Chương 41 - 【Phiên Ngoại】Ký Sự Trung Học (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần Điền Chính Quốc và Kim Tại Hưởng không đi ra ngoài.

Điền Chính Quốc mua rất nhiều đồ, mang đến nơi Kim Tại Hưởng ở, một người nhỏ xinh vác theo mấy túi to, làm Kim Tại Hưởng thấy buồn cười.

Kim Tại Hưởng cầm lấy toàn bộ, mở ra thì thấy không ngoài ý toàn là đồ ăn uống vặt, còn có rau dưa hoa quả, may mà Điền Chính Quốc khống chế được số lượng, không mua bao nhiêu, vừa vặn đủ hai ngày.

Điền Chính Quốc ngồi phịch ở trên sô pha, "Mệt chết em.

Ca ca anh rót cho em chén nước đi, không muốn động." Kim Tại Hưởng thả mấy túi đồ xuống, rót nước cho cậu.

"Sao không bảo anh đi đón em?"
"Em mua ở siêu thị trong tiểu khu, ngày hôm qua anh về khẳng định là không mua mấy thứ này, lại đi ra ngoài một chuyến thì phiền toái, thôi để em tự mua." Điền Chính Quốc ôm cổ Kim Tại Hưởng, nói: "Lại đi ra ngoài một chuyến làm gì, phiền như vậy, em tự đi không phải là xong sao."
Kim Tại Hưởng thưởng hôn hôn mặt cậu, Điền Chính Quốc một chút liền cười thoải mái.

"Dù sao buổi chiều anh phải làm món em thích ăn, em cơm nước xong lại về."
Kim Tại Hưởng biết làm cơm, thủ nghệ của hắn tuy rằng không phải tuyệt hảo, nhưng mỗi đồ ăn đều giống khuông giống dạng, làm nhiều lần, tự nhiên sẽ tinh tiến.

Kim Tại Hưởng cười cười, "Lần nào không phải làm đồ em thích chứ."
Điền Chính Quốc lục đồ ăn đã được phân loại tốt, Kim Tại Hưởng không thích ăn mấy thứ này, cho nên trên cơ bản đều là cậu tự mua cho mình, còn tự mình tẩy rửa tốt hoa quả.

Kim Tại Hưởng cầm máy tính từ trong phòng ra, Điền Chính Quốc kéo bàn trà lại gần, máy tính đặt ở trên bàn, cậu nằm ở trên đùi Kim Tại Hưởng.

"Không được vừa nằm vừa ăn." Kim Tại Hưởng không thích mấy thói quen của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc thè lưỡi, đặt khoai tây chiên về lại, khoe mẽ nắm tay Kim Tại Hưởng.

Bọn họ xem là một bộ điện ảnh cũ chiếu vào những thập niên tám mươi của Mỹ, nhân vật chính là một đứa bé bị bại liệt, chỉ có một chân có thể hoạt động.

Bộ điện ảnh này Điền Chính Quốc đã xem qua vài lần, mỗi lần xem trong lòng đều khó chịu.

Xem đến phần sau, Điền Chính Quốc ngồi dậy, hốc mắt cậu hồng hồng, có lệ theo khóe mắt lăn xuống.

Kim Tại Hưởng rút khăn tay ra, ôn nhu giúp Điền Chính Quốc lau nước mắt.

"Mỗi lần em xem phim này đều khóc." Điền Chính Quốc ngượng ngùng nói: "Ca, loại điện ảnh này có phải là rất nhàm chán hay không, xem xong chúng ta đổi một bộ khác đi."
"Không, anh rất thích."
Điền Chính Quốc nâng mặt lên, Kim Tại Hưởng xoa xoa mũi cậu.

Cậu nhớ tới lúc trước ở bên trong ngăn tủ tìm được rất nhiều DVD phim cũ, còn có nhạc cổ điển hòa âm ca kịch đủ loại, không phù hợp với bề ngoài của Kim Tại Hưởng chút nào.

Kỳ thật chuyện này thực bình thường.

Kim Tại Hưởng lúc còn nhỏ nhận không chỉ là chỉ một loại giáo dục bồi dưỡng, hơn nữa anh hai của hắn lại là cả người đắm chìm trong nghệ thuật, đối với hắn có ảnh hưởng nhất định.

Ca kịch một loại này, hắn tuy rằng không thể nói rõ tinh thông, nhưng hiểu biết cơ bản nhất vẫn phải có, chỉ là hiện tại rất ít người kiên nhẫn xem ca kịch cũ.

"Bộ tiếp theo đổi thành phim anh muốn xem là được." Điền Chính Quốc ngồi thẳng lên, cậu kéo tay Kim Tại Hưởng, đầu tựa vào trên vai hắn.

"Mỗi lần em xem loại phim này đều rất giận dữ." Điền Chính Quốc dừng một chút, còn nói: "Ca, anh thấy chuyện sinh lí thiếu hụt thế nào?"
"Đây không phải là chuyện họ có thể lựa chọn." Kim Tại Hưởng thản nhiên nói.

Điền Chính Quốc đợi một hồi, không nghe thấy câu sau, nhịn không được lại hỏi.

"Còn có gì nữa?"
"Còn có cái gì đâu." Kim Tại Hưởng nghi hoặc, "Anh không phải họ, cho nên không có khả năng đồng cảm thân thể, nếu không thể đồng cảm thân thể, anh đây chính là người ngoài."
Điền Chính Quốc ngẩn người, cậu đột nhiên hiểu ý tứ của Kim Tại Hưởng.

Nếu là người ngoài, sao có tư cách đi đánh giá người khác.

Kim Tại Hưởng nhìn người, chỉ có hai tiêu chuẩn, nhất là nhân phẩm, hai là giáo dưỡng, có thiếu hụt sinh lí hay không cũng không phải tiêu chuẩn của hắn.

Một người xấu xa cũng không có liên quan đến chuyện sinh lí, cho nên hắn nói không nên lời một hai ba, lại càng không cần nói cái gì đáng thương đồng tình.

Trái tim Điền Chính Quốc đột nhiên buông xuống, cậu cúi đầu nở nụ cười vài tiếng, sau lại cảm giác cười như vậy còn chưa đủ, còn càng cười càng vui vẻ.

Kim Tại Hưởng không biết cậu làm sao, sờ sờ đầu của cậu.

"Ngây ngô cười cái gì?"
"Không có a, chỉ cảm giác ca ca anh thật tốt." Điền Chính Quốc ghé vào lòng Kim Tại Hưởng, điềm nhiên hỏi: "Ca ca em cảm giác em càng thích anh, sao anh có thể tốt như vậy? May mắn em cũng siêu tốt, bằng không anh khẳng định sẽ chướng mắt em."
Tiểu quỷ này, khen người còn tiện thể khen mình.

Kim Tại Hưởng bật cười, ôm eo cậu, nói: "Đúng, em tốt nhất."
"Chỗ nào của em tốt?" Điền Chính Quốc nhất quyết không tha.

Kim Tại Hưởng vỗ lưng cậu, lại không nói chuyện.

Điền Chính Quốc mất hứng, cậu ngồi chồm hỗm đứng lên, miệng dán miệng Kim Tại Hưởng hôn, tựa như mèo con làm nũng, "Ca ca, em rất thích anh."
Điền Chính Quốc từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên, cậu là bảo bối trong nhà, muốn cái gì có cái đó, thế nhưng cậu cũng có cố kỵ cùng tự ti của mình, chỉ là cậu càng theo đuổi thứ mình càng muốn, cho nên nhân tố khác cũng không quan trọng.

Chỉ là Kim Tại Hưởng đối với cậu mà nói rất đặc biệt.

Chàng trai đến tuổi này, lần đầu tiên nếm đến tư vị tình yêu, đương nhiên không nghĩ bởi vì nhân tố thân thể mình cùng người yêu có ngăn cách.

May mắn cậu không nhìn lầm người.

Buổi tối cuối tuần Kim Tại Hưởng muốn về trường học, Điền Chính Quốc sáng sớm đã tới đây, cậu mua bữa sáng cho Kim Tại Hưởng.

"Tối hôm qua không ngủ đủ sao?" Kim Tại Hưởng thấy mắt Điền Chính Quốc có quầng thâm, tay sờ mặt cậu, "Có thể ngủ nhiều một hồi, không cần đến sớm như vậy."
Điền Chính Quốc lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì, cậu cũng không vào phòng, đứng ở huyền quan, một bộ dáng do dự.

Kim Tại Hưởng nhìn ra cậu có chuyện muốn nói, hỏi: "Làm sao vậy?"
Điền Chính Quốc từ trong túi cầm ra một phong thư, đưa cho Kim Tại Hưởng.

Là phong thư trắng phổ thông, Kim Tại Hưởng vui đùa nói: "Thư tình cho anh à?"
"Có hay không thì anh tự xem." Điền Chính Quốc nói quanh co nói như vậy một câu, cậu thâm thâm nhìn Kim Tại Hưởng, "Ca, em đi trước." Nói xong cậu liền chạy, rất sợ Kim Tại Hưởng túm cậu lại.

Kim Tại Hưởng lưu lại tại chỗ, hắn nhíu chặt lông mày, cúi đầu xem phong thư trên tay.

Phong thư sờ lên rất mỏng, mở ra bên trong là hai tờ giấy, đều là viết tay.


Tờ giấy thứ nhất là nội dung liên quan đến thân thể lưỡng tính dị dạng.

Điền Chính Quốc hoàn toàn có thể in ra, nhưng cậu vẫn là từng câu từng từ sao chép lại.

Tờ giấy thứ hai chỉ có một hàng chữ.

- - Ca ca, em rất thích anh.

Kim Tại Hưởng nghi hoặc chuyển đến kinh ngạc, lại biến thành đau lòng bất đắc dĩ.

Hắn rốt cuộc hiểu rõ Điền Chính Quốc nói là có ý tứ gì, cũng đã hiểu cậu lần nữa tìm kiếm cam đoan từ mình.

Nói đến Điền Chính Quốc vẫn là quá xúc động, cậu cùng Kim Tại Hưởng bây giờ mới bao nhiêu lớn, Kim Tại Hưởng tốt hơn một ít, đã trưởng thành, nhưng vẫn cần có một đoạn thời gian, bất cứ chuyện gì cũng không có bảo đảm, liền như vậy tùy tiện nói chuyện của mình ra.

Nhưng về phương diện khác, cậu cũng đích xác là phó thác toàn bộ tín nhiệm của mình cho Kim Tại Hưởng.

Bọn họ cùng một chỗ trong khoảng thời gian này, đối với Kim Tại Hưởng mà nói mỗi một thời khắc đều là khảo nghiệm.

Kim Tại Hưởng không có lập tức gọi điện thoại cho Điền Chính Quốc, hắn cất phong thư lại, đầu tiên là dùng bữa sáng mà Điền Chính Quốc mua cho hắn, sau đó lại xem chi tiết những tư liệu liên quan đến lưỡng tính.

Hắn tại đây đầu gợn sóng không sợ hãi, nhưng làm Điền Chính Quốc sầu hỏng, cậu đợi Kim Tại Hưởng gọi điện, thế nhưng đợi chờ mãi cũng chưa đợi được.

Mãi cho đến buổi chiều, Điền Chính Quốc ngồi không yên, chủ động nhắn tin cho Kim Tại Hưởng.

Nói chuyện thì cậu vẫn ngại, không dám trực tiếp gọi điện thoại qua.

"Ca ca, anh ăn cơm chưa?" bây giờ mới buổi chiều 4h, nào sớm như vậy ăn cơm, lấy cớ tìm thực sứt sẹo.

Kim Tại Hưởng rất nhanh nhắn lại.

"Vẫn chưa."
Điền Chính Quốc chôn mặt, miệng rầm rì.

Kim Tại Hưởng đây là ý tứ gì a, đến cùng là đã xem thư của cậu chưa?
Lúc này, Kim Tại Hưởng lại gửi một tin nhắn.

"Tối nay anh không về trường, ngày mai anh đi đón em, cùng đi lên lớp."
Điền Chính Quốc mau chóng nhắn lại, "Vì sao không trở về trường học a, ca anh làm sao vậy?" Nếu không trở về trường học là phải xin phép, cấp ba xin phép nào dễ dàng như vậy, nghỉ một tiết cũng là nghỉ, có vài chủ nhiệm lớp căn bản không cho nghỉ.

"Không có chuyện gì, đừng lo lắng."
Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng bâng quơ, Điền Chính Quốc càng không yên lòng, gửi tin nhắn rất phiền toái, cậu trực tiếp gọi điện thoại qua, cũng không quản rối rắm vừa rồi.

"Ca, anh không khỏe sao, muốn em qua với anh hay không?" Hôm nay lúc đi tìm Kim Tại Hưởng, Điền Chính Quốc quá khẩn trương, cũng không chú ý xem mặt Kim Tại Hưởng, không nhớ rõ sắc mặt hắn như thế nào.

"Anh thì có thể có chuyện gì, chỉ là muốn ở cùng mà thôi."
Điền Chính Quốc có chút lấy lại tinh thần, "A? Cùng......!Cùng em?"
"Ừ." Kim Tại Hưởng nói: "Chính Quốc, buổi tối em có thể lại đây một chuyến không, anh đi đón em."
Trái tim Điền Chính Quốc mạnh nhảy dựng, lại nhanh miệng, "Có chứ có chứ, ca anh đừng lại đây, em tự mình đi là được rồi."
"Đừng có gấp, cơm nước xong lại đến."
Tuy rằng Kim Tại Hưởng nói như vậy, nhưng Điền Chính Quốc sao có thể không nóng nảy, cậu ngồi không được, nói với người nhà liền đến nhà Kim Tại Hưởng.

Cũng là Kim Tại Hưởng hiểu cậu, nghe được có người ấn chuông cửa liền biết là ai.

"Sao lại vội vàng như vậy?" Kim Tại Hưởng lau đi mồ hôi trên trán Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc yên lặng nhìn Kim Tại Hưởng, cậu do dự một hồi, vẫn là nói: "Ca, lá thư này anh xem rồi đúng không, anh......"
Kim Tại Hưởng nắm tay Điền Chính Quốc, đưa cậu vào trong phòng khách.

"Tối hôm qua chính là bởi vì cái này cho nên không ngủ đủ sao?"
Điền Chính Quốc nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt cậu một lần nữa treo lên nụ cười, mềm giọng nói: "Đúng vậy, một ngày hôm nay em cảm giác đặc biệt mệt."
Kim Tại Hưởng sờ sờ mặt cậu, "Chính Quốc, cám ơn em."
"Kỳ thật điện thoại cũng có thể, nhưng anh muốn nói trực tiếp cho em, anh không ngại."
Điền Chính Quốc cười, "Em chính là biết anh sẽ không để ý mới có thể nói cho anh."
Điền Chính Quốc ghé vào lòng Kim Tại Hưởng, gối lên trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập từ ngực hắn.

"Anh cảm giác em là quái vật sao?" Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Tại Hưởng ôm chặt cậu, nhẹ nhàng hôn vành tai của cậu, "Em là bảo bối của anh."
Trong lòng hắn có một cánh cửa, bên trong đong đầy yêu thương với bảo bối của hắn.

Nghỉ đông cấp ba đặc biệt muộn, hơn nữa chỉ có hơn mười ngày nghỉ.

Buổi chiều nghỉ hôm đó, Điền Chính Quốc đến học đường đón Kim Tại Hưởng.

Lúc này thời tiết đã rất lạnh, cậu bọc khăn quàng lớn, đứng ở dưới tầng năm ba đợi người.

Học sinh đã để hành lí ở bên dưới, chỉ chờ giáo viên dặn dò một hồi an toàn là có thể rời đi.

Điền Chính Quốc tựa vào trên tường, nhàm chán dùng chân di theo hoa văn trên sàn.

Lúc này trong hành lang đã có tiếng học sinh truyền đến, Điền Chính Quốc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn liền thấy được Kim Tại Hưởng.

"Ca ca." Điền Chính Quốc đợi Kim Tại Hưởng đến gần, tiến lên kéo lại tay hắn.

Kim Tại Hưởng sờ sờ tay cậu, lạnh băng.

"Sao lại không đeo găng tay?"
"Rất phiền, nhét ở trong túi áo là được a."
Kim Tại Hưởng cầm tay Điền Chính Quốc chà xát, sau đó bỏ vào trong túi áo của mình.

Túi áo của hắn vừa to vừa ấm, còn có lông dê mềm ấm ở bên trong, thực thoải mái.

"Nhìn kìa nhìn kia, anh đây một người lớn tướng ở đây, đều có thể không nhìn đến, là sao thế này a?"
Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn Mẫn Doãn Kỳ, cười hì hì nói: "Tam ca, sao anh còn chưa tìm bạn gái thế, chỉ biết dính vào người chúng em, sẽ bị trời phạt đó."
"Thôi đi quỷ sứ, chú nghĩ rằng anh giống chú chắc, giai đoạn này còn tìm bạn gái, anh còn có thể sống không."
Hành lí của Kim Tại Hưởng và Mẫn Doãn Kỳ đều không nhiều, một vali hành lí là đủ.

Bởi vì qua hai ngày Điền Chính Quốc liền phải về nhà, Mẫn Doãn Kỳ cũng không làm bóng đèn của họ, dặn Kim Tại Hưởng bảo hắn nhớ rõ qua hai ngày đến nhà hắn ăn cơm liền đi.


Trở lại nhà Kim Tại Hưởng, mũi Điền Chính Quốc đều đông lạnh đến hồng hồng, Kim Tại Hưởng hôn hôn chóp mũi của cậu, đi phòng bếp chuẩn bị thức uống nóng cho cậu.

Điền Chính Quốc đối với nhà của Kim Tại Hưởng đã quen thuộc vô cùng, treo áo khoác xong liền ườn người bọc chăn trên sô pha.

"Ca ca, anh muốn học trường nào vậy?" Việc này Điền Chính Quốc lúc trước đã hỏi qua Kim Tại Hưởng, song lúc đó Kim Tại Hưởng còn chưa quyết định, này nghỉ đông không chỉ là nghỉ ngơi, còn muốn suy xét mấy vấn đề này mới được.

Điền Chính Quốc trong lòng không lo lắng là giả.

"Còn chưa xác định, đợi thi đại học xong đã." Kim Tại Hưởng tuy rằng xác định muốn học gì, nhưng cụ thể là học ở đâu thì còn phải đợi thành tích.

Điền Chính Quốc gật gật đầu, tạm thời đem vấn đề này để qua một bên.

"Cho dù là yêu xa, em cũng không sợ, em có thể đi tìm anh." Điền Chính Quốc ngồi ở trên đùi Kim Tại Hưởng, cậu thật sự là tương đối nhỏ so với Kim Tại Hưởng, hoàn toàn có thể vùi vào trong lòng Kim Tại Hưởng.

"Nói bừa cái gì, em cũng phải học năm ba, bé ngốc."
"Vậy thì em sẽ thi đến thành phố đó, trường học đó." Điền Chính Quốc không tin cái gọi là tốt nghiệp tức là chia tay, tình cảm của cậu thì tự cậu phải nắm chắc.

Kim Tại Hưởng sờ sờ đầu của cậu, Điền Chính Quốc ngoan ngoãn uống xong ca cao nóng, sau đó hôn một cái lên cằm Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng nâng nách cậu lên, ôm lấy cậu, hai người mặt đối mặt ngồi.

Điền Chính Quốc vừa uống xong đồ uống, miệng còn có hương vị ngọt ngào, cậu giống như là bánh ngọt mềm mại, vừa ngọt vừa mềm.

Điền Chính Quốc bị hôn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hắn gối lên vai Kim Tại Hưởng cọ cọ.

Hai người dựa sát vào một hồi, Điền Chính Quốc đột nhiên nói thầm bên tai hắn một câu.

Trong mắt Kim Tại Hưởng hiện lên ý cười.

"Sao đột ngột như vậy?"
"Em cũng không biết a." Giọng Điền Chính Quốc càng ngày càng nhỏ, lông mi cậu chớp chớp, lại đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Ấm no sinh dâm dục, với anh cùng một chỗ em mới có phản ứng a, ở tuổi này của em không phải là bình thường sao?"
"Em còn nhỏ, như vậy sẽ làm hư thân thể."
"Không phải là còn kém mấy tháng trưởng thành sao?" Điền Chính Quốc đặc biệt chán ghét Kim Tại Hưởng như vậy, cậu hừ hừ, lui về phía sau, rầu rĩ nói: "Anh còn như vậy em sẽ mất hứng."
Nào có mất hứng còn báo trước như vậy.

Kim Tại Hưởng bật cười, nhưng không nên ở trước mặt Điền Chính Quốc biểu hiện ra ngoài, hắn hôn đỉnh đầu Điền Chính Quốc, dỗ nói: "Biết rồi, không cười."
Tính tình của Điền Chính Quốc tới cũng nhanh đi cũng nhanh, hơn nữa cậu cũng không phải thật sự tức giận, được dỗ một hồi là xong.

"Anh giúp em." Cậu làm nũng nói.

Kim Tại Hưởng không có biện pháp với cậu, ôm cậu đứng lên trở về phòng.

Điền Chính Quốc còn nói: "Anh rõ ràng cũng có phản ứng, còn chỉ nói em."
"Được, không nói em." Kim Tại Hưởng theo lời cậu.

Một lát sau, trong phòng liền truyền ra đến ẩn ẩn tiếng khóc nức nở.

Đôi chân vừa trắng vừa dài của Điền Chính Quốc gác lên vai Kim Tại Hưởng, cậu bởi vì vừa mới cao trào, cho nên người có chút choáng vựng hồ hồ.

"Có phải là anh lén em xem phim hay không?" chân Điền Chính Quốc đạp trước ngực Kim Tại Hưởng, áo trên người cậu còn mặc nguyên, thế nhưng phía dưới đã là trần trụi.

Kim Tại Hưởng nắm lấy mắt cá chân của cậu, nói: "Không có."
"Không có tại sao anh có thể như vậy." Điền Chính Quốc tựa vào đầu giường, ngón tay Kim Tại Hưởng ở ngoài nữ huyệt nhẹ nhàng xoa, cậu nhẹ nhàng rên rỉ, chẳng qua cậu hiện tại không trưởng thành, Kim Tại Hưởng nhiều nhất giúp cậu sờ sờ mà thôi.

Bọn họ hai nam nhân mỗi ngày đều cùng một chỗ lại hôn lại ôm, có phản ứng cũng là bình thường, nhưng vẫn chưa chân chính làm qua.

Kim Tại Hưởng đứng dậy, Điền Chính Quốc trần truồng nằm ở trên giường, cậu có chút mệt mỏi, "Ông xã, em muốn ăn thịt." Điền Chính Quốc hữu khí vô lực nói.

Từ lúc cùng Kim Tại Hưởng thân thiết, đôi khi cậu gọi Kim Tại Hưởng như vậy để trêu hắn, thường xuyên qua lại liền nghiện, cảm giác xưng hô này đặc biệt thân mật.

Cậu nói thầm không đến một hồi liền thiếp đi, Kim Tại Hưởng từ WC đi ra, nhét cậu vào trong chăn, thẳng đến làm tốt cơm mới gọi cậu dậy.

Đến học kỳ sau, Kim Tại Hưởng càng bận rộn, cơ hồ không có ngày nghỉ, cho dù là có, cũng đều là về nhà nghỉ ngơi.

Điền Chính Quốc đau lòng hắn, cho nên đều là lúc Kim Tại Hưởng có thể nghỉ ngơi thì đến nhà hắn.

Nói với cô cô là đến nhà bạn ở, một tháng mới một lần như vậy, hơn nữa là hai nam sinh, Điền Chính Quốc lại giấu chuyện Kim Tại Hưởng là học sinh năm ba, cũng là không sao.

Đợi đến lúc chân chính thi đại học, khẩn trương ngược lại là Điền Chính Quốc, đêm trước thi đại học cậu thậm chí mất ngủ.

Bởi vì trường học chính là địa điểm thi, cho nên học sinh đều nghỉ.

Điền Chính Quốc sáng sớm đã mua bữa sáng cho Kim Tại Hưởng, vẫn chờ ở ngoài trường học.

Kỳ thật chính cậu cũng phải thi, ngay sau khi thi đại học, chỉ là cậu đã sớm chuẩn bị tốt, lại cả trái tim đều ở trên người Kim Tại Hưởng, cho nên cũng không để ở trong lòng.

Mãi cho đến hai ngày thi đại học chấm dứt, Điền Chính Quốc mới thả lỏng trái tim, trái lại Kim Tại Hưởng một bộ thái độ bình thường, liền biết được tâm trạng không tồi, thành tích cũng khẳng định sẽ không kém.

Còn lại một tháng, Điền Chính Quốc cùng Kim Tại Hưởng lại là hoán đổi tình huống.

Bởi vì Kim Tại Hưởng đã nghỉ, Điền Chính Quốc còn muốn tiếp tục lên lớp, cho nên bình thường đều là Kim Tại Hưởng cùng cậu, có ngày nghỉ bọn họ cũng có thể đi ra ngoài chơi.

Thành tích của Kim Tại Hưởng và Mẫn Doãn Kỳ đều không kém, thi đậu trọng điểm là nhất định, hơn nữa đều đi lên bảng vàng danh dự.

Hai người họ chọn đều là thể dục chuyên nghiệp, thế nhưng điểm văn hóa cũng không tồi.

Biểu ngữ tờ rơi các loại tuyên truyền đều có hai người họ, điều này làm cho Điền Chính Quốc kiêu ngạo vô cùng, hận không thể nói cho mọi người bạn trai của cậu vĩ đại như vậy, nhưng hưng phấn như vậy cũng chỉ có thể nói cho Trịnh Hạo Thạc để phát tiết.

Chân chính đánh vỡ hưng phấn của Điền Chính Quốc là khi biết trường Kim Tại Hưởng trúng tuyển.

Khi đó Điền Chính Quốc đang ở trong nhà Kim Tại Hưởng, cậu đang chơi trò chơi, Kim Tại Hưởng ở phòng bếp.

Di động của hắn đặt lên bàn, đột nhiên màn hình sáng lên, Điền Chính Quốc theo bản năng liếc mắt một cái, liền nhìn đến nội dung tin tức là chúc mừng Kim Tại Hưởng trở thành tân sinh viên trường họ.

Điền Chính Quốc ngây ngẩn cả người.


"Ca......!Ca, anh trúng tuyển."
Kim Tại Hưởng từ phòng bếp đi ra, "Chính Quốc, em gọi anh à?"
Điền Chính Quốc cầm điện thoại đưa qua.

Kim Tại Hưởng mở di động ra, nhìn đến trường học trong tin tức, trong lòng cũng là trầm xuống.

Trường học này không phải không tốt, tương phản nó chính là trọng điểm, hơn nữa chuyên nghiệp mà Kim Tại Hưởng chọn cũng rất tốt.

Lúc trước Kim Tại Hưởng chọn trường này bởi vì ôm theo tâm tính thử một lần, bởi vì dựa theo năm học vừa rồi, điểm của trường này hơi cao, mà lúc chọn nguyện vọng, trường học đều đề nghị học sinh phải liều một phen, cho nên Kim Tại Hưởng mới đặt ở nguyện vọng đầu, lại không nghĩ rằng thế nhưng trúng tuyển.

Trường học này và thành phố này, một nam một bắc, chênh lệch không phải bình thường.

Kim Tại Hưởng âm thầm thở dài một hơi, hắn ngồi ở bên người Điền Chính Quốc, cầm tay cậu.

Điền Chính Quốc phục hồi tinh thần, cười cười với hắn, "Ca, chúc mừng anh."
"Anh trở về gặp em." Kim Tại Hưởng đột nhiên nói.

Điền Chính Quốc kéo kéo khóe miệng, nói: "Dù sao kiểu gì cũng là yêu xa, sợ cái gì.

Đến, để em nhìn lại tên trường học của anh, một năm sau em đi tìm anh."
"Ừ."
Kim Tại Hưởng biết Điền Chính Quốc là miễn cưỡng cười vui, nhưng này đã là kết quả, Điền Chính Quốc cũng không muốn chuyện vui này biến chất.

Cậu điều chỉnh tâm tình của mình, lại biến trở về như trước kia, nói muốn gọi điện thoại khoe cho Mẫn Doãn Kỳ.

Mẫn Doãn Kỳ cùng Kim Tại Hưởng chọn giống trường học, bọn họ thành tích kém không bao nhiêu, cũng trúng tuyển.

Hắn biết tâm tình Điền Chính Quốc khẳng định sẽ không tốt, còn chọc cười nói hắn có thể giúp Điền Chính Quốc giám thị, không để hắn đi ra ngoài tìm bé trai.

Điền Chính Quốc nhân cơ hội nói muốn Mẫn Doãn Kỳ mời khách, Mẫn Doãn Kỳ cũng đáp ứng.

Kim Tại Hưởng đầu tháng chín khai giảng, lúc đi Điền Chính Quốc còn đang lên lớp, Điền Chính Quốc nhận được tin nhắn của Kim Tại Hưởng liền một người chui ở trong chăn khóc một hồi.

Trong lòng cậu có áp lực, nhất định phải thi đậu trường học của Kim Tại Hưởng, cho dù không phải cùng trường cũng muốn cùng thành phố.

Kỳ thật thành tích của cậu vẫn không tồi, nhưng ở dưới áp lực thì thành tích của cậu sẽ phát huy thất thường.

Khi đó cấp ba cải cách, biến thành ấn theo thành tích phân ban trọng điểm, thi một lần liền đổi một lần lớp, cho dù ngồi ở ban trọng điểm, kì thi tiếp theo cũng có thể rời đi.

Điền Chính Quốc ở trong một lần thi trượt khỏi top một trăm, chuyển đến ban phổ thông.

Cậu ở trường học không nói một lời, thế nhưng lúc cùng Kim Tại Hưởng nói chuyện phiếm lại rất sáng sủa, vẫn là Chính Quốc trước kia, thế nhưng sau khi treo điện thoại liền lại âm u.

Trịnh Hạo Thạc lo lắng trạng thái này của cậu, bởi vì Điền Chính Quốc không cho anh số điện thoại của Kim Tại Hưởng, anh liền thừa dịp Điền Chính Quốc không chú ý vụng trộm xem di động, gọi điện cho Kim Tại Hưởng nói chuyện này.

"Học trưởng Kim, tôi hi vọng anh khuyên nhủ Tiểu Quốc, nó khẳng định là chỉ nghe anh." Trịnh Hạo Thạc nghĩ đến bộ dáng bây giờ của Điền Chính Quốc, khổ sở trong lòng, "Nó bây giờ từng ngày từng ngày, cơm cũng không chịu ăn đàng hoàng, trước mặt người lớn còn rất bình thường, theo tôi nói chuyện chỉ có câu được câu không, thời điểm vui vẻ duy nhất chính là trò chuyện với anh."
Kim Tại Hưởng lẳng lặng nghe, thật lâu sau mới nói: "Tôi biết rồi."
Trịnh Hạo Thạc đột nhiên có chút hoảng hốt, nhưng anh cũng nghĩ không ra nguyên cớ liền cúp máy.

Anh chưa từng yêu đương, không hiểu loại tình huống này là sao thế này, liền cảm giác chỉ cần Kim Tại Hưởng khuyên nhủ Điền Chính Quốc là được, cũng cất loại hoảng hốt này ở đáy lòng.

Lại là một lần nghỉ đông, lần này đổi lại là Điền Chính Quốc nghỉ muộn.

Kim Tại Hưởng nguyên bản là trực tiếp về nơi ở của ba mẹ mình, sau đó lại cùng nhau ra nước ngoài.

Tết âm lịch năm nay nhà họ muốn sang nước ngoài, này cũng là vì phối hợp anh hai ở Pháp, nhưng ngày Điền Chính Quốc nghỉ hắn lại ngồi máy bay chạy trở về.

Nửa năm này, Kim Tại Hưởng cũng trở về đi tìm Điền Chính Quốc hai ba lần, ngay cả như vậy, lúc nhìn thấy Kim Tại Hưởng thì Điền Chính Quốc vẫn là cao hứng vô cùng.

"Ca ca, hay là em nói với mẹ là ở lại vài ngày nha, bằng không chờ đến hết năm, em lại phải đi học."
Điền Chính Quốc đi theo phía sau Kim Tại Hưởng, biến thành cái đuôi nhỏ, Kim Tại Hưởng đi đâu cậu đi đó.

"Ca ca, không vội, ngồi xuống bồi bồi em."
Kim Tại Hưởng rửa sạch hoa quả, đây đều là Điền Chính Quốc thích ăn.

Bọn họ ngồi trên sô pha, tựa như trước kia, Điền Chính Quốc nằm ở trong lòng Kim Tại Hưởng nói không ngừng.

Nói nói, Điền Chính Quốc liền nở nụ cười, "Ông xã, ông xã?"
"Ừ?" Kim Tại Hưởng sờ sờ đầu của hắn.

"Em chỉ là cảm giác đã lâu không gọi anh như vậy." Điền Chính Quốc treo ở trên người Kim Tại Hưởng, "Anh có nhớ em không, em rất nhớ anh a."
"Anh cũng nhớ em." Kim Tại Hưởng nói.

Điền Chính Quốc cười đến ánh mắt loan thành vầng trăng non.

"Chính Quốc." Kim Tại Hưởng kêu cậu.

"Dạ?"
"Em ở trường học thế nào?"
Ánh mắt Điền Chính Quốc lóe lóe, "Rất tốt a, vẫn bình thường mà."
"Chính Quốc, anh không hi vọng em có áp lực quá lớn."
Điền Chính Quốc ngồi thẳng lên, "Em không có áp lực gì, anh cũng không phải không biết thành tích của em, vẫn luôn rất tốt."
Kim Tại Hưởng lẳng lặng nhìn cậu, Điền Chính Quốc bỗng nhiên có chút nôn nóng.

"Được rồi, thành tích của em trượt một ít." Trên thực tế là trượt rất nhiều, "Nhưng học kỳ sau em sẽ bổ sung."
"Anh không muốn em bởi vì anh khiến em tạo áp lực cho mình."
"Em thật sự không có việc gì a, ca anh chuyện bé xé ra to."
Kim Tại Hưởng ép cậu nhìn thẳng vào mình, "Chính Quốc......"
Điền Chính Quốc nhìn hắn, nụ cười trên môi chậm rãi thu liễm, cậu giãn ra một hơi, nói: "Đúng, trạng thái của em không tốt lắm, thế nhưng tiếp qua một đoạn thời gian, em có thể điều chỉnh tốt."
Kim Tại Hưởng nói: "Em quá để ý mình về sau thi đến chỗ nào, đối với em thực bất lợi."
Điền Chính Quốc nhíu mày, lần đầu tiên cảm giác Kim Tại Hưởng nói lời đáng cười, "Anh cảm giác em sai sao?"
Kim Tại Hưởng sửng sốt một chút, "Anh không cảm giác em sai, anh thực lo lắng em."
"Vậy anh có thể đừng lấy giọng điệu này nói chuyện với em có được không?" Điền Chính Quốc đứng lên, "Không sai, em đích xác quá để ý thành tích, em có thể làm sao đây? Em không muốn ở trước mặt anh biểu hiện ra mình nôn nóng, không phải là muốn khiến anh không cần lo lắng, em cũng không muốn nghe an ủi của anh."
Điền Chính Quốc cảm hỏa trong lòng càng thiêu càng vượng, đồng thời cậu cũng hiểu được mình thực ủy khuất, "Em và anh không giống nhau, lúc ấy em cùng anh, anh có thể tâm không tạp niệm.

Bây giờ thì sao? Là em muốn tới chỗ anh, anh bảo em không cần có áp lực lớn như vậy?"
Những lời này nói ra, Điền Chính Quốc lập tức ngốc lăng.

Ý cậu cũng không phải như thế, cậu không muốn chỉ trích Kim Tại Hưởng, này cùng Kim Tại Hưởng có liên quan gì? Lời này của cậu đem quan tâm của Kim Tại Hưởng toàn bộ phủ định, cũng làm cho tình cảm một năm trước của họ mờ nhạt.

"Xin......!Xin lỗi, ca, em không phải có ý đó......" Điền Chính Quốc nói năng lộn xộn, cậu không biết mình cũng sẽ nói ra lời như vậy.

Kim Tại Hưởng thực bình tĩnh, nhưng hắn càng bình tĩnh Điền Chính Quốc càng áy náy, mũi cậu từng đợt chua xót, cơ hồ muốn khóc lên.

"Chính Quốc, không phải là tình cảm ép buộc em, không đáng."
Kim Tại Hưởng đứng lên, lau nước mắt của Điền Chính Quốc, "Nhất là giai đoạn này.

Em nói không sai, là anh rất tự cao, anh không có quyền ở phía sau nói những lời vô nghĩa này." Kim Tại Hưởng nói chuyện giọng cực nhẹ, là hắn ôn nhu với Điền Chính Quốc.

"Chúng ta tạm thời tách ra một đoạn thời gian đi."
Điền Chính Quốc cùng Kim Tại Hưởng chia tay.

Trịnh Hạo Thạc nhận được điện thoại của Kim Tại Hưởng, ra tiểu khu đón Điền Chính Quốc.

Kim Tại Hưởng trước từ trên xe taxi xuống dưới, giúp Điền Chính Quốc cầm hành lý, hắn nắm tay Điền Chính Quốc, mãi cho đến trước mặt Trịnh Hạo Thạc.


"Học trưởng......" Lúc này Trịnh Hạo Thạc còn cái gì cũng không biết.

"Đưa Chính Quốc trở về, tôi phải đi trước, trong khoảng thời gian này phiền cậu."
"Không có không có." Trịnh Hạo Thạc nhanh chóng nói.

Kim Tại Hưởng nhìn Điền Chính Quốc, lại lần nữa cầm tay cậu, sau đó mới ngồi xe taxi.

Xe taxi lăn bánh, nghênh ngang mà đi.

Trịnh Hạo Thạc cẩn thận giật giật áo Điền Chính Quốc, "Tiểu Quốc?"
Điền Chính Quốc quay đầu nhìn anh, Trịnh Hạo Thạc hoảng sợ.

Sắc mặt Điền Chính Quốc thật sự rất không tốt, hốc mắt toàn bộ đều là hồng, chớp mắt một cái đều có thể lăn xuống nước mắt.

Trịnh Hạo Thạc chân tay luống cuống, Điền Chính Quốc lúc này mở miệng, nói: "Về thôi." Giọng khàn khàn.

"À, ồ, được, chúng ta về."
Trịnh Hạo Thạc đỡ Điền Chính Quốc, lôi kéo hành lý của cậu cùng nhau về nhà.

Điền Chính Quốc nhốt mình vào trong phòng, Trịnh Hạo Thạc ở cửa đứng một hồi, nghe được tiếng khóc cực lực áp chế.

Chỉ là đến ngày hôm sau, Điền Chính Quốc đã tốt lên, trừ ánh mắt có chút sưng, một chút đều nhìn không ra khác thường.

Cậu lại biến trở về Điền Chính Quốc trước kia.

Thành tích của Điền Chính Quốc lại hồi phục tiêu chuẩn trước kia, lấy được thành tích rất tốt, cuối cùng thi đại học, so với mục tiêu trước kia cao hơn hơn mười điểm.

Lúc điền nguyện vọng, Trịnh Hạo Thạc lại gần xem, đầu tiên là kỳ quái vì sao Điền Chính Quốc muốn chọn trường học này.

Cũng không phải nói trường học không tốt, chỉ là địa phương rất xa.

Ngay sau đó, anh liền cảm giác trường học này thập phần quen mắt.

Lại sau đó, Trịnh Hạo Thạc liền hiểu ra.

"Làm gì thế, nhìn lén nguyện vọng của em." Điền Chính Quốc đẩy ra Trịnh Hạo Thạc đầu.

"Aiz, Tiểu Quốc, em muốn đi tìm......"
"Tìm ai? Em chỉ là cảm giác trường học này cũng được." Điền Chính Quốc click một cái liền đóng trang web.

Trịnh Hạo Thạc thấy cậu như vậy, cũng lười đi vạch trần cậu, tự mình lảo đảo trở về, chỉ còn lại Điền Chính Quốc ngẩn người với trang web giới thiệu trường học.

Điền Chính Quốc không hề thua kém trúng tuyển, cho dù cậu đoán được kết quả, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cậu đầu tiên là thông báo cho người trong nhà, lại lén lút nhắn tin cho một người, nói cho hắn mình trúng tuyển.

"Chúc mừng chúc mừng."
Điền Chính Quốc do dự một chút, lại gửi tin tức qua, "Tam ca, anh ấy gần đây thế nào?"
"Vẫn như trước kia, nhưng mà nếu chú lại không đến, không chừng nó sẽ bị bé trai câu đi."
"Bé trai nào, ai câu anh ấy?!!!!" Điền Chính Quốc tức giận đến nỗi đánh một đống dấu chấm than, mới nửa năm mà thôi, sao lại có bé trai?
"Vẫn đều có bé trai, nhưng chú yên tâm, nó cũng không phản ứng, hơn nữa Tam ca giúp chú nhìn chằm chằm."
"Em đã biết trước anh ấy sẽ không phản ứng." Điền Chính Quốc một lần nữa vui vẻ lên.

"Loại chuyện này nói cũng không đúng, lúc ấy nó nói tạm thời tách ra, song này cũng là tách ra, không làm hòa đều là rất nguy hiểm." Mẫn Doãn Kỳ cố ý đùa cậu.

"Hứ!" Điền Chính Quốc căm giận gửi đi, không hề xem di động.

Đợi lúc khai giảng, Điền Chính Quốc xuống máy bay, sân bay có bus đến trường, học trưởng học tỷ đến đón tân sinh viên đều chờ ở cửa.

Điền Chính Quốc nâng hành lý, cậu bây giờ hoảng thật sự, trong đầu đều là chờ một chút nhìn thấy người kia nên làm cái gì bây giờ.

Mẫn Doãn Kỳ nói lúc đến trường học sẽ đón cậu, không chừng hắn sẽ tới cùng.

Bởi vì nghĩ chuyện khác, Điền Chính Quốc không nhìn đường, thẳng tắp đâm vào lòng người khác.

"Ngại quá." Điền Chính Quốc cúi đầu nói xin lỗi, vừa định vòng qua người này đi về phía trước, liền nghe đến một tiếng cười nhẹ.

Điền Chính Quốc dừng lại tại chỗ.

"Đây cũng là học đệ mới đến của trường mình à?" Một nữ sinh cầm biểu ngữ đi tới hỏi.

"Ừ, tôi phụ trách dẫn em ấy là được."
"Vậy cũng được." Nữ sinh không chú ý đến không khí kì quái giữa hai người, gật gật đầu rời đi.

"Đi thôi." Kim Tại Hưởng tiếp nhận hành lí trên tay Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc không lưu ý, nhẹ buông tay khiến cho hắn cầm đi.

Điền Chính Quốc đi theo sau Kim Tại Hưởng, theo dõi cái gáy của hắn, càng nhìn càng dỗi, nhưng không dời mắt được.

Nửa năm qua, cậu cùng Kim Tại Hưởng không liên hệ lại, chỉ từ Mẫn Doãn Kỳ bên kia biết được chuyện của hắn.

Giận nhất là Kim Tại Hưởng gọi điện thoại cho Trịnh Hạo Thạc, cũng không muốn nhắn tin cho cậu.

Tuy rằng hai người bọn họ là chia tay, song này là chia tay ngắn a!
Chia tay còn là hắn nhắc đến!
Nghĩ đến chuyện này, Điền Chính Quốc càng giận.

Kim Tại Hưởng không đưa Điền Chính Quốc ngồi xe của trường, mà là gọi một xe taxi khác.

Bọn họ hai người một bên một chỗ ngồi, không khí xấu hổ đến nỗi làm cho tài xế cứ nhìn qua kính chiếu hậu.

Lúc muốn xuống xe, Kim Tại Hưởng mở miệng, "Chính Quốc......"
"Học trưởng, tôi tên là Điền Chính Quốc." Điền Chính Quốc lạnh lùng nói.

Kim Tại Hưởng cười cười, nói: "Học đệ, đợi lát nữa anh có việc, sẽ có một học trưởng khác đến đưa em vào kí túc xá."
Cái gì? Chuyện quan trọng nhất không phải cậu sao? Điền Chính Quốc kinh ngạc.

"Là chuyện trường học." Kim Tại Hưởng còn nói.

Tâm tình Điền Chính Quốc lúc này mới tốt lên một ít.

Cậu ho khan một tiếng, nói: "Học trưởng không theo bạn gái, tới đón học đệ sao."
Kim Tại Hưởng nói: "Anh cùng em ấy tạm thời tách ra."
Điền Chính Quốc trộm liếc hắn, "Tạm thời tách ra cũng là chia tay a, nếu học trưởng không nắm chắc, sẽ thực dễ dàng bị người thừa dịp chen chân." Lời này hoàn toàn là lời của Mẫn Doãn Kỳ.

Kim Tại Hưởng lại cười một tiếng, "Ừ, anh biết."
Biết anh còn không nói chuyện!
Điền Chính Quốc chán nản.

Xuống xe, Mẫn Doãn Kỳ đã chờ ở cửa, Kim Tại Hưởng đưTại Hưởng lí cho hắn, quay đầu sờ sờ đầu Điền Chính Quốc, "Có chuyện gì thì đi hỏi Doãn Kỳ, hoặc là gọi điện thoại cho anh."
Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
Kim Tại Hưởng đi về rồi, Mẫn Doãn Kỳ chọt chọt Điền Chính Quốc, "Làm lành với ông xã của chú rồi?"
Điền Chính Quốc trừng hắn, "Thần kinh mới làm lành!"
Mẫn Doãn Kỳ: "???"
Kết quả, trận chiến tranh lạnh nửa vời này chiến đến hơn nửa năm..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe