Chương 4: Thứ Hai (Buổi sáng kịch liệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc lúc nghỉ ngơi thích ngủ khỏa thân, ở trường học cậu tuyệt đối là bọc mình đến kín mít, nhưng khi ở bên Kim Tại Hưởng, cậu không có nhiều cố kỵ như vậy.

Dậy sớm cảm nhận được cùng Kim Tại Hưởng tiếp xúc là một ngày hạnh phúc bắt đầu.

Buổi sáng thứ hai Điền Chính Quốc không có tiết học, cho nên Kim Tại Hưởng cũng mặc kệ cậu nằm giường một hồi.

Nói đến cũng lạ, ngày thường không ngủ đến mặt trời cao ba sào không bỏ qua, phải đi học Điền Chính Quốc ngược lại tỉnh sớm.

Điền Chính Quốc đầu tiên là cọ lồng ngực Kim Tại Hưởng một hồi, khi tỉnh táo hẳn, tâm tư của cậu lại bắt đầu hoạt động.

Kim Tại Hưởng ngủ không sâu, động tác nhỏ của Điền Chính Quốc làm hắn tỉnh lại.

"Ông xã." Điền Chính Quốc ôm cổ Kim Tại Hưởng, khẽ cắn cổ hắn, chỉ chốc lát đã có một dấu hôn.

Kim Tại Hưởng vuốt ve lưng cậu, còn mang theo một chút buồn ngủ, "Không ngủ à?"
Nếu giờ nói không ngủ, Kim Tại Hưởng nhất định sẽ trực tiếp nắm cậu lên.

Điền Chính Quốc hít hít mũi, nâng chân lên ma xát bắp đùi Kim Tại Hưởng.

"Lại thiếu chịch?"
Kim Tại Hưởng hiện tại bộ dáng lười biếng ôn tồn đối với Điền Chính Quốc mà nói quả thực chẳng khác gì thuốc kích dục.

Điền Chính Quốc rướn người lên, hôn hôn miệng Kim Tại Hưởng.

Hành động rụt rè như vậy ngược lại làm Kim Tại Hưởng có chút kinh ngạc, hắn nhìn thoáng qua Điền Chính Quốc mặt đỏ hồng, nhướng mày.

Điền Chính Quốc cong cong khóe miệng, lôi kéo tay Kim Tại Hưởng tìm được hạ thân, nói cho hắn thân thể mình đến tột cùng là có phản ứng gì.

Kim Tại Hưởng mắng một tiếng mẹ nó, lật Điền Chính Quốc lại, để lưng cậu dựa ở trong lồng ngực mình, sau đó nâng một chân cậu lên, dương vật nửa cương chạm đến giữa hai chân Điền Chính Quốc, đẩy hoa môi đã hơi hơi ướt át ra.

"A......" Điền Chính Quốc kêu ngọt nị, chủ động nâng người lên lắc mông ngậm dương vật vào.

Cơ thể Điền Chính Quốc vốn dĩ đã mẫn cảm, thoáng động tình thì phía dưới sẽ có phản ứng, hiện tại hàm chứa côn thịt lớn này, hoa huyệt tự động tự phát chảy nước ra ngoài, liền ngóng trông nó nhanh cương lên, đâm vào trong một cái.


Kim Tại Hưởng không chút hoang mang, chờ nước bắt đầu tích táp chảy ra ngoài thì hắn mới bắt đầu động.

Tư thế này tiến vào không sâu, cũng không dễ dùng lực, Kim Tại Hưởng mỗi lần đều đâm vào góc không giống nhau, đâm chỗ này một cái chỗ kia một chút.

Nơi đó bị đâm tới, được lạc thú, còn không kịp giữ lại, hắn cũng đã đi rồi, cố tình tiếp theo lại không phải là chỗ này, làm người khó nhịn.

"Ưm......!Ông xã, lại sâu một ít......" Tay Điền Chính Quốc đi xuống, sờ sờ dương vật Kim Tại Hưởng ở bên ngoài, "Em muốn ăn cả dương vật lớn của ông xã."
Một tay Kim Tại Hưởng đè ở hạ thân Điền Chính Quốc, hắn tìm được đằng trước cầm vú Điền Chính Quốc xoa véo.

đầu vú Điền Chính Quốc lúc trước bị sờ mấy lần, không chạm vào lại ngứa lại đau, hiện tại bị Kim Tại Hưởng đùa bỡn như vậy, Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy từng đợt điện lưu chảy ra, kích thích đến độ làm cậu không tự giác mà căng eo, cả người đều cuộn tròn ở trong lồng ngực Kim Tại Hưởng, hoa huyệt cũng kích động lên, bắt đầu run run co rút lại.

Kim Tại Hưởng hung hăng đỉnh một chút, hoa huyệt chứa côn thịt đỉnh bắt đầu liếm mút từng chút, thịt non quanh thân cũng gấp không chờ nổi mà cắn lên.

Kim Tại Hưởng chỉ cảm thấy một đống lửa trong lòng cũng bùng lên, hắn nắm chặt chân Điền Chính Quốc, bắt đầu dùng sức đâm.

"Thả lỏng một chút, chặt như vậy muốn hút tinh dịch của ông xã à." Kim Tại Hưởng cắn lỗ tai Điền Chính Quốc, đầu lưỡi sắc tình lưu luyến ở cổ và vành tai cậu.

Điền Chính Quốc rụt cổ, thân thể nóng lên, đáng tiếc phòng rất tối, Kim Tại Hưởng thấy không rõ bộ dáng người dưới thân.

"Ưm a......!Chậm một chút......!Bị đâm hỏng rồi......" Điền Chính Quốc túm lấy khăn trải giường, dương vật trong thân thể không ngừng ra vào ma xát miệng huyệt.

Trong phòng an tĩnh có tiếng vang thân thể va chạm, còn có tiếng khóc nức nở và tiếng xin tha của cậu.

"Đâm không hỏng, dâm huyệt phía dưới của bảo bảo bây giờ còn cắn chặt côn thịt của ông xã......!Chảy nhiều nước như vậy, có cảm thấy sướng không?" Kim Tại Hưởng sờ giữa hai chân cậu một phen, sau đó để tay ở bên miệng Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc theo bản năng ngậm lấy đầu ngón tay hắn, giây tiếp theo, hai ngón tay Kim Tại Hưởng cắm vào trong miệng Điền Chính Quốc.

"Dâm huyệt có muốn ăn tinh dịch ông xã không?"
Trong miệng Điền Chính Quốc ngậm ngón tay, cậu chỉ có thể gian nan gật gật đầu.

Nước bọt bởi vì không kịp nuốt mà theo khóe miệng chảy xuống khăn trải giường.

Ngón giữa của Kim Tại Hưởng để ở lưỡi Điền Chính Quốc, trong cổ họng không thích ứng và nhức mỏi làm Điền Chính Quốc có ảo giác bị bạo ngược, kích thích như vậy ngược lại khiến cho cậu có một tầng khoái cảm khác.

Kim Tại Hưởng cũng bị cái miệng nhỏ phía dưới cắn đến da đầu tê dại, hắn rút ngón tay ra, một lần nữa nâng chân Điền Chính Quốc lên, hung hăng thọc mười cái vào trong, cuối cùng rút lui đến ngoài huyệt, bắn ra ngoài hoa môi.


Điền Chính Quốc nức nở một tiếng, hoa huyệt chảy một trận nhiệt lưu, phun âm tinh ra bên ngoài.

Kim Tại Hưởng nắm dương vật Điền Chính Quốc xoa xoa, chờ đến khi cậu bắn mới bỏ qua.

Điền Chính Quốc khóc không ngừng, Kim Tại Hưởng bế cậu lên, đặt trên người mình.

"Ngoan, ông xã hôn hôn." Kim Tại Hưởng ngậm lấy môi Điền Chính Quốc ôn nhu liếm mút, Điền Chính Quốc ngoan ngoãn để môi hắn xâm nhập, hôn một lúc mới không run lên nữa.

Kim Tại Hưởng nắm vú mềm của Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng xoa nắn, một cái tay khác đặt ở trên mông cậu, "Ngoan ngoãn đi học, có việc nhớ gọi điện cho anh, đừng để bị người bắt nạt."
"Chỉ có anh bắt nạt em." Điền Chính Quốc lẩm nhẩm lầm nhầm, bị Kim Tại Hưởng đánh một cái, "Nói gì thế?"
"Em yêu anh mà," Điền Chính Quốc nâng người lên, xoa mặt Kim Tại Hưởng hôn hôn, "Em yêu anh nhất."
Kim Tại Hưởng nhịn không được cười, hắn yêu chiều ôm chặt Điền Chính Quốc, mặc cậu ở trên người mình lưu lại dấu vết lấy cờ chủ quyền.

Bảo bối nhỏ của hắn.

Điền Chính Quốc trở lại ký túc xá, vừa vào cửa đã nhận được cái nhìn chăm chú của năm người khác.

"Làm gì nhìn tớ như vậy chứ, đẹp à?"
"Đừng nói lảng sang chuyện khác," lão đại chỉ chỉ ghế dựa của Điền Chính Quốc, "Lại đây, chúng ta tâm sự chút."
"Tâm sự cái gì chứ," Điền Chính Quốc cười, "Còn không phải là muốn hỏi tớ thoát FA hay chưa à." Điền Chính Quốc buông túi của mình, lập tức ngồi xuống.

"Tớ đây nói cho các cậu, đúng, tớ thoát kiếp FA, tớ tìm được chân ái, tớ có ông xã."
"Vờ lờ......!Ai? Phác tài tử à?" Lão tam phản ứng trước, cậu ta ném di động xuống đứng lên, vòng quanh người Điền Chính Quốc, "Không đúng nhỉ, Phác tài tử hai ngày này ở trường."
"Phác tài tử chỉ là nam thần, ông xã tớ là người khác." Điền Chính Quốc nhắc tới Kim Tại Hưởng, khóe miệng nhịn không được cong lên, "Phác tài tử chỉ là hiểu lầm, hôm nào đó tớ sẽ nói cho các cậu."
"Mặc kệ thế nào, dù sao ký túc xá chúng ta rốt cuộc thành công có một người thoát FA, anh đây đang lo ăn cơm không có tiền, còn có hai ngày sống thế nào." Lão nhị giơ đôi tay lên cao hoan hô, "Chính Quốc, ông xã cậu lúc nào tới gặp nhà mẹ đẻ? Nói trước, chỉ bằng công chúa viện thảo của chúng ta, không phải tiệm ăn tốt không thể được."
"Chờ ông xã tớ rảnh thì nói, buổi tối hôm nay tớ mời khách, chúng ta đi ra ngoài ăn." Điền Chính Quốc nói: "Đi Ngưu Phúc ăn cá." Trước khi ra cửa Kim Tại Hưởng cho Điền Chính Quốc mấy tên nhà hàng, đều là quán ăn gần trường.

Nhà ăn trường học của họ, không nói đến thức ăn ăn ngon không, dù sao có đồ ăn có thịt có cơm có màn thầu có mì phở, nhưng không có cá, muốn ăn cá chỉ có thể đi ra ngoài tiệm ăn.

Nhà Điền Chính Quốc là khu hải sản, hải sản ăn đến ngán, đi vào đây mới biết được cái gì là đang ở trong phúc không biết phúc.

Thấy Điền Chính Quốc không nói đối tượng là ai, những người khác cũng không truy vấn, họ bây giờ toàn bộ tâm tư đều là buổi tối đi ra ngoài ăn cơm.


Không có cách khác, nhà ăn ở trường tiện thì tiện, nhưng thật sự là quá hố, ngẫu nhiên đi ra ngoài được ăn ké ai cũng hưng phấn.

Lúc buổi chiều đi học, học viện thông báo buổi chiều ngày mai khu phía Tây có trận bóng rổ, học sinh học viện Thể dục cũng sẽ tham gia.

Điền Chính Quốc nhìn đến thì nhớ tới, lấy di động hỏi Kim Tại Hưởng muốn tham gia hay không.

—— Có tham gia.

Buổi chiều thứ ba Điền Chính Quốc không có giờ học vào tiết đầu, thời gian này muốn đi, cậu bảo người trong ký túc xá hỗ trợ một chút, kết quả còn chưa nói, Kim Tại Hưởng đã mệnh lệnh rõ ràng cấm cậu không được đi qua.

Tất nhiên lời này Điền Chính Quốc không nghe là được.

Dù sao là tiếng Anh nghe nhìn nói, thầy giáo cũng không điểm danh, một tiết không đi cũng chẳng sao, cuối tuần lại học là được rồi.

Điền Chính Quốc đánh bàn tính đến vang, trên mặt đương nhiên là ngoan ngoãn đáp ứng.

"Chính Quốc." Lão tứ dùng khuỷu tay phải chọc Điền Chính Quốc.

"Hả?" Điền Chính Quốc lên tiếng, đầu cũng chưa nâng.

"Người kia muốn theo đuổi cậu đang nhìn cậu.".

Truyện Đam Mỹ
"Người muốn theo đuổi tớ nhiều, bọn họ ngày nào cũng nhìn tớ, tớ còn muốn cho họ mỗi người một ánh mắt cảm ơn ấy chứ." Điền Chính Quốc trào phúng: "Nói nữa, không phải tớ nói ngay từ đầu à, điều kiện theo đuổi tớ nhiều, giá trị nhan sắc ít nhất bảy phần." Điền Chính Quốc cao giọng, chính là muốn cho những người khác nghe thấy.

Mọi người biết xu hướng giới tính của Điền Chính Quốc, có vài người cũng theo đuổi cậu.

Ngay từ đầu Điền Chính Quốc còn ôn tồn cự tuyệt, nhưng sau lại bị theo phiền chưa nói, người theo đuổi cậu đều là lén lút giống như là làm cái chuyện gì đáng xấu hổ, cậu tức đến bốc hỏa, mượn cơ hội nói chuyện phiếm với Chu Mặc, cố ý đề cao yêu cầu của mình cho người khác biết.

Dù sao thanh danh của cậu từ trước đến nay không tốt, thêm một cái cũng chẳng sao.

"Bảy phần? Tự cho rằng mình đẹp chắc."
Điền Chính Quốc nhìn về hướng giọng nói, cười cười, "Tôi còn chưa nói bảy phần của mình, tiêu chuẩn của tôi cao thì sao nào? Đầu năm nay ai chẳng muốn đối tượng của mình tốt một chút.

Dù sao tôi so ra kém cậu, cậu thỏa mãn được chín phần, đối tượng mười phần, sang năm cậu không mở màn thì tôi mới không phục." Nữ sinh nói chuyện học lớp bên cạnh, cùng tới học lớp tự chọn, lúc khai giảng đã có cha nuôi, trước đó không lâu mới vừa đổi một cao phú soái.

"Cậu......"
Nữ sinh nói còn chưa nói xong, thầy giáo đã vào rồi, cô ta chỉ có thể oán hận trừng liếc mắt Điền Chính Quốc một cái.


Điền Chính Quốc lắc đầu, chọc lão tứ đang cười đến run lên, "Đừng cười, anh giai, chừa chút sức lực buổi tối ăn cơm."
Lão tứ lập tức câm miệng.

Điền Chính Quốc nói một tiếng với Kim Tại Hưởng, cũng cất di động.

Điền Chính Quốc mới vừa sờ đến cửa sân bóng rổ, sau lưng đã bị người đánh một cái.

"Tiểu nương pháo."
Điền Chính Quốc vừa nghe tiếng này đã muốn chạy trốn, kết quả mới vừa dịch sang bên cạnh, đã bị xách cổ áo, "Chạy cái gì, không phải muốn đi xem Tại Hưởng thi đấu à?"
Điền Chính Quốc đứng vững, thành thành thật thật chào hỏi.

"Tam ca."
Mẫn Doãn Kỳ gật gật đầu, "Đi thôi, vị trí bên cạnh anh cũng được."
Điền Chính Quốc sắp quỳ, "Em......"
"Cậu không phải trốn học tới đấy chứ?" Mẫn Doãn Kỳ kinh ngạc mà nhìn Điền Chính Quốc, "Gan to nhỉ."
Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, lập tức treo mặt tươi cười lấy lòng nói: "Tam ca, em chỉ là tới xem ông xã thi đấu, xem xong em đi ngay, anh đừng nói với anh ấy."
"Cậu được lắm, anh cũng không phải là Tại Hưởng, không quen mặt này của cậu." Mẫn Doãn Kỳ vỗ vỗ vai Điền Chính Quốc, "Anh có thể không nói, nếu cậu bị phát hiện có thể không liên quan tới chuyện của anh."
Đại ma đầu này đổi tính à? Điền Chính Quốc nói thầm trong lòng, trên mặt cũng không dám như vậy, vội vàng vuốt đuôi ngựa: "Chỉ cần Tam ca không nói là được rồi."
Mẫn Doãn Kỳ xoa tóc của Điền Chính Quốc một hồi, sau đó đẩy cậu đi vào trong.

Mẫn Doãn Kỳ chính là bạn thân của Kim Tại Hưởng, nhưng là ấn theo tuổi thì lớn hơn Kim Tại Hưởng một tuổi, ở nhà là em út, đứng hàng lão tam, lúc học cao trung Điền Chính Quốc cũng kêu là Tam ca.

Lúc ấy Mẫn Doãn Kỳ biết hai người họ ở bên nhau, chèn ép Điền Chính Quốc không ít, làm cho Điền Chính Quốc cũng sắp có bóng ma tâm lý.

Điền Chính Quốc đợi một hồi chính là đội Kim Tại Hưởng thi đấu, cậu cũng không cố tình trốn tránh, tìm một góc ngồi xem.

Vị trí của Kim Tại Hưởng là tiên phong, đội ngũ đối phương tương đối khó chơi, thời điểm đoạt bóng vào rổ, hắn cũng bị đụng phải vài lần, tuy rằng trọng tài cho phạt bóng, nhưng là Điền Chính Quốc nhìn đau lòng.

Khi nghỉ ngơi giữa giờ, Kim Tại Hưởng được đổi, hắn đứng ở khu nghỉ ngơi, nhận chai nước đồng đội đưa qua.

Điền Chính Quốc nhìn hắn uống nước hầu kết trên dưới hoạt động cùng dấu vết chưa biến mất trên cổ, ngẩn người.

Một cỗ xao động khiến cho Điền Chính Quốc trong khoảng thời gian ngắn đứng ngồi không yên, đúng lúc cậu do dự có nên rời đi hay không, lại cảm giác được mình bị nhìn chằm chằm.

Lòng Điền Chính Quốc nhảy dựng, khẩn trương ngẩng đầu, quả nhiên đối diện với ánh mắt Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng nhìn chằm chằm cậu, đôi môi khép mở, phun ra một chữ khẩu hình.

Điền Chính Quốc tức khắc đầu váng mắt hoa, đồng thời cũng kẹp chặt hai chân..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe