Chương 33 - 【Ba Mươi Ba】Cha Mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kim Tại Hưởng biết tin tức cha mẹ về nước, hắn đang đo người cho Điền Chính Quốc.

Sau khi có bảo bảo bốn tháng, bình thường việc phải chú ý còn nhiều hơn giai đoạn đầu, trong đó đo số đo cơ thể là mỗi tuần đều phải tiến hành một lần.

Kim Tại Hưởng cân nhắc, ghi nhớ số liệu rồi thu hồi thước dây.

Di động của hắn đặt ở trên bàn trà, có người gửi tin nhắn, màn hình sáng một chút lại rất nhanh tối đi.

Điền Chính Quốc chú ý tới người gửi là Kim đại ca, "Ông xã, đại ca có gửi tin nhắn đến."
Kim Tại Hưởng còn ở trong phòng, hắn bảo Điền Chính Quốc tự mình xem tin nhắn là cái gì.

Chờ hắn đi ra, phát hiện Điền Chính Quốc cầm di động của hắn, có chút rầu rĩ không vui.

"Đại ca nói cái gì?"
Điền Chính Quốc cầm điện thoại đưa cho hắn, "Đại ca nói, chú dì đã trở lại, bây giờ đang ở nhà."
Kim Tại Hưởng mặt không đổi sắc, cũng không nhìn lại tin nhắn.

"Biết."
Điền Chính Quốc không nói chuyện, cậu do dự một hồi, vẫn là mở miệng nói: "Anh muốn trở về không?"
Kim Tại Hưởng nói: "Không về, họ cũng không muốn nhìn đến anh." Kim Tại Hưởng vỗ về mặt Điền Chính Quốc, "Không sợ, họ sẽ không lại đây."
Điền Chính Quốc gật đầu, cằm cậu gối lên gối ôm, mày vẫn là nhăn.

Nếu không có bảo bảo, cho dù cha Kim mẹ Kim đến tìm cậu, cậu cũng sẽ không sợ.

Nhưng hiện giờ có bảo bảo, cậu tự nhiên băn khoăn rất nhiều.

Hơn nữa bây giờ cảm xúc của cậu biến hóa rất nhiều, cuối cùng sẽ chỉ càng thêm sầu.

Kim Tại Hưởng ôm eo Điền Chính Quốc, "Đừng nghĩ linh tinh, anh sẽ nói cho họ."
Bọn họ đề phòng cha Kim mẹ Kim như vậy, sợ bọn họ đột nhiên biết Điền Chính Quốc mang thai, có thể hay không có phản ứng quá khích.

Tiếp thu còn được, nếu không tiếp thụ, ảnh hưởng đến Điền Chính Quốc mà nói, lại thành chuyện lớn.

Điền Chính Quốc vùi mặt vào lòng Kim Tại Hưởng, không muốn xa rời ôm lấy hắn.

Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, trong lòng đã có ý tưởng khác.

Có lẽ là bởi vì hôm nay có tâm sự, Điền Chính Quốc cảm giác mệt mỏi, sớm liền lên giường ngủ.


Kim Tại Hưởng cùng cậu, thẳng đến người ngủ say mới ra khỏi phòng.

Kim Thạc Trân buổi chiều gửi tin nhắn cho Kim Tại Hưởng, bảo hắn có không có việc đừng về.

Kim Tại Hưởng đợi điện thoại chuyển được, còn chưa nói nói, Kim Thạc Trân liền hỏi: "Chính Quốc đâu?"
"Em ấy ngủ em mới đi ra."
Kim Thạc Trân thở dài, "Đã biết chuyện ba mẹ về chưa?"
Kim Tại Hưởng lên tiếng, "Rồi, đại ca gửi tin nhắn em ấy thấy."
Kim Thạc Trân nhịn không được "Hừ" một tiếng, ngữ khí mang theo một chút không kiên nhẫn, "Lúc này về còn có thể làm gì? Không phải là thấy chú năm nay không cần đến trường học, lưu lại ở công ty, muốn sắp xếp gặp mặt cho chú hay sao?"
Kim Tại Hưởng đứng ở trong phòng bếp, hắn rót một cốc nước, trong nhà đã không có rượu hoặc đồ uống chứa caffein.

"Anh gửi tư liệu của đối tượng xem mắt cho chú."
Vừa nhắc tới chuyện này tâm tình Kim Thạc Trân liền kém tới cực điểm.

Kim Tại Hưởng không về nhà, anh ban đầu cũng không muốn về, nhưng mẹ Kim gọi điện thoại cho anh mấy lần, hắn không đành lòng nhìn mẹ Kim khẩn cầu, ngày hôm qua trở về một lần.

Cách thời gian anh come out đã hơn một năm, anh cũng giới thiệu Kim Nam Tuấn cho cha Kim mẹ Kim.

Dù cho cha Kim không hiểu, anh cũng cho rằng mẹ Kim đã có ý tiếp nhận, ai ngờ đến về nhà còn chưa ngồi được một lúc, cha Kim liền nói cho anh đã sắp xếp xem mắt.

Kim Thạc Trân vừa sợ vừa giận, liếc nhìn mẹ Kim, cũng là bộ dáng cam chịu.

Anh vốn dĩ không phải người tốt tính, dù anh tôn trọng cha mẹ, nhưng này cũng phải cần có sự tôn trọng của cha mẹ.

Biết rõ anh đã có bạn trai, lại còn sắp xếp xem mắt, vừa không tôn trọng anh cũng không tôn trọng đối tượng xem mắt.

Kim Thạc Trân cũng không muốn nhường nhịn cái gì, nói vài câu liền lập tức rời đi, cho tới bây giờ còn chưa nguôi cơn tức.

Kim Thạc Trân lại là một tiếng thở dài, "Trách không được đại ca vẫn không về, xem ra đã sớm biết kia hai vị suy nghĩ cái gì."
Kim Tại Hưởng chờ anh oán giận xong, nói: "Em sẽ tìm thời gian về."
Kim Thạc Trân do dự hỏi: "Chú muốn nói cho họ chuyện Chính Quốc mang thai sao?"
Kim Tại Hưởng trực tiếp phủ nhận, "Chuyện này họ sẽ không biết."
Trải qua một năm hết khuyên giải rồi lại nói chuyện, Kim Tại Hưởng đã biết cha mẹ là thái độ gì.

Để cho họ thản nhiên chấp nhận tính hướng của mình đã là việc khó, huống chi là thân thể của Điền Chính Quốc.

Cho dù bởi vì Điền Chính Quốc có bảo bảo, thái độ của họ chắc sẽ có thay đổi, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Kim Tại Hưởng sẽ không để Điền Chính Quốc chịu ủy khuất.


"Tại Hưởng, chú có tính toán gì?"
Kim Tại Hưởng nhìn về phía phòng, trầm ngâm một lát, "Em muốn mang Chính Quốc xuất ngoại."
Lúc Kim Tại Hưởng trở về phòng nhẹ động tác, thế nhưng lúc lên giường lại phát hiện Điền Chính Quốc còn tỉnh.

"Bảo bảo, sao lại tỉnh?" Kim Tại Hưởng nằm ở bên người Điền Chính Quốc, kéo cậu vào trong lòng.

"Anh làm em tỉnh à?"
Không bật đèn, Kim Tại Hưởng thấy không rõ biểu tình của Điền Chính Quốc, hắn nhận thấy được người trong lòng hơi run, cầm tay hắn đặt ở bụng cậu.

Giọng Điền Chính Quốc rất nhẹ, nhưng giấu không nổi cao hứng, "Ông xã, anh có cảm giác được không?"
Kim Tại Hưởng cảm thấy vừa động, tiếp hắn liền có cảm giác trong lòng bàn tay bị cái gì đạp một chút.

"Vừa rồi em còn tưởng bụng không thoải mái, không nghĩ tới là bảo bảo."
Tính tính thời gian, máy thai cũng kém không nhiều là thời gian này, chỉ là Điền Chính Quốc không nghĩ tới bảo bảo lần đầu tiên bắt đầu làm ầm ĩ là vào buổi tối, nếu không phải Điền Chính Quốc vừa vặn tỉnh lại, sẽ không chú ý tới.

Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng mà vỗ về bụng Điền Chính Quốc, giọng càng thêm ôn nhu, "Khó chịu sao?"
Điền Chính Quốc nghiêm túc hồi tưởng cảm giác vừa rồi, "Ừm......!Quên rồi." Nói xong cậu nhịn không được nở nụ cười, thân mật cọ cọ mặt Kim Tại Hưởng, "Nếu em cảm thấy khó chịu, đợi bảo bảo đi ra anh giúp em đánh mông nó nha."
Kim Tại Hưởng biết Điền Chính Quốc đây là đang lật lại nợ cũ hắn đánh mông cậu, cũng dung túng gật đầu, "Được."
Máy thai mang cho Điền Chính Quốc kinh hỉ khiến cậu trong khoảng thời gian ngắn ngủ không được, Kim Tại Hưởng liền ôm cậu, dỗ cậu ngủ.

Điền Chính Quốc ôm eo hắn, mềm giọng nói: "Ông xã, anh hát ru cho em với bảo bảo được không?"
Kim Tại Hưởng cười, "Anh phải dỗ hai bảo bảo ngủ."
Điền Chính Quốc cũng không phản bác, như trước quấn Kim Tại Hưởng bảo hắn mau hát.

Kim Tại Hưởng hát không tính đặc biệt dễ nghe, nhưng là cũng không phải ngũ âm không đủ, khi hắn thấp giọng ngâm nga khúc hát ru, làm Điền Chính Quốc sa vào trong ôn nhu yêu thương của hắn.

Kim Tại Hưởng hát đến lần thứ ba, Điền Chính Quốc liền ngủ.

Kim Tại Hưởng theo thói quen vỗ lưng Điền Chính Quốc, ý tưởng đưa Điền Chính Quốc xuất ngoại càng thêm kiên định.

Học kì mới bắt đầu, Phác Trí Mẫn cũng đi thực tập theo giáo viên hướng dẫn.

Thành tích của anh ở trường rất vĩ đại, cho nên giáo viên hướng dẫn để anh ở lại văn phòng trường học hỗ trợ, không cần giống như sinh viên khác phải rời trường.

Phác Trí Mẫn tuy rằng có thể ở lại trường, nhưng Mẫn Doãn Kỳ lại là không ở trường học.

Mẫn Doãn Kỳ giống như Kim Tại Hưởng, đến công ty của gia đình.


Hắn không phải trực tiếp nhảy lên trên, mà là từ cơ sở làm lên, các loại chuyện phức tạp cơ hồ chiếm hết thời gian của hắn.

Thế nhưng dù vậy, hắn vẫn là kiên trì buổi tối trước khi nghỉ ngơi cùng Phác Trí Mẫn liên hệ.

Hắn hiểu đại tài tử nhà hắn, mặc dù ở ngoài cái gì cũng có thể làm tốt, thế nhưng ở trên cảm tình tâm tư luôn mẫn cảm vài phần.

Nhất là sau khi come out, người trong nhà khí thế bức người khiến anh càng thêm mẫn cảm.

Bây giờ bọn họ hai người xa cách nhau, Mẫn Doãn Kỳ không muốn khiến Phác Trí Mẫn càng thêm ưu sầu.

So sánh với Mẫn Doãn Kỳ, Phác Trí Mẫn mỗi ngày phải làm việc thoải mái rất nhiều.

Cậu xem coi trọng ở Mẫn Doãn Kỳ ở trong mắt, điều này làm cho anh khẳng định mình lựa chọn come out không sai.

Phác Trí Mẫn cuối tuần là có thể nghỉ ngơi.

Anh mỗi tuần buổi chiều đều sẽ gọi điện thoại về nhà, đây là chuyện trước nay anh vẫn làm, cho dù bây giờ người trong nhà cùng anh quan hệ xấu hổ, anh cũng vẫn như thế.

Phác Trí Mẫn bình thường là liên hệ với mẹ, trước kia chỉ cần nhìn đến anh gọi điện, mẹ Phác đều sẽ lập tức nghe, bây giờ lại là phải đổ hai ba hồi chuông mới nhận.

Mẹ Phác nhận điện thoại không nói gì, Phác Trí Mẫn cũng đã quen.

Anh đầu tiên là nói vài chuyện của mình cho mẹ, sau đó lại nhất nhất hỏi chuyện trong nhà, mẹ Phác ngẫu nhiên cũng sẽ trả lời Phác Trí Mẫn.

Quan hệ với cha mẹ đã biến thành dạng này, trong lòng Phác Trí Mẫn tự nhiên không dễ chịu, nhưng anh cũng không hối hận lựa chọn của mình.

Anh biết mình không làm sai.

"Con......! Còn cùng người kia ở một chỗ à?"
Phác Trí Mẫn nghe được mẹ hỏi như vậy, trong lòng không quá thoải mái nhưng vẫn là trả lời: "Dạ, vẫn luôn ở cùng một chỗ."
Mẹ Phác nghe được Phác Trí Mẫn trả lời, đột nhiên nổi giận, "Tiểu Mẫn, nếu con chỉ là muốn yêu đường, mẹ và cha không ngăn cản con yêu đương với nam nhân, thế nhưng kết hôn, con phải tìm một cô nương đứng đắn."
Tâm tình Phác Trí Mẫn trầm xuống, ngữ khí tăng thêm rất nhiều.

"Con vẫn luôn cường điệu với hai người, anh ấy rất tốt, lại càng không phải là người không đứng đắn như lời cha mẹ.

Anh ấy là bạn trai của con, mẹ tôn trọng anh ấy cũng là tôn trọng con."
Mẹ Phác nghe được Phác Trí Mẫn phản bác, hỏa khí càng lớn, "Nó là người đứng đắn mà lại biến con thành đồng tính luyến ái hay sao?"
"Đồng tính luyến ái là trời sinh, con chỉ thích nam nhân, cũng chỉ sẽ yêu nam nhân."
Mẹ Phác cười lạnh một tiếng, "Con có thể ở cùng nó bao lâu? Con có thể ở cùng nó một đời sao?"
Phác Trí Mẫn nói: "Cho dù con không phải đồng tính luyến ái, hẹn hò với nữ nhân, cũng không nhất định sẽ duy trì được một đoạn hôn nhân.

Cam đoan thì con không thể, nhưng mẹ cũng không thể tùy tiện xác định tính hướng của con ạ."
"Thích nói thế nào thì nói, thế nhưng tao không có thằng con đồng tính luyến ái."
Mẹ Phác nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Phác Trí Mẫn nghe di động bên trong truyền đến âm báo bận, nặng nề mà phun ra một hơi.


Năm lần bảy lượt giải thích tính hướng với cha mẹ khiến anh nản chí và mỏi mệt.

Cha mẹ ngoan cố không thôi khiến anh đã không còn lòng tin có thể thuyết phục được cha mẹ.

Phác Trí Mẫn yên lặng đứng một hồi, đợi sau khi cảm xúc ổn định mới tính toán thu thập này nọ đi siêu thị.

Anh còn chưa đi ra ngoài, liền nhận được điện thoại của Mẫn Doãn Kỳ.

Lúc này nhận được điện thoại của Mẫn Doãn Kỳ khiến Phác Trí Mẫn thực ngoài ý muốn, anh vội vàng nhận điện thoại.

"Tam ca?"
"Bảo bối, em ở đâu thế?"
"Em ở nhà, đang tính toán đi mua chút đồ."
Ký túc xá ở trường học không thể ở.

Mẫn Doãn Kỳ liền thuê một phòng ở cùng Phác Trí Mẫn.

"Thiếu thứ gì ngày mai lại mua đi, anh sợ lúc anh về em không ở nhà, anh không mang chìa khóa."
Phác Trí Mẫn ngẩn người, "Anh không ở công ty?"
"Buổi sáng hôm nay còn ở, chẳng qua bây giờ anh đã lên xe." Phác Trí Mẫn nghe được tiếng đóng cửa xe, có người hỏi Mẫn Doãn Kỳ muốn đi đâu.

Mẫn Doãn Kỳ báo địa chỉ cho tài xế taxi, còn nói: "Anh nhớ em, cho nên về nhìn em."
Một lúc sau cửa phòng mở ra, Mẫn Doãn Kỳ thấy hoa mắt, theo bản năng giang hai tay tiếp được người nhào vào lòng mình.

Tay Mẫn Doãn Kỳ đặt ở lưng Phác Trí Mẫn vỗ vỗ, "Tiểu biệt thắng tân hôn là đúng, xem đại bảo bối của anh, hôm nay nhiệt tình như vậy."
Trong lòng Phác Trí Mẫn có chút ngượng ngùng, nhưng kinh hỉ thắng thẹn thùng, anh vẫn là gắt gao ôm Mẫn Doãn Kỳ.

"Rồi rồi, bảo bối, đến." Mẫn Doãn Kỳ nâng đùi Phác Trí Mẫn, nâng anh lên, để chân anh vòng qua eo mình, hắn giống như ôm trẻ con đưa Phác Trí Mẫn vào phòng.

May mà Phác Trí Mẫn đã tìm trước được dép lê, bằng không Mẫn Doãn Kỳ phải chân trần đi trên sàn gỗ.

Mẫn Doãn Kỳ ôm Phác Trí Mẫn đi đến trên sô pha ngồi xuống.

Phác Trí Mẫn khóa ngồi ở trên đùi hắn, mặt chôn ở hõm vai.

Tuy rằng Phác Trí Mẫn không nói một tiếng, Mẫn Doãn Kỳ vẫn là phát giác hôm nay tâm tình anh không tốt.

Mẫn Doãn Kỳ biết Phác Trí Mẫn hôm nay sẽ gọi điện thoại cho cha mẹ mình, vừa nghĩ vừa đoán chuyện là làm sao.

"Anh về giúp đại bảo bối của anh, cái gì ủy khuất đều không còn nữa." Mẫn Doãn Kỳ nghiêng người hôn lên khuôn mặt Phác Trí Mẫn, "Có cái gì không vui đều đừng để ý, chỉ quan tâm anh, hửm?"
Phác Trí Mẫn giật giật, thẳng người, thâm thâm nhìn chăm chú vào Mẫn Doãn Kỳ, "Em chỉ nhìn anh."
"Đúng, chỉ nhìn anh." Mẫn Doãn Kỳ vuốt ve mặt Phác Trí Mẫn, "Đại bảo bối thật ngoan."
Phác Trí Mẫn mím môi, khóe miệng gợi lên một nụ cười..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe