Chương 5: Gặp mặt (Mang cái đuôi bị chơi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc quỳ gối trước sô pha, mặt cậu chôn ở giữa hai chân Kim Tại Hưởng, dương vật cương cứng thô to của Kim Tại Hưởng đánh vào gương mặt cậu.

Bị Kim Tại Hưởng bắt gặp trốn học, Điền Chính Quốc trước một bước về tới nhà.

Nếu là bình thường mà nói cậu hẳn là về ký túc xá trước, có thể trốn tới đâu thì trốn, nhưng cậu đã bị Kim Tại Hưởng chọc đến trong lòng ngứa phía dưới cũng ngứa, cậu không trở lại thì đêm nay cũng khó chịu, dù sao nhiều nhất chỉ là bị trừng phạt một trận.

Điền Chính Quốc đỡ lấy dương vật Kim Tại Hưởng, đầu tiên là mở miệng ra, ngậm toàn bộ dương vật vào trong miệng.

Đầu lưỡi lướt qua cán, dùng nước bọt của mình làm nó ướt nhẹp.

Điền Chính Quốc thoáng ngồi quỳ lên, dương vật trong miệng cũng càng đâm càng sâu, ở sâu trong miệng Điền Chính Quốc đã có cảm giác nhức mỏi, nước bọt cũng chảy xuống theo khóe miệng.

Nếu là ngày thường vào lúc này, Kim Tại Hưởng khẳng định sẽ lên tiếng dỗ cậu, ôn nhu vuốt đầu của cậu gọi cậu bảo bảo, dù sao không phải là giống như bây giờ không rên một tiếng.

Điền Chính Quốc hít hít mũi, cậu thoáng lui ra, chờ miệng mình không hề khó chịu như vậy lại lần nữa ngậm vào.

Lần này cậu bắt đầu dùng đầu lưỡi mềm mại liếm dương vật, cái miệng nhỏ cũng mút vào có tiết tấu.

Kim Tại Hưởng có lẽ thực thích như vậy, hắn sờ sờ mặt Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc biết Kim Tại Hưởng mềm lòng, vội nhân cơ hội này làm nũng.

Cậu phun dương vật trong miệng ra, hơi hơi thở hổn hển, ngẩng đầu lên nhìn Kim Tại Hưởng.

"Chính Quốc, ngoan." Kim Tại Hưởng thấp giọng nói.

Điền Chính Quốc nhịn không được khi nghe Kim Tại Hưởng nói như vậy, cậu cúi đầu, tay vô ý thức vuốt ve dương vật Kim Tại Hưởng.

Đỉnh lỗ nhỏ chảy ra chất lỏng trong suốt, Điền Chính Quốc có cảm giác, cậu kẹp chặt hai chân, để sát vào lỗ nhỏ này, vươn đầu lưỡi liếm liếm trên đó.

Kim Tại Hưởng vừa mới mới vận động xong, còn chưa tắm rửa thay quần áo, hương vị trên người nặng hơn so với trước kia, dưới thân chỗ này rõ nhất.

Điền Chính Quốc không cảm thấy khó ngửi, ngược lại có chút hưng phấn, cái này làm cho cậu liên tưởng đến bộ dáng Kim Tại Hưởng khi thi đấu, chỗ kia giữa hai chân cũng bắt đầu chảy nước.

Hạ thân Điền Chính Quốc sớm bị cởi sạch, một mảnh che đậy cũng không có, phản ứng phía dưới bị nhìn đến rõ ràng.

Kim Tại Hưởng không nói gì, trong lòng Điền Chính Quốc có chút hoảng sợ.

Kim Tại Hưởng thấy bộ dáng cậu sợ hãi, ban đầu còn có tâm tình muốn phạt cậu, hiện tại cũng không còn.


Kim Tại Hưởng bế Điền Chính Quốc lên, đặt trên đùi mình, Điền Chính Quốc thấy thế, hai đùi lập tức vòng qua eo Kim Tại Hưởng.

Chân Điền Chính Quốc vừa dài vừa thon, cậu vốn dĩ thấy không hợp mắt, chỉ là thân thể sinh ra đã vậy, một đôi chân được chăm sóc đến trắng nõn, người xem cũng muốn nhéo một cái, hận không thể lưu lại dấu vết ở trên đó mới thỏa mãn.

"Nào, nâng mông lên." Điền Chính Quốc nghe lời chống vai Kim Tại Hưởng, nâng người mình lên, chỗ cậu vừa mới ngồi có một đống chất lỏng sền sệt lưu lại.

Kim Tại Hưởng nhìn Điền Chính Quốc, cong cong khóe miệng, Điền Chính Quốc khó được ngượng ngùng, giận Kim Tại Hưởng liếc mắt một cái.

Kim Tại Hưởng xốc gối ôm bên cạnh lên, từ phía dưới tìm ra một thứ, Điền Chính Quốc thấy rõ ràng là cái gì, mở to hai mắt.

"Đây còn không phải là bảo bảo tự mình mang đến à?" Kim Tại Hưởng dùng cái kia vỗ vỗ mông thịt Điền Chính Quốc, "Không biết hả?"
Mặt Điền Chính Quốc chôn ở trên vai Kim Tại Hưởng, chết cũng không chịu ngẩng đầu.

Thứ kia chính là một chuỗi hạt, cuối thân có cái đuôi.

Tuần trước cậu mang đến thật là vì mục đích khác, sau lại quên luôn, không nghĩ tới Kim Tại Hưởng cầm nó lên, hiện tại còn lấy ra tới dụ cậu.

Kim Tại Hưởng cọ cọ chuỗi hạt ở ngoài hoa huyệt của cậu, chờ đến mấy hạt dính đầy dâm thủy mới đặt vào hậu huyệt.

Ngay từ đầu tiến vào rất không thuận lợi, hậu huyệt chung quy cũng không giống hoa huyệt, khô khốc hơn nhiều, cho dù bên trong bắt đầu chảy ra nước, cũng mở rộng không được bao nhiêu.

Cũng may chỗ phía sau kia cũng biết tư vị được lấp đầy, khi Kim Tại Hưởng dùng ngón tay thọc tiến thì bắt đầu chậm rãi co rút lại.

Điền Chính Quốc hơi lo lắng, Kim Tại Hưởng dỗ dành bên tai, hôn hôn vành tai cậu.

Chuỗi hạt đâm vào, hậu huyệt cũng nhẹ nhàng rất nhiều.

Cái đuôi hợp với chuỗi hạt tương đối nhiều, nhưng cũng không quá khó chịu.

Kim Tại Hưởng nắm lấy eo Điền Chính Quốc, nhẹ giọng nói: "Bảo bảo, cắm vào hết."
Điền Chính Quốc ôm chặt Kim Tại Hưởng, gật gật đầu.

Mặc dù là đã có chuẩn bị tâm lý, cảm giác cắm vào hết vẫn làm Điền Chính Quốc suýt nữa không chịu nổi, cũng may Kim Tại Hưởng đã nâng cậu lên, không đến mức làm cậu ngã xuống.

Chuỗi hạt ở hậu huyệt bị thành ruột đè ép, bên trong tựa hồ bất mãn với đồ chơi lạnh như băng tiến vào, muốn đẩy nó ra ngoài, nhưng mà đến cuối cùng cũng chỉ là nuốt nó càng nuốt càng sâu mà thôi.

Điền Chính Quốc run rẩy, vòng eo cũng căng chặt.

Kim Tại Hưởng chẳng qua là quay đầu, hơi thở phun ở bên tai cậu, cậu đã rên rỉ một tiếng, mềm oặt ở trong lồng ngực Kim Tại Hưởng.


"Ông xã......" khóe mắt Điền Chính Quốc rưng rưng, giọng ủy khuất.

Kim Tại Hưởng cười khẽ, tay vuốt ve dọc theo lưng cậu, một cái tay khác bắt được cái đuôi phía sau.

Điền Chính Quốc chọn một cái đuôi mèo, không phải quá dài, màu trắng lông xù xù, xúc cảm rất không tồi.

Thấy Kim Tại Hưởng chỉ chuyên chú sờ cái đuôi, Điền Chính Quốc không vui, cậu ngồi thẳng lên, cọ cọ mặt Kim Tại Hưởng.

"Chịch em, không được nhìn cái đuôi."
Kim Tại Hưởng nheo đôi mắt lại, trưng ra tươi cười không có ý tốt, "Thế dùng cái đuôi chịch bảo bảo thì sao?" Lời còn chưa dứt, Kim Tại Hưởng đã kéo cái đuôi ở hậu huyệt Điền Chính Quốc ra, hắn chỉ lôi ra nửa cái, sau đó lại cắm vào trong.

Điền Chính Quốc không nghĩ tới hắn sẽ chơi như vậy, nhắm mắt lại ư ư a a kêu không ngừng.

Ngay từ đầu giọng Điền Chính Quốc vẫn rất ngọt ngào, tuy rằng Kim Tại Hưởng không khống chế lực độ, nhưng chung quy là chuỗi hạt không lớn, đâm hậu huyệt cũng không phải quá khó chịu.

Nhưng sau đó, Kim Tại Hưởng cắm càng ngày càng sâu, hơn nữa hắn tìm được điểm mẫn cảm trong cơ thể, mỗi một lần cắm đều cắm vào chỗ đó, rên rỉ vốn dĩ ngọt nị cũng trở nên đứt quãng.

Khoái cảm ở hậu huyệt không ngừng chồng lên, chuỗi hạt mang theo tiếng nước phụt phụt càng là làm người cảm thấy thẹn.

Điền Chính Quốc bám vào bả vai Kim Tại Hưởng, cầu xin hắn chậm một chút.

Kim Tại Hưởng ngoảnh mặt làm ngơ, như cũ đâm vào cùng một chỗ.

hoa huyệt đằng trước không có gì cắm cắm xuống, chỉ có thể cơ khát mút chặt, huyệt càng hút càng chặt, lại ngăn không được ngứa bên trong.

Điền Chính Quốc lắc mông, làm hoa huyệt mình xoa đỉnh dương vật Kim Tại Hưởng, dương vật đằng trước càng là chỉ có thể chọc ở bụng Kim Tại Hưởng, làm cho cậu cảm thấy thoải mái một ít.

Kim Tại Hưởng biết Điền Chính Quốc đã sắp đến cực hạn, lại tăng thêm lực, cuối cùng chuỗi hạt để ở thành ruột dùng sức ma sát một chút, Điền Chính Quốc cũng kêu chói tai bắn ra, hoa huyệt và dương vật cùng phun ra bạch dịch.

Kim Tại Hưởng kéo đùi Điền Chính Quốc ra, ngón tay nhéo hoa môi xoa chọc.

Điền Chính Quốc hiện tại một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể mặc hắn đùa nghịch.

"Bảo bảo căng tiểu huyệt ra, để ông xã đi vào." Điền Chính Quốc thở dốc một hồi, nghe lời tự mình dùng tay banh hoa môi ra, dương vật chọc miệng huyệt, hắn hạ eo đâm vào.

Điền Chính Quốc vừa mới lăn lộn, đã không có sức lực gì, chỉ có thể ghé vào trong ngực Kim Tại Hưởng.


Kim Tại Hưởng biết cậu mệt mỏi, động tác cũng ôn nhu rất nhiều, nhẹ nhàng thẳng lưng cắm vào trong.

Trong mũi Điền Chính Quốc phát ra âm thanh hừ hừ đứt quãng, nếu chỗ nào bị đâm tới, cậu sẽ rầu rĩ cắn bả vai Kim Tại Hưởng, đuôi to ở sau người run lên mà đong đưa.

Thời gian cọ xát càng nhiều, hơn nữa càng dính người.

Điền Chính Quốc tuy rằng rất mệt, nhưng là không có khả năng ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, Kim Tại Hưởng mới bắn ra, Điền Chính Quốc ưm một tiếng, Kim Tại Hưởng hôn hôn tóc cậu.

"Thật đúng là Chính Quốc." Kim Tại Hưởng cười nói.

Người trong nhà gọi Điền Chính Quốc kỳ thật đều là gọi "Tiểu Quốc", Chính Quốc ngay từ đầu là Kim Tại Hưởng giễu cợt Điền Chính Quốc mới gọi cậu như vậy, ý tứ là cậu là tiểu nương pháo, thích khóc, cho nên mới là Chính Quốc, trên thực tế Điền Chính Quốc cũng chính là ở trước mặt hắn mới khóc nhiều lần như vậy.

Sau đó cái nick name này bị các bạn bè gọi theo.

"Cái đuôi này không tồi." Kim Tại Hưởng lại xoa xoa cái đuôi xù xù, Điền Chính Quốc thoáng tỉnh một ít, cậu nghiêng đầu nhìn nhìn phía sau.

"Về sau ở nhà em sẽ mang cho ông xã xem."
"Cũng có thể, nhưng mà bảo bảo không chỉ có một cái đuôi chứ?" Nói xong, Kim Tại Hưởng vỗ vỗ mông Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc bị vạch trần, nhăn cái mũi rướn người lên cắn miệng Kim Tại Hưởng, thật đúng là giống một con mèo làm nũng.

Kim Tại Hưởng theo cậu làm loạn một hồi, mới bế cậu đi tắm.

"Đúng rồi, ông xã, em hôm nay ở bên ngoài sân bóng với Tam ca, sao Tam ca lại không tham gia?" Mẫn Doãn Kỳ hẳn là phải hứng thú với những hoạt động ngoài trời như vậy mới đúng.

"Doãn Kỳ khoảng thời gian trước bị thương chân, phải dưỡng thương một khoảng thời gian."
Điền Chính Quốc vừa nghe, có chút sốt ruột, "Em thấy Tam ca đi đường còn tốt, thế có còn vấn đề gì nữa không?" Tuy rằng Mẫn Doãn Kỳ ở trong lòng Điền Chính Quốc chính là đại ma vương, nhưng mà hắn cũng đối xử tốt với Điền Chính Quốc, lúc cấp ba cái gì cũng che chở Điền Chính Quốc, đối đãi với Điền Chính Quốc như em trai.

Lúc trước cậu chưa làm hòa với Kim Tại Hưởng, cũng không quá rõ ràng mọi chuyện.

"Em nhìn anh ấy không phải là sinh long hoạt hổ sao? Không sao, chỉ cần không tham gia vận động mạnh là được, hơn nữa anh ấy bây giờ có người chăm sóc." Kim Tại Hưởng từ trong phòng bếp ra, cầm trên tay một cái chén sứ, bên trong đựng đầy nước thuốc.

"Cũng đúng, anh ấy còn có nam thần của em.

Ông xã, lúc nào đó bảo Tam ca gọi nam thần đi, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm nha, em và nam thần này cũng coi như là chị em dâu, nhưng mà nam thần còn xem em như người xa lạ." Điền Chính Quốc nhận chén, một hơi uống cạn.

Cậu bởi vì nguyên nhân cơ thể, thuốc sắc cũng coi như là thường uống, đã luyện đến mức không cần nước sôi để nguội ở bên cạnh cũng có thể uống xong một chén thuốc.

"Anh biết rồi, xem lúc nào rảnh đã, đi đánh răng đi."
Điền Chính Quốc gửi tin nhắn cho lão đại, nói đêm nay không về, sau khi gửi đi thành công thì ngoan ngoãn vào phòng tắm.

Đây hoàn toàn là thói quen dưỡng thành từ cấp ba, Kim Tại Hưởng ngày thường là ông xã, lúc quản Điền Chính Quốc chính là bố già, hơn nữa là bố già nghiêm khắc truyền thống, thờ phụng côn bổng phía dưới ra con hiếu.


Cũng may người yêu nhỏ của hắn biết chơi thông minh, nếu không về sau nếu thực sự có con, thế thì con hắn sẽ có rất nhiều lần nếm mùi đau khổ.

Kim Tại Hưởng nói tìm lúc nào rảnh, chính là xác định thời gian, thứ năm nói đi ăn trưa với Điền Chính Quốc, làm cho Điền Chính Quốc khẩn trương.

"Chính Quốc, đi đi, ký túc xá to như thế, cậu đi hai bước không phải là xong rồi."
"Ai nha tớ khẩn trương......!Đúng đúng đúng, tớ hỏi các cậu, ông xã tớ buổi chiều ngày mai muốn đưa tớ đi gặp bạn thân và bà xã người ta, tớ có nên chuẩn bị một chút không?"
"Cậu ngày thường mặc thế nào thì mặc thế đó đi." Gu thời trang của Điền Chính Quốc không tồi, ngày thường mặc quần áo cũng khá tốt.

"Nhưng mà bà xã của bạn thân anh ấy là nam thần của tớ đấy!"
"Nam thần thì nam......!Bà xã cũng là nam?" Lão đại vừa nghe lời này, đánh thua ván game, chuyển qua tới nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc.

"Từ từ, trọng điểm không phải là......!Nam thần của cậu? Nam thần của cậu không phải......" Chu Mặc nói đột nhiên nghẹn lại.

Năm người kí túc xá năm mặt nhìn nhau, sau đó đều ăn ý nuốt đáp án kia xuống.

"Được rồi được rồi, tớ còn tưởng rằng là có em gái ở hiện trường đấy, mấy cậu bốn thằng đàn ông, ngồi đó ăn một bữa không phải được rồi à, nên nhận chị em dâu nhận chị em dâu, nên ăn cơm thì ăn cơm." Lão tam vung tay lên, trực tiếp kết luận.

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng, còn không phải là ăn một bữa cơm à, chỉ cần mình giống ngày thường là được, cũng không phải chuẩn bị.

Hiện tại gặp nam thần đã như vậy, về sau về gặp cha mẹ chồng cậu sẽ cả đêm không ngủ mất.

Tưởng tượng đến về sau đi gặp phụ huynh, Điền Chính Quốc bắt đầu ngây ngô cười, vài người khác lắc đầu, vẫn là lão nhị đứng lên đẩy Điền Chính Quốc một phen.

Tiểu công chúa này thật là có ông xã liền không đàng hoàng.

Điền Chính Quốc về nhà trước, khách sạn được Mẫn Doãn Kỳ đặt, ở trung tâm thành phố, từ trường học bọn họ đi trung tâm thành phố, ngồi xe taxi cũng mất đến hai mươi phút hơn nữa còn là xe taxi không đi đường vòng.

Dù sao cũng ngồi xe, còn không bằng bảo Kim Tại Hưởng đi xe máy điện qua đi, cũng không biết xe máy điện này có đủ điện không.

Điền Chính Quốc nghĩ xong chuyện nạp điện cho xe máy điện rồi, cho nên khi được Kim Tại Hưởng đưa đến gara, mà Kim Tại Hưởng lại lái một chiếc xe ra, cậu còn sửng sốt một hồi.

"Ông xã, đây là xe của anh à?"
"Ừ, đến trường không cần dùng, vẫn để ở gara......!Cài dây an toàn vào."
Xe bình thường đại chúng, trên xe treo một cái bùa bình an, là Điền Chính Quốc trước kia cầu cho Kim Tại Hưởng.

Khóe mắt Kim Tại Hưởng thấy bộ dáng Điền Chính Quốc vui vẻ, trong lòng cũng mềm thật sự.

Lúc họ đến phòng riêng, Mẫn Doãn Kỳ và Phác Trí Mẫn còn chưa tới, Kim Tại Hưởng bảo phục vụ mang đồ ăn lên trước.

"Ông xã, Tam ca có phải là có tật xấu này không, đợi lát nữa mình lừa họ tới, lần sau chúng mình tự tới ăn một bữa." Kim Tại Hưởng gõ gõ cái trán của Điền Chính Quốc, "Cất ở trong bao, muốn ăn tự mình lại đây, lại có ý xấu."
"Có giống nhau đâu, vốn dĩ chỉ là tính toán chiếm tiện nghi của Tam ca.

Hỗn thế đại ma vương, chờ em làm tốt quan hệ với nam thần, khẳng định phải cho nam thần trị anh ấy."
Thấy bàn tính nhỏ của Điền Chính Quốc gõ đến vang, Kim Tại Hưởng cũng tùy cậu, dù sao tự cậu vui vẻ là được..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe