Chương 30 - 【Ba Mươi】Làm Nũng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi về nhà, Điền Chính Quốc liền triệt để lâm vào trạng thái không có việc gì.

Tuy rằng lúc không về nhà cậu chỉ ở trong nhà Kim Tại Hưởng, buổi chiều Kim Tại Hưởng sẽ dẫn cậu ra ngoài đi dạo, toàn bộ chính là sinh hoạt cấp cán bộ kỳ cựu.

Thế nhưng bây giờ về nhà, trừ ông xã quản còn có ba mẹ quản, thật sự là đi nhiều một bước cũng phải hỏi.

Lúc trước Điền Chính Quốc vừa về nhà, nói cho ba mẹ mình mang thai, toàn bộ một ngày xới đất, Kim Tại Hưởng trực tiếp bị đuổi ra ngoài, cậu thì bị thẩm vấn.

Trước đó lúc năm mới Điền Chính Quốc mang Kim Tại Hưởng trở về một lần, còn ở vài ngày, mẹ Điền càng xem bạn trai này của con càng xem càng vừa lòng, ba Điền tuy rằng vẫn là mất hứng con trai bị người bắt cóc, nhưng trong lòng vẫn là an tâm.

Bây giờ thì tốt rồi, bây giờ xảy ra chuyện này, hảo cảm lúc trước bị đặt sang một bên, phải thẩm vấn rõ ràng mới được.

Điền Chính Quốc thành thành thật thật trả lời vấn đề của ba mẹ, trừ một số bộ phận ngắt đầu bỏ đuôi, toàn bộ quá trình đều ngoan cực kỳ.

Ba Điền tức giận điên rồi, tuyên bố muốn đi chém Kim Tại Hưởng.

Lời này vừa nói ra làm cừu con xù lông luốn, tức giận hỏi lại muốn đi chém ai? Con trai bảo bối tức giận, mẹ Điền cũng cùng cùng chung mối thù, quở trách chồng một lần, sau đó lại là bảo bối dài bảo bối ngắn quan tâm cháu trong bụng con mình.

Chuỗi thực vật trong nhà như thế, ba Điền cũng chỉ cắn răng nuốt vào trong bụng.

An ủi tốt ba mẹ, Điền Chính Quốc liền thừa dịp họ không chú ý liền đi ra ngoài tìm Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng không đi khách sạn ở bên cạnh, mà là ở trong xe chờ.

"Sao lại đi ra?" Kim Tại Hưởng mở cửa xe, ôm Điền Chính Quốc vào, để cậu ngồi ở trên đùi mình.


"Cái này phải hỏi anh, sao còn ở ngoài này." Điền Chính Quốc sờ sờ trán Kim Tại Hưởng, vừa rồi ba Điền khó thở, lung tung ném này nọ không cẩn thận đập vào đầu Kim Tại Hưởng, bây giờ đã xanh tím.

"Đợi lát nữa phải mua cái gì bôi lên mới được." Điền Chính Quốc đau lòng đến mức không chịu được, Kim Tại Hưởng nắm tay cậu, ở trên mu bàn tay hôn hôn, "Không có việc gì, bây giờ đã không đau."
"Sao lại không có việc gì, đây chính là đập lên đầu.

Ba em cũng thật là, thật đúng là muốn cho chồng của con mình có sẹo mà."
Kim Tại Hưởng bật cười, cọ cọ mũi Điền Chính Quốc, "Tuy rằng như vậy không tốt, nhưng vừa lúc dùng khổ nhục kế, để chú dì mềm lòng."
"Khổ nhục kế, khổ em là được rồi." Điền Chính Quốc bây giờ có bảo bảo, ở trước mặt Kim Tại Hưởng thế nhưng kiên cường không ít.

Nghe Kim Tại Hưởng nói lời này, còn có thể trừng mắt.

Kim Tại Hưởng chiều cậu, phủ phủ lưng cậu, theo cậu mà tiếp tục dỗ, "Ông xã biết, bảo bảo trở về đi.

Còn chưa ăn cơm phải không, đi vào ăn một chút gì đi, nha?"
"Anh cũng đi vào cùng em." Điền Chính Quốc sợ Kim Tại Hưởng thật sự đêm nay ở trong xe qua đêm, lôi kéo tay hắn không buông.

"Em đã nói qua với ba mẹ."
Kim Tại Hưởng vẫn là lắc đầu, "Bảo bảo nghe lời, đi vào trước."
Điền Chính Quốc cũng biết bây giờ để Kim Tại Hưởng đi vào không phải một chuyện tốt, cho dù đã nói qua với ba mẹ, nhưng giây tiếp theo bạn trai liền vào cửa, hoàn toàn chính là khiến ba mẹ ngột ngạt.

Cậu nói một chút cũng không kiên trì, đành phải nhiều lần dặn dò để Kim Tại Hưởng lát nữa đi khách sạn.

Được Kim Tại Hưởng cam đoan, Điền Chính Quốc mới xuống xe, kết quả vừa vào cửa liền nhìn đến ba mẹ mình đang đứng ở cửa.

"Tại Hưởng còn ở bên ngoài sao?" mẹ Điền nói chuyện nhẹ nhàng, bà luôn luôn ủng hộ lựa chọn của con, mang thai tuy rằng dọa bà nhảy dựng, nhưng xem Điền Chính Quốc không hối hận, bà cũng biết đây là con trai muốn.

Hơn nữa đối tượng nếu là Kim Tại Hưởng, bà bao nhiêu cũng có thể yên tâm.


"Không phải là ngồi trong xe, còn có thể thế nào?" ba Điền hừ một tiếng.

Điền Chính Quốc liếc nhìn ba, giữ yên lặng trở về phòng.

Mẹ Điền không nỡ nhìn con trai không vui, đánh chồng một cái, "Bây giờ thân thể tiểu Quốc đặc thù, ông có thể ít làm nó giận hay không?"
"Hai người chúng nó làm tôi tức giận không nhẹ, tôi hừ một tiếng thì làm sao?"
"Ông lại nói, lại nói tối nay đừng ăn cơm!" mẹ Điền trước kia cũng là đại tiểu thư mười ngón không dính nước, có con mới bắt đầu mọi chuyện thân lực thân vi, trong nhà cũng có giúp việc, nhưng đại đa số thời điểm đều là bà nấu cơm.

Không thể ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, làm vợ tức giận mới là lớn, ba Điền vừa định mở miệng dỗ dành, mẹ Điền liền vào phòng bếp lấy canh cho con trai.

Bà không biết Điền Chính Quốc mang thai, làm cơm đều rất nồng, may mà canh có thể uống.

Ba Điền lưu lại tại chỗ, chỉ cảm thấy nhân sinh thê thảm.

Trước kia mình là đỉnh chuỗi thực vật, bạn trai của con đến đây, ông vẫn là đáy chuỗi thực vật, không thể nói là không đau lòng.

Điền Chính Quốc ở nhà nhõng nhẽo nài nỉ, cộng thêm Kim Tại Hưởng mỗi ngày đều sẽ đến nhìn Điền Chính Quốc, cho dù bị ba Điền châm chọc khiêu khích cũng không biến sắc mặt một chút, liền như vậy một tuần, Kim Tại Hưởng rốt cuộc không bị chặn ở ngoài.

Điền Chính Quốc còn chưa kịp thả lỏng, liền phát hiện mình trong lúc không tự giác đã đồng thời bị ba người quản.

Bình thường Kim Tại Hưởng cùng mẹ bảo cậu làm cái gì cậu đều ngoan ngoãn nghe theo, nhưng khi hai người một chỗ liền nhịn không được làm nũng oán giận, Kim Tại Hưởng cũng chiều tính tình này của cậu, mọi chuyện theo cậu, lại khiến Điền Chính Quốc có cảm giác làm chủ.

Nhưng loại cảm giác này thường thường duy trì không được bao lâu, chỉ cần Kim Tại Hưởng hừ một tiếng cậu liền ngoan, cái gì nên làm cũng phải làm.


"Sao anh lại hung dữ với em như thế a." Điền Chính Quốc cuộn trong chăn, Kim Tại Hưởng nằm ở bên người cậu, trên đùi các đặt loại ghi chép.

Điền Chính Quốc từ trong chăn thò ra, nhìn thoáng qua màn hình máy tính, dán lên người Kim Tại Hưởng, "Em còn chưa to bụng đâu anh đã bắt đầu như vậy, kia chờ sau này bụng lớn, cũng có tính xấu mang thai, có phải là sẽ không muốn em."
Ở nhà mấy ngày này Điền Chính Quốc làm đủ học tập, cũng biết mình về sau sẽ biến xấu, cậu vốn không để ý cái này, bây giờ lại là đầy miệng, thế nhưng vừa nói ra, nghĩ đến những điều này có thể biến thành sự thật, không khỏi liền bắt đầu cằn nhằn.

"Lại miên man suy nghĩ cái gì." Kim Tại Hưởng dở khóc dở cười, "Nghe lời, đi ngủ sớm một chút."
"Cái gì a, anh đừng có mà trốn tránh vấn đề của em." Điền Chính Quốc thấy Kim Tại Hưởng không đáp, ngồi dậy, truy vấn: "Nếu anh thật sự dám bỏ em, anh cứ chờ xem."
Điền Chính Quốc nhớ tới mấy tin tức mình xem ở trên mạng, không khỏi phiền lòng, Kim Tại Hưởng thấy cậu thật sự không vui, liền đặt máy tính sang một bên, ôm lấy người, "Bảo bảo ngốc, sao lại muốn khóc?"
Điền Chính Quốc kích động một hồi liền bình tĩnh, bây giờ tính tình cậu biến đổi, luôn là một trận một trận phát tác, nhưng chỉ cần Kim Tại Hưởng dỗ dỗ cậu, cậu liền thấy dễ chịu.

"Em không náo loạn, anh làm tiếp đi." Ánh mắt Điền Chính Quốc còn hồng toàn bộ, nhìn bộ dáng đáng thương cực kỳ, Kim Tại Hưởng hôn hôn khóe mắt cậu, "Ngoan, ông xã cùng em."
Điền Chính Quốc cuộn tròn người, bị Kim Tại Hưởng ôm gọn, trên người ấm áp liền cười với Kim Tại Hưởng.

Cậu chính là một bảo bảo, bây giờ trong bụng còn có một bảo bối, mẹ Điền mấy buổi tối trước còn phát sầu, nói hai bảo bối dính vào cùng một chỗ, phải làm sao mới tốt.

Lúc này ngược lại là ba Điền nói, bảo bà đừng coi con mình là trẻ con mãi không biết lớn, con của mình nếu không có chủ kiến lại có thể làm ra những việc kinh thiên động địa thế sao? Chẳng qua là cậu muốn ở trước mặt ai vô ưu vô lự mà thôi.

"Ông xã, yêu anh." Điền Chính Quốc nói lời này sẽ không ngượng ngùng, không chỉ không ngượng ngùng, còn mân mê miệng muốn hôn.

.

ngôn tình sủng
Trái tim Kim Tại Hưởng cũng bị ngọt hóa, "Yêu em." Kim Tại Hưởng thấp giọng nói.

Tai Điền Chính Quốc hồng hồng, cậu cảm giác giọng của ông xã mình thật là dễ nghe nha, vui vẻ một hồi bất tri bất giác trầm trầm ngủ.

Kim Tại Hưởng cũng không lại dậy, sợ lại làm cậu tỉnh, cũng chỉ có thể tự nhủ sáng mai lại dậy sớm làm việc cần làm, ôm người cùng nhau ngủ.

Điền Chính Quốc ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì, liền mỗi ngày gây rối bạn bè.

Cậu bây giờ ở nhà mình, cách đó gần chính là Mẫn Doãn Kỳ, nhưng cậu cũng sợ gây rối thì Mẫn Doãn Kỳ dứt khoát tìm đến cậu và Kim Tại Hưởng, kết quả mấy ngày hôm trước Kim Tại Hưởng nói với cậu, Mẫn Doãn Kỳ căn bản không về, cùng Phác Trí Mẫn về nhà.


Điền Chính Quốc không sợ cái này, sửa thành gây rối nam thần.

Tiểu hỗn đản này còn biết suy nghĩ cho Mẫn Doãn Kỳ, sợ buổi tối gọi điện sẽ phá hư chuyện tốt của người ta, liền giữa trưa gọi, chỉ là ai quy định nhất định buổi tối mới có thể làm, Điền Chính Quốc vừa vặn đụng phải.

Lúc gọi điện thoại qua, đầu kia không ai nói chuyện, qua gần nửa phút, là Mẫn Doãn Kỳ mở miệng trước.

Liền nói một tiếng "Chuyện gì?" Điền Chính Quốc liền biết hỏng rồi, lại gặp phải chuyện tốt, cậu không nói hai lời liền cúp.

Lần trước đụng phải Tô Bất Ngôn, lần này lại đụng phải Phác Trí Mẫn, Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy mình thật sự đủ may, nhưng suy nghĩ một chút lúc ban ngày ban mặt cậu và Kim Tại Hưởng lăn cùng một khối không có ai phát hiện, không khỏi lại có điểm đắc ý.

Kim Tại Hưởng ở bên người cậu, nhìn cậu bỗng dưng vui vẻ, cũng chỉ là bất đắc dĩ cười cười.

"Là Chính Quốc." Mẫn Doãn Kỳ cúi xuống, hôn trán Phác Trí Mẫn, "Bị dọa rồi, còn tiếp tục sao?"
Phác Trí Mẫn khóa ngồi ở trên đùi Mẫn Doãn Kỳ, tay đặt ở trước người, anh vừa nắm tính khí của người ta, trong lòng bàn tay còn lưu lại cảm giác.

Phác Trí Mẫn từ sau khi come out liền bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ là lần này nghỉ hè anh vẫn còn muốn về nhà xem xem, kết quả ngay cả cửa cũng không được vào.

Mẫn Doãn Kỳ ở bên cạnh có một phòng chung cư, hắn nguyên bản tính toán cùng Phác Trí Mẫn đi chơi vài ngày, lại cân nhắc tiếp theo muốn đi chỗ nào, chỉ là bên nhà hắn đột nhiên xảy ra chuyện, khiến Phác Trí Mẫn một người đợi vài ngày.

"Tiểu ngu ngốc này, lần sau nhìn thấy nó, liền trói nó lại cho Tại Hưởng."
Phác Trí Mẫn xê dịch thân thể, trên mặt anh phiếm hồng, bên trong đôi mắt nhìn Mẫn Doãn Kỳ có vài phần oán trách.

Mẫn Doãn Kỳ bị nhìn như vậy cũng vẫn bất động như núi.

Đại khái là sợ thật sự chọc tức đại bảo bối của mình, tay Mẫn Doãn Kỳ sờ mặt Phác Trí Mẫn, "Ngoan, chịu không nổi anh sẽ rút ra." Mẫn Doãn Kỳ nhẹ tay vuốt ve eo Phác Trí Mẫn, lại theo đi xuống, xoa nắn cái mông, chỗ đó có thể cảm giác được đôi chút chấn động.

Phác Trí Mẫn lắc đầu, "Không phải muốn tiếp tục sao?"
"Ừ," Mẫn Doãn Kỳ cười nói: "Lúc nãy anh đã tắt máy.".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe