Chương 36 - 【Ba Mươi Sáu】Bảo Bảo (Không Thịt, Bảo Bảo Sinh Ra)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng mang Điền Chính Quốc xuất ngoại, cha mẹ tuy rằng là một nhân tố trong đó, nhưng nguyên nhân càng lớn là bảo bảo trong bụng cậu.

Sinh bảo bảo là một chuyện lớn, cho dù Kim Tại Hưởng có quen biết bác sĩ, cũng không dám để cho họ tiếp nhận chuyện này.

Cho nên trước khi quyết định đi nước nào, hắn đã đi tìm cha mẹ Điền Chính Quốc thương lượng chuyện này.

Đến Đức, chuyện Kim Tại Hưởng đi xác nhận cũng là chuyện này.

May mà y học xuất hiện người song tính đã không xem như chuyện đặc biệt hiếm thấy, tuy rằng đại bộ phận người đều sẽ lựa chọn làm giải phẫu, nhưng là cũng có ngoại lệ giữ lại hai bộ khí quan hơn nữa còn mang thai.

Năm nay Tết âm lịch Điền Chính Quốc cùng Kim Tại Hưởng không thể về nước, lúc này bảo bảo đã có tám tháng, dự tính ngày sinh chỉ có không đến hai tháng.

Các phương diện thân thể cậu đều cảm thấy không thích hợp, lại về nước là không có khả năng, hơn nữa cũng là một chuyện phiền toái.

May mà cha Điền mẹ Điền quyết định đến Đức xem hai người họ, chỉ tiếc bởi vì bọn họ ở trong nước còn có rất nhiều chuyện, lại đợi bảo bảo sinh hạ mới tới.

Khi mẹ Điền tới nhà, nhìn đến bộ dáng của Điền Chính Quốc, lúc này liền khóc lên.

Tuy rằng bà vẫn cùng con trai trò chuyện video, nhưng nhìn đến bảo bối của mình vất vả như vậy, tự nhiên đau lòng.

Điền Chính Quốc nhìn thấy mẹ khóc, cũng khống chế không nổi cảm xúc của mình, hốc mắt đỏ lên.

"Mẹ nó, lúc này Tiểu Quốc không thể khóc." Cha Điền nhẹ vỗ vai bà, nhắc nhở.

Bà nhớ tới chuyện này, vội vàng lau nước mắt, đồng thời dỗ Điền Chính Quốc, khiến cậu trăm ngàn không thể để bị áp lực.

Kim Tại Hưởng vẫn ôm bả vai Điền Chính Quốc, hôn hôn thái dương cậu, Điền Chính Quốc nín khóc mỉm cười.

Tuy rằng không có yên hoa pháo mừng, thế nhưng người một nhà ngồi cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên vẫn rất vui, ngay cả Điền Chính Quốc khẩu vị không tốt cũng ăn nhiều mấy đũa.

Sau khi cơm nước xong, Kim Tại Hưởng cùng Điền Chính Quốc đi đến thư phòng, bọn họ cùng Kim Thạc Trân và Kim Nam Tuấn gọi video, cùng nhau nói chúc mừng năm mới.

Mặc dù ở Trung Quốc bây giờ đã là nửa đêm hai giờ, nhưng bọn họ đều chưa ngủ.

Kim đại ca cũng ở đây, hắn và Kim Thạc Trân là cùng cha mẹ ăn cơm tất niên mới rời đi.

Kim Thạc Trân không muốn Kim Lễ Dược ở nhà một mình, cho nên cường ngạnh lôi hắn đến nhà mình, cùng Kim Nam Tuấn, ba người họ lại lần nữa ăn một bữa cơm.

Bởi vì tình trạng thân thể bây giờ của Điền Chính Quốc, cậu không thể cùng Mẫn Doãn Kỳ còn có Tô Bất Ngôn gọi video, chỉ có thể phát giọng nói cho họ.

Tô Bất Ngôn gửi cho Điền Chính Quốc một video ngắn, giờ anh đang ở nhà cũ của Trang Thu Phẩm, lúc này bên ngoài cũng không yên lặng, còn đang bùm bùm bắn pháo.


Tô Bất Ngôn quay một hồi ảnh pháo hoa, lại quay màn ảnh tới người mình.

Trên người anh mặc áo bông lớn, trên cổ quàng khăn quàng cổ, làm mặt anh càng nhỏ.

Tô Bất Ngôn vẫy vẫy tay với màn ảnh, cùng Điền Chính Quốc nói chúc mừng năm mới.

.

truyện xuyên nhanh
Điền Chính Quốc nhìn video, lại nhận được ảnh chụp của Tô Bất Ngôn gửi đến, là ảnh chụp chung của anh và Trang Thu Phẩm.

Điền Chính Quốc một bên xem một bên cười, còn nói với Kim Tại Hưởng rằng Tô Bất Ngôn bây giờ đã là cô vợ nhỏ nhà người khác.

Ngay sau đó, cậu liền nhận được lì xì của Mẫn Doãn Kỳ.

Weixin chỉ có thể phát hai trăm lì xì, Điền Chính Quốc ý xấu, phát giọng nói bảo Mẫn Doãn Kỳ cho không đủ.

"Được rồi, biết chú ghét bỏ lì xì ít, chờ ngươi trở về, Tam ca cùng anh dâu đưa chú đi ăn cơm."
Điền Chính Quốc cười đến ngửa tới ngửa lui, "Ăn cơm là khẳng định, Tam ca anh đây là chơi xấu."
Mẫn Doãn Kỳ cười mắng Điền Chính Quốc một câu, tiếp theo lại là giọng của Phác Trí Mẫn.

Anh cùng Mẫn Doãn Kỳ về nhà, họ vừa ăn cơm tất niên trở về phòng.

"Chính Quốc, năm mới vui vẻ nha."
Điền Chính Quốc "Hihi" một tiếng, cũng trả lời: "Anh dâu, năm mới vui vẻ!"
Mẫn Doãn Kỳ nhận lấy, "Tuy rằng anh dâu của chú thẹn thùng, nhưng Tam ca muốn khen chú."
"Lì xì lì xì!"
Mẫn Doãn Kỳ lại gửi một cái, "Đây là anh dâu đưa cho chú."
Qua một năm, Điền Chính Quốc lại thu về một xô tiền nhỏ xinh.

Đợi sau khi Điền Chính Quốc chơi đủ cũng mệt mỏi, trước khi ngủ, Kim Tại Hưởng cẩn thận đặt gối đầu ở eo và sau lưng cậu.

"Ông xã không ngủ sao?" Điền Chính Quốc lẩm bẩm nói.

"Chờ một lát anh sẽ ngủ." Kim Tại Hưởng hôn Điền Chính Quốc một chút,"Ngủ ngon, bảo bối."
"Ông xã ngủ ngon."
Trước khi sinh hai tuần, Điền Chính Quốc liền vào ở bệnh viện mà Kim Tại Hưởng đã an bài sớm.

Bởi vì sinh sớm và sinh muộn đều có khả năng, này dẫn đến Điền Chính Quốc từ khi bắt đầu vào bệnh viện đều thật khẩn trương.

Kim Tại Hưởng mỗi ngày đều ở cùng cậu.


Lúc này Điền Chính Quốc tuy rằng còn có thể ở trong bệnh viện đi bộ, thế nhưng đại bộ phận thời gian đều là trên giường nằm.

Sức nặng phần bụng đè ép xương mu, khiến phần eo cùng lưng cậu thường thường cảm thấy đau mỏi, cho dù là muốn đi cũng đi không được.

Tóc Điền Chính Quốc đã rất dài, lúc cậu đi dạo với Kim Tại Hưởng ở trong bệnh viện, bệnh nhân cùng người nhà khác đều chỉ cho rằng bọn họ là một đôi vợ chồng người Hoa phổ thông.

Tuy rằng phía trước đủ loại khẩn trương, thế nhưng thật sự đợi đến khi có phản ứng sinh, Điền Chính Quốc ngược lại trấn tĩnh.

Khi phản ứng mở cửa tử cung bắt đầu, còn chưa thể đi vào phòng bệnh.

Thầy thuốc đề nghị cậu đi một lát, Điền Chính Quốc tuy rằng cảm giác trong bụng giống như kim đâm, nhưng vẫn là bảo Kim Tại Hưởng đỡ cậu đứng lên.

"Ông xã, chờ một chút có bao nhiêu đau a......" Điền Chính Quốc vẫn luôn rất sợ đau.

Lúc trước khi muốn sinh bảo bảo cho Kim Tại Hưởng cũng đã làm tốt chuẩn bị, nhưng giờ cậu vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi.

Kim Tại Hưởng sờ sờ mặt cậu, "Quên ông xã nói rồi sao, bác sĩ áp dụng phương pháp sinh không đau cho em."
Điền Chính Quốc bĩu bĩu môi, "Nhưng mà không đau cũng không phải hoàn toàn không đau a."
Kim Tại Hưởng đau lòng lau mồ hôi trên trán Điền Chính Quốc, "Ông xã ở cùng em." Hắn chỉ có thể nói như vậy, Kim Tại Hưởng lần đầu tiên cảm thấy vô lực.

Điền Chính Quốc cũng không phải muốn oán giận chuyện mang thai, cậu lắc đầu, nắm chặt tay Kim Tại Hưởng.

"Cái này có thể."
Nửa giờ sau, Điền Chính Quốc có thể vào phòng bệnh.

Bởi vì sinh không đau, cho nên khi sinh cảm giác đau chỉ có nửa, điều này làm cho cậu cảm giác dễ chịu một ít, không có tê tâm liệt phế như tưởng tượng.

Kim Tại Hưởng cũng vào phòng sinh.

Mỗi khi Điền Chính Quốc đau đến không có sức, Kim Tại Hưởng sẽ ở bên tai cậu gọi cậu là bảo bối.

Bảo bảo sắp đi ra, Điền Chính Quốc đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, gào đau một tiếng.

Thầy thuốc lặp lại bảo Điền Chính Quốc đừng kêu đau như vậy, như vậy sẽ xói mòn thể lực.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, tra tấn cậu đích xác không phải đau đớn, mà là thể lực xói mòn.

Hộ sĩ cho cậu thở ôxi, nhưng cậu cảm giác đã không còn sức.


"Bảo bối, còn kém một chút, bảo bảo sẽ ra ngoài." Tay Kim Tại Hưởng run rẩy, ngay cả như vậy hắn vẫn là nắm tay Điền Chính Quốc.

Lòng bàn tay của họ đều là mồ hôi, phân không rõ đến cùng là của ai.

"Thực xin lỗi." Kim Tại Hưởng thấp giọng nói.

Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng cảm giác trong lòng tê rần, so với bây giờ chân thật cảm nhận được đau đớn còn khiến cậu cảm thấy thống khổ.

Hộ sĩ ở bên tai Điền Chính Quốc nói đã nhìn đến đầu.

Điền Chính Quốc đột nhiên hít sâu một hơi, lại thở mạnh ra, ngay sau đó cậu liền có cảm giác có cái gì từ bên trong cơ thể cậu bị tách ra đến.

Điền Chính Quốc mở mắt ra, hộ sĩ đưa bé con đến trước mặt cậu.

Bảo bảo cuộn thành một đoàn, cực kì nhỏ, nhưng nó thực khỏe mạnh.

"Ông xã......" Điền Chính Quốc quay đầu, Kim Tại Hưởng xuất thần nhìn bảo bảo trong lòng cậu.

"Con rất đẹp." Tuy rằng mặt bảo bảo còn nhăn lại, nhưng Điền Chính Quốc lại cảm giác này chính là thiên sứ xinh đẹp nhất.

Kim Tại Hưởng nở nụ cười, hắn hôn hôn trán Điền Chính Quốc, như là đang hôn trân bảo của mình.

"Em và con là bảo bối đẹp nhất."
...!
Điền Chính Quốc vụng trộm chạy vào phòng trẻ con.

Thập Lộ cùng Miêu Miêu đang nằm ở ổ, nhìn đến Điền Chính Quốc liền hưng phấn nhảy đến.

Bởi vì Điền Chính Quốc một tháng này vẫn luôn điều dưỡng thân thể, cũng chính là ở cữ, hai tiểu gia hỏa này đã lâu cũng chưa thân cận chủ nhân, ngay cả Thập Lộ cũng cọ tới cọ lui bên chân Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc phân biệt sờ sờ hai tiểu gia hỏa, sau đó liền vội vàng đi đến phía trước nôi.

Bảo bảo hiện tại đã hoàn toàn nẩy nở, hoàn toàn không giống với lúc mới sinh.

Đây là một bé con xinh đẹp, nó kế thừa toàn bộ ưu điểm của hai ba ba, cho dù cái khuôn mặt nhỏ nhắn này nhìn không ra, nhưng ít ra ba ba ngốc Điền Chính Quốc có cảm giác như vậy.

Con của cậu nhất định xinh đẹp.

Điền Chính Quốc ngồi ở cạnh nôi, tiểu bảo bối vốn đang ngủ đột nhiên giật giật tay, mở to mắt.

Mắt bảo bảo rất lớn, lúng liếng nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy trái tim mình cũng mềm nhũn.

"Bảo bảo, nhớ rõ ba ba không?" Điền Chính Quốc lấy đồ chơi ở một bên, lắc qua lắc lại trước mặt, "Ba ba ở đây này."
"Bảo bối, sao em không ở trong phòng thế?"
Kim Tại Hưởng ra ngoài nhận điện thoại nhìn đến Điền Chính Quốc đang chọc con, bất đắc dĩ cười cười, "Phó Lâm Na đâu?"

"Em thừa dịp bà ấy không ở đây mới đi ra." Điền Chính Quốc nói nhỏ.

Phó Lâm Na là bảo mẫu Hoa kiều chăm sóc Điền Chính Quốc.

Bà cũng biết tình huống thân thể cậu, nhưng vì bà đã làm này nghề thật lâu, hơn nữa cũng đã ký kết hợp đồng, cho nên bà rất nhanh liền tiếp nhận chuyện này.

"Hơn nữa em có đi lâu đâu, đi ra một hồi cũng không có chuyện gì." Điền Chính Quốc là sợ Phó Lâm Na.

Cậu muốn khôi phục thân thể đều phải nghe theo bảo mẫu giàu kinh nghiệm, mỗi khi cậu thấy phiền, Phó Lâm Na sẽ lấy ví dụ hậu sinh sản làm cơ thể biến dạng để nhắc nhở Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng chỉ có thể nghe theo.

"Dù sao em mặc kệ, đợi lát nữa Phó Lâm Na trở về, anh giúp em nói với bà ấy." Điền Chính Quốc dứt khoát đùa giỡn tiếp.

Ở trong phòng có cái gì chơi, vẫn là ở cùng con trai một chỗ là tốt nhất.

Kim Tại Hưởng đi đến bên người cậu.

Điền Chính Quốc thấy đùa vui, chỉ chỉ mình, "Ba ba," Lại chỉ chỉ Kim Tại Hưởng, "Đây cũng là ba ba, hai ba ba."
Ánh mắt của bảo bảo vẫn chuyển theo ngón tay Điền Chính Quốc, không biết có phải là thấy chơi vui hay không, cười khanh khách.

"Con trai ngốc." Điền Chính Quốc vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt trán của bé, "Ba là ba ba," Nói xong lại chọt một chút, "Cũng là mẹ."
Tay của bảo bảo quờ lên cao một chút, không bắt được tay của Điền Chính Quốc, bĩu bĩu môi, đột nhiên khóc.

"Aiz......!Sao lại khóc rồi?" Điền Chính Quốc choáng váng.

Cậu vô thố kéo kéo tay áo Kim Tại Hưởng,"Ông xã, con trai anh khóc kìa."
Kim Tại Hưởng sắp bị hai bảo bối lớn nhỏ này chọc cười.

Hắn cúi xuống ôm bé vào ngực, thuần thục dỗ con.

Bảo bảo nấc một cái, ngón tay ngậm trong miệng, ngóng trông nhìn Điền Chính Quốc, "A a" không biết đang nói cái gì.

"Có phải là nó muốn ngậm ngón tay của em không nha?" Điền Chính Quốc đoán được ý tứ.

Kim Tại Hưởng nhìn thoáng qua núm vú cao su vứt ở một chỗ, Điền Chính Quốc nhanh chóng cầm lấy, rút tay từ miệng bảo bảo ra.

"A......" Bảo bảo lại muốn khóc, Điền Chính Quốc nhanh chóng nhét núm vú cao su cho bé ngậm, lúc này mới làm nó an tĩnh lại.

Kim Tại Hưởng lại ôm con một hồi, liền đặt bé về trong nôi.

Bảo bảo ngậm núm vú cao su, không một lúc liền ngủ.

Điền Chính Quốc từ sau lưng ôm lấy hông Kim Tại Hưởng, "Em đã biết anh sẽ là ba ba tốt."
Kim Tại Hưởng quay đầu nhìn cậu.

Điền Chính Quốc cười nói: "Bởi vì anh quản em đặc biệt tốt."
Kim Tại Hưởng không có biện pháp với cậu, hôn hôn mặt cậu, "Nhóc con không nghe lời."
Nghe nói như thế, Điền Chính Quốc cười càng vui vẻ..



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe