điền Chính Quốc dùng sức chớp mắt với Kim Tại Hưởng, lại bảo hắn không được nói chuyện, lôi kéo mũ đi ở trong tiệm một vòng.

Trong tiệm không có khách, nhân viên cửa hàng nhìn thấy Kim Tại Hưởng cũng kinh ngạc, nhưng loại tình huống này cũng không phải không có, cho nên cô rất tự nhiên đi đến trước mặt Điền Chính Quốc bắt đầu giới thiệu.

"Chào chị, chị muốn xem loại nội y nào nhỉ?"
Điền Chính Quốc vừa định mở miệng, lại nghĩ tới giọng của mình không thể bại lộ, nhanh tay lôi kéo Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng nén cười, nghiêm trang nói: "Bạn gái tôi muốn mua nội y tương đối gợi cảm."
Nhân viên cửa hàng không nghĩ tới là nhà trai mở miệng, lại còn đúng lý hợp tình như vậy, nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, "Vậy......!Nói như vậy, chị có thể xem mấy kiểu này một chút, đều là tương đối gợi cảm, mẫu này ở trong tiệm bán rất chạy, đai an toàn thiết kế có thể bày ra đường cong nữ tính tuyệt đẹp ở lưng, có thể phối hợp lễ phục hoặc là......!Hoặc là......" Nhân viên cửa hàng nói không được nữa, chỉ có thể lại thay đổi đề tài khác, "Còn có một mẫu này, nó cũng là khoảng thời gian trước tương đối......"
Còn không đợi nhân viên cửa hàng nói xong Điền Chính Quốc đã chỉ chỉ mấy kiểu dáng ở trên, lúc này Kim Tại Hưởng lại mở miệng, "Xin hỏi những nội y này có nguyên bộ không?"
"A? Có......! Cần tôi gói cho hết cho anh không?"
"Cần, cảm ơn." Kim Tại Hưởng mặt không đổi sắc nói.

Thẳng đến khi đi ra cửa hàng, Điền Chính Quốc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Kim Tại Hưởng ôm eo cậu, cố ý nói: "Chính Quốc, đây là lần đầu tiên em thẹn thùng như thế."
"Anh......! Anh còn không biết xấu hổ mà nói, đều là anh, nói sắc tình như vậy."
"Này có cái gì sắc, em không phải là muốn chọn mấy loại nội y như thế này? Chẳng lẽ anh còn nói sai?"
"Đồ lưu manh, xem em đại biểu thế lực chính nghĩa trừng phạt anh!" Nói, Điền Chính Quốc nắm chặt nắm tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Kim Tại Hưởng.


Kim Tại Hưởng cầm tay cậu, cắn đầu ngón tay cậu, "Tiểu nương pháo, em còn thế lực chính nghĩa, thế lực chính nghĩa có nương pháo sao?"
"Anh còn nói!" Điền Chính Quốc nghẹn một hồi nhịn không được, cậu vừa cười vừa dẫm giày Kim Tại Hưởng, cực kì ấu trĩ.

Dạo phố xong, Điền Chính Quốc nói muốn đến rạp chiếu phim xem, cậu không chọn ghế tình nhân, ngược lại chọn một phòng đủ chỗ cho sáu người.

Khi chọn phim, Điền Chính Quốc chọn một bộ phim hoạt hình.

Trên màn ảnh gấu bắc cực trắng nằm ở trên băng tự hỏi nhân sinh, giọng ấu trĩ làm người buồn cười, nhưng hai người trong phòng lại không rảnh bận tâm nội dung phim.

Điền Chính Quốc ngồi quỳ ở trên một cái áo lông xám, hai tay bị Kim Tại Hưởng bẻ ở phía sau, một bên vú nho nhỏ bị Kim Tại Hưởng ngậm ở trong miệng, một bên bị hắn niết ở trong tay véo xoa, tất chân cậu đã bị cởi đến giữa hai chân, hoa huyệt hạ thân trực tiếp tiếp xúc áo lông, dương vật thẳng tắp đằng trước làm váy da đen nổi lên một gò nhỏ.

Điền Chính Quốc thấp thấp thở hổn hển, cậu nhịn không được cọ xát áo lông, chất lỏng sền sệt chảy ở ngoài áo lông, ánh sáng từ màn ảnh chiếu vào, có một loại mịt mờ khác.

"Ông xã......!Váy." Điền Chính Quốc lo lắng váy sẽ bị làm dơ, Kim Tại Hưởng liền cởi váy xuống.

Trong phòng rất tối, Kim Tại Hưởng thấy không rõ thân thể Điền Chính Quốc, nhưng mà hắn biết hai nơi phía dưới kia có bao nhiêu nhiệt tình.

"Bảo bảo ngoan." Điền Chính Quốc thừa nhận Kim Tại Hưởng hôn môi, lại cũng cảm giác được có thứ gì đó đang thử tiến vào hoa huyệt của mình, nhưng rõ ràng không phải dương vật Kim Tại Hưởng.

Điền Chính Quốc đoán được đó là thứ gì, cũng tận lực thả lỏng hoa huyệt của mình.

Kim Tại Hưởng cũng đầu tiên là cắm vào hai ngón tay, thẳng đến bên trong càng thêm ướt át, mới dùng lực cắm viên trứng rung vào.

Trứng rung cũng không phải quá lớn, nhưng Điền Chính Quốc cảm giác thấy nó đã chạy tới hoa huyệt, cậu nhịn không được lại lần nữa co rút lại, trên mặt ửng hồng một mảnh.

Kim Tại Hưởng trấn an sờ sờ mặt cậu, hắn mở điều khiển của trứng rung ra.

Điền Chính Quốc cuộn tròn người, lực độ của trứng rung không lớn, cũng không chạm vào chỗ mẫn cảm của mình, chỉ là làm nước chảy ra bên ngoài, ngăn thế nào cũng ngăn không được.

Kim Tại Hưởng đặt một mặt áo lông sạch sẽ lên đùi mình, sau đó cũng ôm Điền Chính Quốc đến trên người ngồi.

"Bảo bảo, khó chịu không?" Kim Tại Hưởng hôn hôn lỗ tai Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc lắc đầu, nằm ở trong lồng ngực Kim Tại Hưởng, thường thường mà phát ra vài tiếng rên rỉ ẩn nhẫn.

Cảm giác không ngừng chồng lên, Điền Chính Quốc nhẫn nại một hồi, lại càng ngày càng chịu không nổi, cậu như là động vật nhỏ mà nức nở, làm nũng cọ Kim Tại Hưởng, muốn hắn dừng lại hành vi ác liệt như vậy.

Đúng lúc này, màn ảnh đột nhiên tối sầm đi, thân thể Điền Chính Quốc cứng đờ, Kim Tại Hưởng ôm chặt cậu, dùng áo khoác của mình bao lấy người Điền Chính Quốc.


"Bảo bảo, dựa vào đây." Kim Tại Hưởng che mặt Điền Chính Quốc, làm mặt cậu chôn ở trong ngực mình.

Điền Chính Quốc cắn môi dưới, nhịn tiếng của mình xuống.

Không đến một phút đồng hồ, cửa phòng đã bị đẩy ra, "Quý khách, rất xin lỗi! Trong rạp đột nhiên cắt điện, chúng tôi sẽ lập tức mở điện!"
"Nhanh một chút." Kim Tại Hưởng trầm giọng nói.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi!" Người phụ trách liên tục xin lỗi, cũng may anh ta rất nhanh đã lui ra ngoài, cửa phòng lại khép lại lần nữa.

"Ô......" Điền Chính Quốc rốt cuộc khóc thành tiếng, vừa rồi Kim Tại Hưởng đẩy mức độ trứng rung lên cao nhất, cảm giác chấn động cũng không giống lần trước.

Nguyên bản trứng rung ở trong thân thể, Điền Chính Quốc đã có chút chịu không nổi, chấn động như vậy với cậu mà nói có thể so với tra tấn, hơn nữa hiện tại bọn họ còn ở bên ngoài, tùy thời sẽ bị phát hiện, cảm thấy thẹn làm cậu càng thêm mẫn cảm.

"Bảo bảo không khóc, ông xã giúp bảo bảo sờ sờ." Kim Tại Hưởng nhẹ giọng dỗ, tay tìm được chỗ hoa huyệt, nhéo hoa môi vuốt ve ma xát, theo trứng rung chấn động, lực Kim Tại Hưởng nắn bóp cũng càng ngày càng nặng, đôi khi cũng sẽ cắm đến bên trong, ngón tay chọc trứng rung, cọ cọ huyệt thịt yếu ớt.

"Tách" một tiếng, phòng một lần nữa sáng lên, thình lình có ánh sáng làm Điền Chính Quốc càng thêm cảm thấy thẹn, hoa huyệt cậu đột nhiên kẹp chặt, hút ngón tay Kim Tại Hưởng ở trong đó.

Kim Tại Hưởng vuốt ve eo cậu, làm cậu tận lực thả lỏng lại.

"Quý khách, đã có điện lại, có cần chúng tôi mở một bộ phim mới không? Bởi vì sự cố vừa rồi, khách hàng có thể lựa chọn xem thêm một bộ phim nữa coi như đền bù." Người phụ trách lại lần nữa đẩy cửa tiến vào, Điền Chính Quốc khẩn trương túm lấy tay Kim Tại Hưởng.

Ngón tay Kim Tại Hưởng giật giật ở hoa huyệt, trên mặt lại cực kì bình tĩnh, "Tiếp tục bộ vừa nãy là được."
"Được được." Người phụ trách một lần nữa khởi động máy móc, khi anh ta điều khiển thao tác, anh ta chú ý tới Điền Chính Quốc được Kim Tại Hưởng ôm vào trong ngực, "Quý khách, bạn gái anh......"
"Em ấy làm nũng với tôi." Kim Tại Hưởng cười nói, Điền Chính Quốc giật giật, ở trong ngực Kim Tại Hưởng cọ một chút.

Người phụ trách hiểu rõ gật đầu, lại lần nữa xin lỗi Kim Tại Hưởng và Điền Chính Quốc, anh ta tắt đèn trong phòng lại, lúc này mới lui ra ngoài.

Kim Tại Hưởng rút trứng rung ra, hôn hôn chóp mũi Điền Chính Quốc, "Vất vả rồi, bảo bảo."
Điền Chính Quốc thở hổn hển, cậu không muốn xa rời mà ôm chặt Kim Tại Hưởng, một lát sau đột nhiên thẳng eo.

"A! Áo lông em mới mua cho anh!" Điền Chính Quốc chỉ chính là cái áo dưới thân cậu, hiện tại đã hoàn toàn hỏng.

"Ông xã anh là đại lưu manh, ra cửa còn mang thứ này!" Điền Chính Quốc lên án nói.

Kim Tại Hưởng từ mông Điền Chính Quốc rút ra, cho Điền Chính Quốc xem chất lỏng trên tay hắn, "Bảo bảo khó chịu à?"
Điền Chính Quốc nhăn cái mũi lại, nặng nề mà hừ một tiếng..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe