Chương 15 - 【Mười Lăm】Say Rượu (Trí Mẫn Ở Phòng Khách Bị Tam Ca Tàn Nhẫn Chơi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng đang rửa chén, cảm giác được eo bị người vòng lấy, hắn không cần quay đầu lại cũng biết là ai.

"Ông xã, anh hai biết chuyện của chúng ta từ lúc nào thế?"
"Lúc cấp ba đã biết, anh ấy thường gửi quà về, có một nửa chính là cho em, đưa cho em dâu anh ấy."
Điền Chính Quốc tựa cằm lên vai Kim Tại Hưởng, như suy tư gì gật gật đầu, "Vậy anh hai muốn cùng chúng ta về nhà à?"
"Không biết, em không cần phải lo cho anh ấy, chuyên tâm ôn tập là được.

Anh ấy có tay có chân, nhất định sẽ không đói chết."
"Ông xã, vậy anh cả của anh cũng biết......!Chuyện của chúng ta à?"
"Chắc là biết một chút, nhưng mà anh hai luôn không phản đối chuyện của anh, cho dù muốn xen vào, cũng phải quản anh hai trước."
Điền Chính Quốc ngược lại đứng ở một bên, tò mò nhìn Kim Tại Hưởng, "Anh hai có chuyện gì mà phải xen vào?"
Kim Tại Hưởng cất chén đã rửa sạch, lại mở túi trái cây ra, "Anh hai rất lâu về trước đã nói anh ấy sẽ không kết hôn, anh ấy là người theo chủ nghĩa không kết hôn.

Lần này về nước cũng là vì bạn trai anh ấy cầu hôn, anh ấy vì tránh né bạn trai theo đuổi mới trở về."
"Không thể tin được anh hai lại cool ngầu như vậy."
"Anh ấy không phải cool ngầu, là không hiểu chuyện."
Cái đề tài này Kim Tại Hưởng không nói sâu, Điền Chính Quốc cũng không hỏi tiếp.

Họ cùng mang trái cây rửa sạch đem ra ngoài, Kim Thạc Trân đang ở bên ngoài nói một ít chuyện ở nước ngoài cho Phác Trí Mẫn.

Đối với Điền Chính Quốc cùng Phác Trí Mẫn mà nói, Kim Thạc Trân xem như một người ở thế giới khác, đối với anh có một loài tò mò không tự giác.

Kim Tại Hưởng và Mẫn Doãn Kỳ lớn lên cùng Kim Thạc Trân, sao không biết gương mặt thật của anh, nhưng mà người yêu nhỏ của mình hứng thú bừng bừng, họ cũng sẽ không bóc gốc gác của Kim Thạc Trân.

Kim Thạc Trân mở rượu, Phác Trí Mẫn luôn không cho Mẫn Doãn Kỳ uống nhiều, nhưng giờ cũng vô pháp ngăn cản, chỉ có thể nhắc nhở hắn, tận lực uống ít.

Mẫn Doãn Kỳ tuy rằng đồng ý, nhưng là hứng khởi là lúc không khỏi lại uống nhiều mấy chén, rượu kia tác dụng chậm lại mạnh, hắn cũng dựa vào trên sô pha, nói với Phác Trí Mẫn hắn đau đầu, Kim Tại Hưởng nâng Mẫn Doãn Kỳ dậy đưa đi phòng khách, Phác Trí Mẫn cũng ở bên trong chăm sóc hắn.

Kim Thạc Trân cũng hơi say, anh say rượu lại bắt đầu nói mê sảng, "Anh không muốn kết hôn rất kì cục à? Cũng không phải không kết hôn thì không thể ở bên nhau."
"Tuấn ca cũng không ép anh kết hôn."
Kim Tại Hưởng hiển nhiên biết Kim Thạc Trân đang nói cái gì, Kim Thạc Trân lôi kéo Điền Chính Quốc, cậu cũng nghe hiểu.

Kim Thạc Trân vừa nghe đến hai chữ cầu hôn thì giống như là tỉnh rượu, anh ngồi thẳng lên, trừng Kim Tại Hưởng, "Sao chú lại gọi anh ấy thân mật như thế? Quan hệ hai người lúc nào thì tốt như vậy?"
"Vì anh không quan tâm Tuấn ca."
"Sao chú lại đối xử với anh hai như vậy!" Kim Thạc Trân cả giận nói, nhưng giờ anh say đến không ra hình người, giọng lại nhỏ, căn bản nhìn không ra có bao nhiêu tức giận.

Kim Tại Hưởng ôm Điền Chính Quốc, bộ dáng khoan thai thập phần tự đắc.

"Xuất ngoại lâu như vậy, anh hai anh cũng không có một chút gì là hiểu chuyện.


Nếu không đồng ý cầu hôn vậy trực tiếp từ chối, vô thanh vô tức chạy về, ném Tuấn ca ở St.

Petersburg giống cái bộ dáng gì? Lần sau đừng oán hận nói với em Tuấn ca không để ý anh, anh thế này không phải là tính toán chia tay à?"
Thấy Kim Thạc Trân ngây ngẩn cả người, Kim Tại Hưởng lại nói: "Nếu chia tay, vậy Tuấn ca sẽ không quản anh nữa."
Kim Thạc Trân bị những lời này dọa, nếu ngày thường anh khẳng định là trấn định tự nhiên, nhưng giờ anh uống rượu say, cũng không làm vẻ ta đây, bụm mặt ủy ủy khuất khuất khóc ròng nói: "Anh ta dám mặc kệ anh à!"
Điền Chính Quốc thật cẩn thận đưa khăn giấy qua, Kim Thạc Trân rút mấy tờ ra lau mặt, càng khóc càng dữ.

"Anh nói rồi sao anh ta không liên lạc với anh, khẳng định là tìm được tân hoan ở đấy rồi! Bọn Tây một đám đều là soái ca chân dài, đều là loại hình mà anh ta thích!"
Kim Tại Hưởng túm anh lại, đi đến một phòng khách khác, "Anh biết là tốt, chân của anh cũng không phải rất dài, cũng không so được với người ta."
"Chú gạt anh, Kim Nam Tuấn nói anh ta thích chân của anh nhất!" Kim Thạc Trân không phục kêu la, vừa đi vừa vùng vẫy tay chân, Điền Chính Quốc đứng ở bên cạnh anh, thấy thế vội vàng đỡ anh.

"Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể so với người mười tám tuổi?" Kim Tại Hưởng tiếp tục nói không lưu tình.

Kim Thạc Trân héo xuống, trên đường đi đến phòng khách đều nức nở, nhỏ giọng nói thầm cái gì đó, Điền Chính Quốc cũng không nghe rõ.

Kim Tại Hưởng sắc mặt như thường ném anh tới trên giường, Điền Chính Quốc tri kỷ đắp chăn cho Kim Thạc Trân, hoàn toàn chính là vợ nhỏ nghe lời.

"Ngạc nhiên à?"
Ra khỏi phòng khách, Kim Tại Hưởng ôm lấy eo Điền Chính Quốc.

"Hơi hơi, không nghĩ tới anh hai lại trẻ con như vậy." Mới gặp Kim Thạc Trân, Điền Chính Quốc cảm thấy Kim Thạc Trân hẳn là nhân tài thập phần tự tin, mang theo tài văn chương và cao ngạo độc thuộc về chính anh.

"Ngày thường anh ấy khẳng định không phải như vậy, nhưng anh hai đích xác là không quá hiểu chuyện."
Kim Tại Hưởng nghĩ nghĩ, "Anh hai khi còn nhỏ người hơi yếu, người trong nhà đều chiều anh ấy, mãi cho đến khi anh ấy khăng khăng xuất ngoại.

Cũng là anh ấy may mắn, ở nước ngoài cũng có một người bạn trai đối tốt với anh ấy, cái này làm cho anh ấy trầm trọng thêm, tuy nhiên đại đa số tình huống, anh hai cũng không gây chuyện, chỉ là thích ầm ĩ."
Điền Chính Quốc đoán rằng Kim Thạc Trân hẳn là do anh em song sinh cướp đi dinh dưỡng, cho nên giờ sức khỏe mới không tốt.

"Vừa rồi như vậy, giống như ông xã anh mới là anh trai."
"May mắn là không phải, nếu không anh sẽ bị tức chết." Kim Tại Hưởng cười nói.

Việc bên ngoài Phác Trí Mẫn một mực không biết, Mẫn Doãn Kỳ nằm ở trên giường cũng không hề la hét đau đầu, mà là an an tĩnh tĩnh ngủ.

Phác Trí Mẫn trong lòng tức giận, nhưng vẫn là cẩn thận chăm sóc.

Bởi vì lo Mẫn Doãn Kỳ ngủ không thoải mái, Phác Trí Mẫn cúi người cởi cúc áo sơ mi của hắn, thế nhưng vừa mới mở hai cúc áo, anh đã bị người quăng lên giường.

"Bảo bối." Mẫn Doãn Kỳ hôn hôn trán Phác Trí Mẫn, hắn mắt say lờ đờ mông lung, thanh âm cùng động tác đều mang theo một cỗ lười biếng.


Phác Trí Mẫn không đẩy hắn, Mẫn Doãn Kỳ lại tiếp tục hôn xuống, trong lòng anh thấy không ổn, quả nhiên một khắc, quần áo anh đã bị kéo lên, Mẫn Doãn Kỳ hôn hôn bụng anh.

"Tam ca......" Phác Trí Mẫn cử động người mình, sốt ruột nói: "Đây là ở nhà người khác!"
Động tác của Mẫn Doãn Kỳ dừng một chút, hắn ngồi dậy, nâng eo Phác Trí Mẫn bế anh lên, đổi thành hắn dựa vào đầu giường, Phác Trí Mẫn ngồi ở trên đùi hắn.

"Ngoan, Tam ca không vào."
Phác Trí Mẫn chớp chớp mắt, mặt anh hồng lên, lại cũng không cự tuyệt.

Ở trong chuyện chăn gối, anh cơ hồ không cự tuyệt yêu cầu của Mẫn Doãn Kỳ.

Mẫn Doãn Kỳ hôn một đường từ xương quai xanh của Phác Trí Mẫn.

Quần áo hai người ma sát nhau, vật liệu may mặc phát ra âm thanh vụn vặt công bố chuyện lớn mật.

Lúc này chân Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên nâng lên, Phác Trí Mẫn không phòng bị, bắp đùi mở lớn hơn nữa, quần jean căng ra, dương vật phía dưới cùng tinh hoàn căng ở giữa.

Phác Trí Mẫn nhịn không được rên rỉ một tiếng, nằm ở trên người Mẫn Doãn Kỳ.

Mẫn Doãn Kỳ cười nhẹ một tiếng, hắn kéo khóa quần Phác Trí Mẫn xuống, tuy rằng Phác Trí Mẫn theo bản năng đè lại tay hắn, lại cũng không có biện pháp làm được ngăn trở gì, Mẫn Doãn Kỳ vẫn bỏ quần lót của anh đi.

dương vật đằng trước của Phác Trí Mẫn đã có thế ngẩng đầu, Mẫn Doãn Kỳ một bên ở bên tai Phác Trí Mẫn nói lời khiêu khích, một bên cầm dương vật của anh vuốt ve.

Trong miệng Phác Trí Mẫn tiết ra thở dốc đứt quãng, tay anh bị dẫn đường sờ dưới háng Mẫn Doãn Kỳ, anh cảm giác được chỗ kia của Mẫn Doãn Kỳ đã căng phồng.

"Bảo bối, giúp Tam ca sờ sờ." Giọng Mẫn Doãn Kỳ khàn khàn, truyền vào tai Phác Trí Mẫn, càng làm người anh run rẩy.

Phác Trí Mẫn nuốt nước miếng, anh đầu tiên là đưa tay sờ sờ, sau đó chậm rãi cởi dây lưng của Mẫn Doãn Kỳ, kéo khóa quần xuống, ngay sau đó dương vật thô to nhảy ra.

Mẫn Doãn Kỳ vốn muốn Phác Trí Mẫn dùng tay giúp hắn là được, không nghĩ tới Phác Trí Mẫn lại dịch người về sau, cúi đầu ngậm lấy dương vật của hắn.

Lúc trước Phác Trí Mẫn cũng từng giúp Mẫn Doãn Kỳ làm như vậy, anh dựa vào ký ức liếm qua thân dương vật, thường thường mà liếm mút đỉnh.

dương vật nam nhân đều có hương vị, Mẫn Doãn Kỳ còn chưa tắm rửa, tự nhiên cũng sẽ có, Phác Trí Mẫn lại phát hiện mình cũng không để ý, anh thậm chí còn sinh ra vài phần cảm giác không thỏa mãn.

Phác Trí Mẫn không thể không thừa nhận, anh đã bị Mẫn Doãn Kỳ dạy đến càng ngày càng dâm đãng.


Cái ý niệm này làm thân thể Phác Trí Mẫn trở nên càng thêm nóng.

Mà Mẫn Doãn Kỳ vẫn nắm eo Phác Trí Mẫn, cũng bất tri bất giác dời xuống, tìm được mông của Phác Trí Mẫn.

Phác Trí Mẫn kêu lên một tiếng, lại không nhắc nhở Mẫn Doãn Kỳ, ý niệm vừa rồi còn đang suy nghĩ muốn khắc chế đã tan thành mây khói.

Mẫn Doãn Kỳ mềm nhẹ ấn ngoài miệng huyệt, chậm rãi hướng vào bên trong cái miệng nhỏ.

"Ưm......" Phác Trí Mẫn rụt rụt người, Mẫn Doãn Kỳ để anh nâng cơ thể lên, lau đi nước bọt ở khóe miệng anh.

Bởi vì nguyên nhân tư thế, Phác Trí Mẫn cong người, Mẫn Doãn Kỳ chỉ cần cúi đầu, đã có thể đụng chạm đến bộ ngực của anh.

Mẫn Doãn Kỳ đúng là nửa tỉnh nửa say, nghe được Phác Trí Mẫn thở dốc như có như không, lý trí cũng vứt đến chín tầng mây.

Há miệng, cắn một bên đầu vú của Phác Trí Mẫn.

Mẫn Doãn Kỳ vòng lấy eo Phác Trí Mẫn, đầu lưỡi tận tình khiêu khích đầu vú Phác Trí Mẫn, đồng thời lại mạnh mẽ mút vào, còn dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn quanh quầng vú, thường thường chuyển dời đến đầu vú bị vắng vẻ bên kia, lôi kéo nó làm ra các loại hình dạng.

"Tam ca......!A, đau......" Phác Trí Mẫn thấp giọng nói, nhưng bảo anh đẩy Mẫn Doãn Kỳ ra thật, anh lại là vạn phần không muốn.

"Bảo bối lại đang nói dối, đau thì sao chỗ này còn tinh thần như vậy?" Mẫn Doãn Kỳ cười một cái, đưa tay cầm dương vật của Phác Trí Mẫn, vuốt ve không chút để ý, "Lâu như vậy, còn bắn không ra?"
Phác Trí Mẫn vô lực lắc đầu, đằng trước của anh khó chịu, chỗ đằng sau kia càng hư không, không có gì cắm vào, anh cũng cảm thấy thiếu cái gì đó, cho nên vẫn bắn không ra.

Nhưng những lời này anh thật sự là ngại nói ra.

Mẫn Doãn Kỳ cười nhạo một tiếng, xoay người ấn Phác Trí Mẫn ở dưới thân đưa lưng về phía mình, nâng eo Phác Trí Mẫn lên, mặt nhắm ngay hậu huyệt không ngừng khép mở của Phác Trí Mẫn.

Hơi thở ấm áp của nam nhân phun ở chỗ kia, cảm giác cả người của Phác Trí Mẫn tựa hồ tập trung ở chỗ đó.

Đang lúc Phác Trí Mẫn lo sợ bất an, Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên liếm miệng huyệt đang co rút một cái.

Phác Trí Mẫn run run, đỉnh dương vật ào ào phun tinh dịch.

Mẫn Doãn Kỳ đâm hai ngón tay vào hậu huyệt, bên trong chặt như cũ, theo ngón tay đâm sâu, tràng đạo cũng chảy nước.

Phác Trí Mẫn cảm thấy thú vị, lại cắm vào một ngón tay, song song cọ qua vách động, cắm vào sâu hơn.

Phác Trí Mẫn vừa sướng vừa đau, thấp giọng kêu không ngừng, giọng anh ôn ôn nhu nhu, lúc này càng làm người vừa thích vừa ngứa ngáy.

Mẫn Doãn Kỳ vừa cắn vừa mút xương cụt của Phác Trí Mẫn, ngón tay bắt đầu lặp lại thọc vào rút ra, nhưng Phác Trí Mẫn trước sau cảm thấy không thỏa mãn, chỉ nghĩ Mẫn Doãn Kỳ thay thứ tra tấn người kia dùng sức đâm một cái.

Đầu Mẫn Doãn Kỳ mơ màng, nhưng cũng biết Phác Trí Mẫn bất mãn trong lòng, hắn hôn một cái thật mạnh lên mông Phác Trí Mẫn, đột nhiên kéo chân Phác Trí Mẫn, dùng dương vật thô cứng của mình thay thế ngón tay, vùi vào trong thân thể của Phác Trí Mẫn, bắt đầu hết sức mà đâm vào rút ra.

Phác Trí Mẫn chịu không nổi, Mẫn Doãn Kỳ lật người anh lại, giữ chặt tay anh ôm cổ mình, nghe anh khóc lóc rên rỉ bên tai.

Cũng không biết là người Phác Trí Mẫn càng ngày càng mẫn cảm, ban đầu đau đớn, một cỗ khoái cảm kì dị cũng trộn lẫn ở trong đó.


Phác Trí Mẫn nâng một bên chân lên, vòng ở bên hông Mẫn Doãn Kỳ, hậu huyệt lại lần nữa phun nước ra, tự bôi trơn tràng đạo, vách trong ngậm lấy dương vật Mẫn Doãn Kỳ cũng càng ngày càng tham lam, bọc càng lúc càng chặt.

Mẫn Doãn Kỳ hít sâu một hơi, rốt cuộc khống chế không được mình, nắm lấy eo Phác Trí Mẫn bắt đầu đâm mạnh.

Mẫn Doãn Kỳ không giống trước kia làm chín nông một sâu, mà là mỗi một lần đều đâm đến chỗ sâu nhất, nhân lúc tiểu huyệt ngậm lấy lại hung hăng rút ra, lại lần nữa đâm vào.

"Ưm......!Ca, chậm một chút, quá sâu......!A......" Phác Trí Mẫn tuy rằng trong miệng kêu những lời này, hai đùi lại vòng ở eo Mẫn Doãn Kỳ, mông nhếch chặt chẽ dán Mẫn Doãn Kỳ.

Mẫn Doãn Kỳ mỗi lần rút dương vật ra ngoài, anh còn chủ động tiến lên truy tìm căn côn thịt lớn tra tấn anh.

Mẫn Doãn Kỳ biết Phác Trí Mẫn kiên trì không được bao lâu, đưa tay ôm đầu Phác Trí Mẫn, lấp kín miệng rên rỉ của anh.

Phác Trí Mẫn hưởng thụ phần tình yêu này, hôn môi mang đến cảm giác thiếu dưỡng khí càng làm khoái cảm tăng gấp trăm lần, hậu huyệt cũng bởi vì hôn càng ngày càng kịch liệt mà co rút lại nhanh hơn.

Mẫn Doãn Kỳ làm kịch liệt, mỗi lần đều đâm vào huyệt thịt căng chặt, rút ra cả cây lại đâm thêm một lần, chỉ còn lại có hai tinh hoàn ở bên ngoài, vỗ vỗ mông, phát ra âm thanh bạch bạch đáng thẹn.

Phác Trí Mẫn kêu ưm ưm a a, hậu huyệt vừa ngứa vừa căng, bởi vì khụt khịt khóc nức nở, người Phác Trí Mẫn cũng bắt đầu tê dại từng đợt, chỉ khi Mẫn Doãn Kỳ quấn lấy đầu lưỡi anh mới bắt đầu ngoan ngoãn.

Đâm chọc như vậy cũng không biết giằng co bao lâu, Mẫn Doãn Kỳ mới có cảm giác bắn tinh, Phác Trí Mẫn nửa đường đã bắn qua một hồi, giờ nửa cương cứng, phun ra từng đợt dịch nhầy.

Chờ Mẫn Doãn Kỳ bắn tinh, hậu huyệt của Phác Trí Mẫn cũng co rút theo, đằng trước phun ra tinh dịch loãng.

Lăn lộn thành như vậy, hai người không có khả năng lại đi tắm, Phác Trí Mẫn cũng mỏi mệt bất kham, mặc kệ trong cơ thể còn cắm dương vật của Mẫn Doãn Kỳ đã ngủ, thẳng đến ngày hôm sau nghe được tiếng đập cửa mới tỉnh lại.

"Bảo bối." Mẫn Doãn Kỳ đã dậy, hắn sờ sờ mặt Phác Trí Mẫn, bế anh lên đưa đến phòng tắm.

Cũng may phòng cho khách còn có một phòng tắm nhỏ, nếu không thật sự phiền.

Để Phác Trí Mẫn chờ hắn một hồi, Mẫn Doãn Kỳ đứng dậy đi mở cửa.

"Tam ca, đã mua bữa sáng rồi." Điền Chính Quốc nói xong lại cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, nhìn chằm chằm Mẫn Doãn Kỳ một hồi, rồi sau đó hiểu rõ mà cười.

"Tam ca, anh không đứng đắn."
"Đừng cười, lát nữa để một phần cho anh và Trí Mẫn."
"À." Điền Chính Quốc cười đủ rồi, lại nói: "Khăn trải giường dự phòng cũng ở trong ngăn tủ."
Dặn dò xong, Điền Chính Quốc trở lại phòng khách, Kim Thạc Trân đã từ phòng ra tới, bò trên bàn cơm uể oải không phấn chấn.

"Anh hai, anh muốn uống cháo hay là sữa đậu nành?"
Kim Tại Hưởng từ phòng bếp đi ra, "Bảo bảo, đừng để ý đến anh ấy."
"Thằng nhóc thối." Kim Thạc Trân trừng mắt một cái, lại cười với Điền Chính Quốc một cái, "Anh ăn gì cũng được."
Suy xét đến Kim Thạc Trân mới vừa về nước, Điền Chính Quốc vẫn bưng cháo gạo kê cho Kim Thạc Trân, chẳng qua Kim Thạc Trân vẫn luôn thất thần.

Bởi vì tối hôm qua Kim Tại Hưởng nói cho cậu một ít việc về Kim Thạc Trân và bạn trai, Điền Chính Quốc cũng chỉ ngoan ngoãn cúi đầu ăn bữa sáng của mình, không hỏi nhiều..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe