Chương 35 - 【Ba Mươi Lăm】 Đức (Bụng Lớn Play)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ở của Kim Tại Hưởng và Điền Chính Quốc ở Đức ngoài nhà ở còn có một mảnh sân, đất trống trước cửa được cải tạo thành vườn hoa, phía sau cũng không vô dụng, trồng ít cây linh tinh.

Đến đây không bao lâu, Điền Chính Quốc ngại ở nhà không có chuyện gì, liền cùng Kim Tại Hưởng trồng trọt ít đồ ăn ở sau nhà.

Hai người bọn họ hiểu biết nông cạn với chuyện trồng rau, xem như là lãng phí thời gian, nhưng chính là thái độ không chăm chú như thế, vài cái mầm kia vẫn mọc lá tươi tốt.

Bụng Điền Chính Quốc càng lúc càng lớn, không thể xoay người lại chăm mấy mầm rau kia, việc này chỉ có thể giao cho Kim Tại Hưởng.

Hắn xử lý vườn hoa, cũng là không cảm thấy nhàm chán.

"Ông xã, anh thấy Thập Lộ không?" Điền Chính Quốc nổi giận đùng đùng đi đến trong viện, trên tay ôm một chậu hoa, bên trong là hoa hôm qua cậu mới trồng.

"Nó làm hoa của em biến thành như vậy."
Hoa trong chậu hoa ỉu xìu cúi đầu, xem ra là cứu không nổi, Kim Tại Hưởng nhìn thoáng qua liền đặt nó ở một bên, "Còn không phải là em chiều hư nó?"
"Một chút cũng không nghe lời, đợi tìm được nó, em nhất định phải thu thập nó." Điền Chính Quốc nói, nhìn nhìn chung quanh, lại hô: "Miêu Miêu, Miêu Miêu?"
Một con Corgi từ trong phòng đi ra, nó ở trên bậc thang không dám xuống dưới, hướng về phía Kim Tại Hưởng cùng Điền Chính Quốc nghiêng đầu.

Kim Tại Hưởng đỡ Điền Chính Quốc ngồi xuống, đi ôm Corgi xuống dưới.

Bây giờ bụng Điền Chính Quốc đã lộ ra, không thể lại ôm Corgi, cho nên Corgi đặt ở trên đùi cậu, Điền Chính Quốc nắm hai chân nó chơi đùa.

Thập Lộ cùng Miêu Miêu là mèo và chó bọn họ nhận nuôi sau khi đến Đức.

Thập Lộ là một con mèo Xiêm Thái, hai tháng tuổi, bình thường nghịch ngợm gây sự.

Điền Chính Quốc thường xuyên nói bị nó làm chết rồi, kỳ thật lúc chiều nó lại mảy may không nghĩ.

Lúc trước đặt tên, Thập Lộ là Kim Tại Hưởng đặt.

Lúc đặt tên cho Corgi, Điền Chính Quốc đột phát kì tưởng, nói muốn gọi chó Corgi là Miêu Miêu, cho nên lúc một mèo một chó mới đến, Điền Chính Quốc gọi chó Corgi, mèo Xiêm Thái cũng gọi là Miêu Miêu.

Một lát sau, mèo Xiêm Thái làm hư hoa của chủ nhân lượn ra.

Trên người nó toàn là là, lông cũng dựng lên.

Nó từng bước thong thả nhảy đến trước mặt chủ nhân, linh hoạt nhảy lên ghế dựa.

Điền Chính Quốc đã hết giận, nhưng nó cố ý không nhìn mèo Xiêm Thái, chỉ cùng Corgi chơi.

Thập Lộ liếm liếm móng vuốt của mình, như là bất mãn, vẫn kêu meow meow.

"Vẫn là Miêu Miêu nghe lời, ba ba thích con nhất." Điền Chính Quốc vuốt lông chó Corgi, Corgi ngoan ngoãn nằm xuống, lông xù làm người rất có cảm giác muốn sờ.

Thập Lộ thấy Điền Chính Quốc không để ý tới nó, dứt khoát nhảy lên tay Kim Tại Hưởng, toàn bộ mèo treo trên người hắn.

Kim Tại Hưởng bình thường rất tốt với Thập Lộ, hắn bây giờ tuy rằng là nhì máy tính, trên tay cũng không dừng vuốt lông Thập Lộ.

Điền Chính Quốc thấy Thập Lộ được Kim Tại Hưởng sờ đến kêu meo meo, bất mãn nói: "Ông xã, anh còn chưa từng sờ em như thế đâu."
Kim Tại Hưởng biết hắn lại đùa giỡn tiểu tính tình, hai tháng này Điền Chính Quốc ngẫu nhiên giống như trẻ con, hắn đã quen.

Kim Tại Hưởng cũng sờ sờ đầu Điền Chính Quốc, "Ngoan, không tức giận."
Điền Chính Quốc được sờ vài cái liền nở nụ cười.

Cậu ôm Thập Lộ, đặt ở trên bàn trước mặt.

Trong nhà nơi nơi là đồ chơi chó mèo, cho dù là trong viện cũng không ngoại lệ.


Điền Chính Quốc cầm một đồ chơi cho Thập Lộ gặm.

Cậu cũng cầm một đĩa ném, nhưng Miêu Miêu nằm sấp không muốn động, Điền Chính Quốc cũng để cho nó nghỉ ngơi.

Vẫn đợi trời tối đi, có dấu hiệu đổ mưa, bọn họ mới trở về trong phòng.

Kim Tại Hưởng một lần nữa kiểm tra cửa sổ, bảo đảm đều đóng chặt, Thập Lộ cùng Miêu Miêu sẽ không chạy ra mới lại về phòng khách.

Dự báo thời tiết thông báo đêm nay đến ngày mai sẽ mưa, ngày mai lại đúng cuối tuần, trên đường trên cơ bản là không có người.

Như vậy kỳ thật cũng không tệ, trong nhà vô luận là nguyên liệu nấu ăn hay là đồ ăn vặt đều chuẩn bị thật sự đầy đủ, vào thời điểm này nằm ở trong nhà là một loại hưởng thụ.

Điền Chính Quốc bọc một cái chăn lì ở trên sô pha, Thập Lộ cùng Miêu Miêu cũng nằm ở một sô pha khác.

Thập Lộ hay cào cấu Miêu Miêu, nhưng nếu chúng nó vo thành một đoàn nhét vào cùng nhau lại là chung sống hoà bình.

Trong phòng mở thiết bị sưởi ấm, Điền Chính Quốc cảm giác trên người mình ấm hồ hồ.

Chân cậu đạp trên chăn lông dê, thực thoải mái.

Kim Tại Hưởng trở lại phòng khách, Điền Chính Quốc mở chăn ra, ý bảo Kim Tại Hưởng lại đây.

Sô pha rất lớn, Kim Tại Hưởng ngồi xuống, Điền Chính Quốc nằm ở trong lòng hắn, cùng nhau xem điện ảnh.

Đây là một bộ phim Đức cũ, Điền Chính Quốc đã đứt quãng xem vài ngày.

Thế nhưng phim điện ảnh nếu không liên tục xem là không có cảm giác, cho nên cho dù là một bộ điện ảnh hay, Điền Chính Quốc cũng không có bao nhiêu cảm xúc.

Điền Chính Quốc xem một hồi liền cảm giác mệt mỏi, nhìn một loạt tiếng Anh dưới phụ đề tiếng Đức, chỉ cảm thấy mệt mỏi thêm, không biết lúc nào đã ngủ.

Chờ khi cậu tỉnh lại, đang nằm ở trên giường trong phòng.

Điền Chính Quốc vuốt ve bụng mình.

Bây giờ máy thai đã thực thường xuyên, cậu từ ban đầu kinh hỉ biến thành hiện tại ôn nhu.

Đứa bé trong bụng cậu thật khỏe mạnh, lại qua không đến bốn tháng, nó sẽ được sinh ra.

Theo số tháng mang thai cáng lớn, tâm tình Điền Chính Quốc cũng cùng dần dần áp lực.

Cậu biết đây là bởi vì mang thai mà biến hóa, nhưng hiểu là một chuyện, có thể thoải mái hay không lại là chuyện khác.

Cũng chính là như thế, cho nên Kim Tại Hưởng lúc nào cũng chú ý cảm xúc của cậu, cho dù cậu giận dỗi cũng vẫn nghe cậu.

Điền Chính Quốc nằm một hồi.

Bây giờ đã qua mười hai giờ, Kim Tại Hưởng không ở trong phòng, cậu cảm giác kỳ quái, liền đứng dậy đi ra phòng khách.

Kim Tại Hưởng đang ở phòng khách nghe điện thoại, là Kim Thạc Trân gọi tới.

Em trai cùng em dâu đi ra nước ngoài, Kim Thạc Trân là người không yên lòng nhất.

Anh vẫn đều muốn đến Đức xem một chút, nhưng công việc của anh đặc biệt nhiều đặc biệt phiền, còn có cha Kim mẹ Kim thường thường liền hỏi chuyện của Kim Tại Hưởng, đều làm cho anh không muốn ở trong nước.

"Thật muốn bãi công, Kim Nam Tuấn cũng không có chuyện làm, anh còn phải mỗi ngày chạy ra bên ngoài."

Kim Tại Hưởng nở nụ cười, cười nhạo Kim Thạc Trân đây là phong thuỷ luân chuyển.

Lúc trước anh nhàn rỗi lâu lắm, đây là báo ứng, Kim Thạc Trân tức giận đến nỗi oa oa kêu ở đầu bên kia.

Vui đùa chấm dứt, Kim Thạc Trân nhìn nhìn thời gian, bây giờ ở trong nước là buổi sáng, Đức đã là hơn nửa đêm.

"Đúng rồi, Tại Hưởng, chú vẫn chưa liên hệ với ba mẹ sao?" Trước khi cúp điện thoại, Kim Thạc Trân hỏi chuyện này.

"Vâng," Kim Tại Hưởng nói: "Chỉ cần cho họ biết em không có chuyện gì là được."
Kim Tại Hưởng cũng không muốn làm căng quan hệ với cha mẹ như vậy.

Trước khi xuất ngoại hắn đã về nhà một lần, cũng muốn nói chuyện nghiêm túc một lần, nhưng đổi lấy kết quả như trước không đổi.

Khi mẹ Kim cẩn thận đưa ra chuyện gặp mặt, Kim Tại Hưởng cũng đã biết giữa bọn họ bàn lại cái gì cũng là vô dụng.

Kim Thạc Trân tán đồng gật đầu, "Cũng được, đợi sau khi bảo bảo sinh xong lại nói đi, dù sao còn có đại ca ở đây, không có chuyện gì."
"Vâng."
Thập Lộ đột nhiên meo meo kêu vài tiếng, Kim Tại Hưởng xem qua, phát hiện là tiểu gia hỏa này tỉnh lại.

Thập Lộ quả nhiên lại đoạt chỗ ngủ của Miêu Miêu, Miêu Miêu chỉ có thể ngủ ở bên ngoài, may mà trên sàn nơi nơi đều trải thảm lông dê, cũng không sao.

Sau khi Miêu Miêu tỉnh lại, từ chỗ ngủ nhảy ra, lại cùng Thập Lộ chen cùng một chỗ, lúc này mới lại nhắm mắt lại.

Kim Tại Hưởng đến gần, từ bên trong rổ lấy qua một cái khăn lông lớn che ở trên người hai tiểu gia hỏa.

Khi đi vào phòng, Kim Tại Hưởng cho rằng Điền Chính Quốc còn đang ngủ, nhưng đợi đến bên giường, mới phát hiện Điền Chính Quốc bọc chăn quay lưng lại với hắn.

"Bảo bảo?"
Điền Chính Quốc nghe được Kim Tại Hưởng gọi cậu cũng không quay đầu, chỉ là cuốn chăn càng chặt.

Kim Tại Hưởng mở ra đèn đặt dưới đất, đi đến bên kia giường.

Hắn ngồi ở bên người Điền Chính Quốc, xoay mặt Điền Chính Quốc lại.

"Bảo bối, làm sao?"
Mắt Điền Chính Quốc hồng hồng, trên mặt còn có nước mắt, rõ ràng là đã khóc.

Kim Tại Hưởng đau lòng hôn hôn khóe mắt cậu, ngón tay mềm nhẹ lau mặt cậu.

Điền Chính Quốc trầm mặc lắc đầu, ánh mắt đổi tới đổi lui chính là không nhìn Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng thoáng nghĩ nghĩ, đoán được Điền Chính Quốc hẳn là nghe được nội dung trò chuyện của hắn và Kim Thạc Trân.

Trước khi xuất ngoại, Điền Chính Quốc đã chú ý đến cha mẹ Kim Tại Hưởng, bây giờ lại nghe đến Kim Tại Hưởng nói vẫn không liên hệ với họ, khó tránh khỏi sẽ miên man suy nghĩ.

Nghĩ nghĩ liền bắt đầu ủy khuất.

Anh ấy lại không có làm sai cái gì, dựa vào cái gì anh ấy lại phải khó chịu đau lòng như thế?
Ủy khuất và phẫn nộ chuyển qua chuyển lại trong lòng Điền Chính Quốc.

Bây giờ cậu có bảo bảo, vốn cảm xúc liền không ổn, càng nghĩ càng giận, mũi chua xót liền khóc.

Cậu đã lau nước mắt, kết quả giờ Kim Tại Hưởng vừa hỏi, cậu lại nhịn không được.


"Không khóc, bảo bối, đều là anh không tốt." Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng vỗ lưng Điền Chính Quốc, trước nói xin lỗi.

Điền Chính Quốc lắc đầu, bởi vì nức nở, cho nên nói cũng đứt quãng, "Không, không liên quan đến anh......"
"Là vì chuyện của ba mẹ anh làm em ủy khuất, đó chính là lỗi của anh."
Điền Chính Quốc nghẹn ngào hỏi: "Là vì hai bác không thích em phải không anh?"
Điền Chính Quốc sao lại có lúc hoài nghi bản thân như lúc này, bảo bảo nhà hắn tự tin lại kiêu ngạo, giống như mặt trời nhỏ.

Trái tim Kim Tại Hưởng giống bị kim đâm một chút, hắn thấp giọng nói: "Là vì anh thích là nam nhân, họ không tiếp thu sự thật này.

Bảo bối của anh là tốt nhất, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, cũng rất nghe lời."
Điền Chính Quốc đáng thương hề hề khụt khịt mũi, "Đúng vậy, em nghe lời như vậy, còn muốn tìm người khác cho anh."
Kim Tại Hưởng lấy giấy xoa xoa mũi Điền Chính Quốc, "Anh chỉ muốn bảo bối ngốc của anh."
"Anh dám không cần em, em liền chém chết anh, sau đó mang theo bảo bảo đi tìm những người khác."
Điền Chính Quốc không khóc, ngoài miệng vẫn là nói chua ngoa.

"Ừ." Kim Tại Hưởng cúi đầu, hôn hôn môi đang chu ra của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nửa ngồi ở trên đùi Kim Tại Hưởng, gắt gao ôm cổ Kim Tại Hưởng, hắn mềm mềm cọ mặt Kim Tại Hưởng, cái mông cọ xát vải dệt mỏng manh.

Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng mà vỗ mông cậu một chút, "Lại xằng bậy."
Điền Chính Quốc bĩu bĩu môi, "Làm gì, có phải là anh ghét bỏ em bụng to khó coi hay không? Vừa nãy còn nói là bảo bảo anh thích nhất, còn nói em đẹp, giờ lại đánh em, anh đồ lừa đảo này." Nói nói lại có xu thế muốn khóc, Kim Tại Hưởng tuy rằng biết cậu là giả vờ, nhưng lại không có biện pháp với bảo bảo.

Kim Tại Hưởng hôn hôn vành tai Điền Chính Quốc, "Bụng có đau không?"
"Sẽ không, ông xã anh chậm một chút, chậm một chút sẽ không đau." Điền Chính Quốc lẩm bẩm nói, nghênh đón môi Kim Tại Hưởng.

Điền Chính Quốc thực thích cùng Kim Tại Hưởng hôn môi, thân mật như vậy còn ngọt ngào như làm tình.

Áo ngủ của Điền Chính Quốc giờ đổi thành loại rộng rãi, Kim Tại Hưởng vén vạt áo lên, tay theo đùi hướng lên trên.

Tay Điền Chính Quốc cũng không nhàn rỗi, cậu kéo quần Kim Tại Hưởng xuống, hai tay nắm lấy côn thịt đã ngẩng đầu.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng vuốt ve côn thịt, chờ hắn cương hết lên mới bắt đầu có kĩ xảo xoa nắn.

Tay Kim Tại Hưởng dao động ở trong đùi cậu, phân biệt vỗ về chơi đùa trước sau hai cái miệng nhỏ nhắn.

Bụng Điền Chính Quốc dẫn đến cậu đã không thể khóa ngồi ở trên đùi Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng liền để cậu tựa vào đầu giường, hai chân tách ra thành chữ M.

Điền Chính Quốc dịch người xuống một ít, phía sau mông còn có một gối đầu, như vậy khiến hai huyệt của cậu đều có thể lộ ra.

Từ sau khi mang thai, Kim Tại Hưởng cùng Điền Chính Quốc đều là dùng hậu huyệt đến làm, nữ huyệt nhiều nhất chỉ là lấy ngón tay cắm vào.

Cố tình mỗi lần nữ huyệt phun nước là nhiều nhất, bây giờ Kim Tại Hưởng cũng chỉ là xoa xoa âm đế, nữ huyệt cũng đã dâm đến chảy nước ra.

Điền Chính Quốc sờ côn thịt Kim Tại Hưởng, lướt qua đỉnh.

Thân thể cậu bởi vì tình dục kéo đến mà nóng lên, bên trong nữ huyệt như là có một nguồn nhiệt, theo tao thủy chảy ra mà càng thiêu càng vượng.

Cậu đỡ côn thịt, thân thể cong về phía trước, muốn nó đâm ở nữ huyệt của mình.

"Ông xã, thao chỗ này có được không?" Điền Chính Quốc xoa nắn côn thịt mạnh tay hơn, ngón tay ấn xoa xung quanh quy đầu, hô hấp Kim Tại Hưởng đột nhiên trầm rất nhiều.

"Chỉ cần chậm rãi thao, sẽ không thương tổn bảo bảo."
Kim Tại Hưởng sờ sờ mặt Điền Chính Quốc, xoa nắn ngoài nữ huyệt.

Điền Chính Quốc được xoa đến thư thái, mềm mềm rên rỉ, bên trong phụt phụt phun nước, Điền Chính Quốc khó nhịn khép chân ma xát.

Tính khí trước người của cậu cũng đã có tinh thần dựng đứng cả lên.

Kim Tại Hưởng cầm nó, hai căn tính khí dâng trào cọ lại cùng nhau.

Sau lưng Điền Chính Quốc một trận run lên, suýt nữa nhịn không được bắn.

Kim Tại Hưởng cùng nhau xoa nắn hai cây côn thịt, hắn không có bỏ qua nữ huyệt phía dưới, khi ma xát hai căn tính khí, hắn cũng thò hai ngón tay đi vào.


Nữ huyệt phun nước vừa ướt vừa mềm, thực dễ dàng liền cắm vào.

Ngón tay Kim Tại Hưởng ở bên trong trên vách cọ qua, eo Điền Chính Quốc run rẩy, nắm ga giường dưới thân.

"Chậm chút......!A......" lời Điền Chính Quốc còn chưa dứt, Kim Tại Hưởng liền lại cắm vào một ngón tay.

Ba ngón tay cùng rút ra đâm vào nữ huyệt, chân Điền Chính Quốc đã không có khí lực chống đỡ, rũ xuống.

Tính khí của cậu càng thêm kích động, ở trong tay Kim Tại Hưởng run lên.

Điền Chính Quốc cắn môi dưới, thân thể cũng dần dần cuộn tròn lại.

Động tác ma xát của Kim Tại Hưởng đột nhiên nhanh hơn, cuối cùng hắn nặng nề mà sát qua đỉnh tính khí của Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cao giọng rên rỉ một tiếng, dương vật bắn ra tinh dịch.

Điền Chính Quốc dồn dập thở hổn hển, Kim Tại Hưởng một bên ôm cậu, một bên vuốt ve bụng cậu, "Bảo bảo, khó chịu không?"
"Không sao, không đau." Điền Chính Quốc vững vàng hô hấp, dịu dàng nói.

Kim Tại Hưởng hôn hôn mặt cậu, lại ôm Điền Chính Quốc nằm ở trên giường, vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng.

Hiện giờ Điền Chính Quốc bụng lớn, bình thường ngủ đều phải nằm nghiêng, như vậy có thể khiến cậu cảm giác dễ chịu một ít.

Kim Tại Hưởng kéo chân Điền Chính Quốc ra, vừa vặn đặt côn thịt để ở nữ huyệt chậm cắm vào.

Hồi lâu không có bị xâm nhập phía trước, phản ứng của Điền Chính Quốc càng cường liệt.

Cậu nắm cánh tay Kim Tại Hưởng, bắp đùi càng không ngừng run rẩy, nữ huyệt cũng càng không ngừng co rút lại, tựa hồ là muốn phun côn thịt ra.

Kim Tại Hưởng ôn nhu vuốt lưng Điền Chính Quốc, ngón tay dán ở mông, niết xoa mông thịt, cuối cùng đụng tới hậu huyệt, ở huyệt khẩu nhợt nhạt cắm.

Cũng không biết có phải hay không bởi vì phía sau cũng bị cắm vào, Điền Chính Quốc cảm thấy dần dần thoải mái, tiếp là khoái cảm chậm rãi dâng lên.

"Ông xã, có thể rồi." Điền Chính Quốc giãn ra một hơi, chân cậu bị nâng lên treo trên tay Kim Tại Hưởng, tách đùi ra như vậy làm cho thân thể có ảo giác bị lấp đầy.

Kim Tại Hưởng cũng bắt đầu dùng lực đâm vào bên trong.

Điền Chính Quốc nói muốn chậm rãi, Kim Tại Hưởng liền thật sự không nhanh không chậm đâm rút, thế nhưng lực đạo tuyệt đối không ôn nhu, nữ huyệt yếu ớt bị nặng nề mà cắm, nộn nhục bị lặp lại ma sát, mỗi một nơi đều trở nên mẫn cảm không thôi.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, bụng cũng bởi vì bị thao lộng mà hơi hơi rung.

Động tác của Kim Tại Hưởng chậm một ít, đột nhiên nói: "Bảo bảo có biết ba ba dâm như vậy không nhỉ?"
Điền Chính Quốc ngay từ đầu không phản ứng lại, cậu giận liếc nhìn Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng nắm tay cậu, ở trên mu bàn tay một chút lại một chút hôn.

Tóc dài của Điền Chính Quốc tán loạn trên gối đầu, theo thân thể chủ nhân tản ra, rối cùng một chỗ.

côn thịt ở nữ huyệt rút ra lại lần nữa cắm vào, Điền Chính Quốc dường như có thể nghe được âm thanh tính khí rút ra thân thể mình, cậu tiết ra rên rỉ đứt quãng.

Tay Kim Tại Hưởng ở trên mông cậu xoa xoa, Điền Chính Quốc cong người, tiếng rên rỉ cũng càng ngày càng cao vút.

"A......!A......"
Kim Tại Hưởng đổi một tư thế khác, xoay người áp ở trên người Điền Chính Quốc, côn thịt cấp tốc ở bên trong nữ huyệt đâm vài cái lại rút ra, dâm thủy ướt át cũng bị kéo ra, làm ướt ga giường dưới thân.

Hắn đỡ lấy tính khí của mình, xoa nắn đỉnh một hồi, lúc này mới bắn ra ở giữa hai chân Điền Chính Quốc.

Ý thức Điền Chính Quốc mơ hồ, cũng cùng bắn.

Kim Tại Hưởng xoa xoa mồ hôi trên mặt Điền Chính Quốc, đứng dậy đi phòng tắm xả nước, đợi có nước ấm mới ôm Điền Chính Quốc để cậu ngồi ở bên trong bồn tắm.

Điền Chính Quốc thả lỏng thân thể, mặt tựa vào rìa bồn tắm lớn, "Còn phải thu dọn ga giường......"
"Ngày mai lại tìm người đến." Họ có một bảo mẫu Hoa kiều chuyên môn thu dọn phòng, có điều không ở lại nơi này, chỉ có lúc Kim Tại Hưởng thông báo mới đến, bằng không phòng ở lớn như vậy, bọn họ là xử lý không xuể.

Đợi tắm xong, Kim Tại Hưởng cùng Điền Chính Quốc đến một phòng ngủ khác nghỉ ngơi, ngày hôm sau vẫn ngủ đến mười giờ sáng, Thập Lộ cùng Miêu Miêu ở ngoài phòng cào cửa mới tỉnh..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe